Hắn nhận điện thoại, bên kia nhất thời xuất hiện tình trạng của Tống Hân. Tuy rằng trên mặt cậu ta quấn băng gạc, trên người mang theo vết thương, thế nhưng không kinh khủng như truyền thông nói.
Theo như lời truyền thông nói, chỉ còn cách điện diêm vương một bước mà thôi.
“Tống Duệ!” trên mặt Tống Hân xuất hiện khoái cảm trả thù, “Anh cũng có ngày hôm nay?”
“…” Sao thấy giống hệt lời dạo đầu của nhân vật phản diện nhỉ.
“Van xin tôi đi.” Giọng điệu Tống Hân đắc ý, “Chỉ cần anh cầu xin tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh.”
“Cậu…” trên mặt Tống Duệ chợt lóe kinh ngạc, sau đó lại bị xem thường thay thế, “Đừng đắc ý quá?”
Tống Hân giận dữ, “Không biết điều, tôi cho anh cơ hội mà anh còn không biết quý trọng, vậy tôi cũng không còn cách nào. Anh chờ mà ngồi tù đi!”
Nếu như hắn ngồi tù, ngày tháng sau này của Tống Hân cũng không dễ chịu gì.
“Đáng giá không?” Tống Duệ thở dài, “Diệt địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm?” (Đôi bên đều tổn thất)
“Là anh ép tôi!” khuôn mặt Tống Hân dữ tợn, “Nếu như không phải anh, tôi sẽ như ngày hôm nay sao?”
Tống Duệ lắc đầu, “Tôi đã nói rồi, chuyện thay người không liên quan gì đến tôi. Đạo diễn cũng đã nói là chủ ý của ông ấy rồi. Cậu đã biết, tại sao lại bám vào tôi không tha?”
Tống Hân trầm mặc, “Tôi đã không còn đường lui nữa rồi. Không lật đổ được anh tôi sẽ không còn lối thoát.”
Đúng là như vậy, cuộc chiến tranh này không phải anh chết thì chính là tôi sống. Bởi hai người đều nói dối, mỗi người nắm một đầu. Thế nhưng chân tướng chỉ có một, ai là người thắng chính là người nói thật. Người nào thua chính là kẻ nói dối.
Tống Hân không muốn thua cũng chỉ có thể tiếp tục sai càng thêm sai, ép mình đi vào đường cụt, không có đường lui.
“Cho nên cậu nói những câu đó cũng chỉ là khoe mẽ?” Tống Duệ cười lạnh, “Cho dù tôi cầu xin thật cậu cũng sẽ không bỏ qua?”
“Đúng.” Tống Hân vênh váo tự đắc, “Chỉ là tôi muốn thấy dáng vẻ chật vật của anh mà thôi.”
“Vậy phải làm cậu thất vọng rồi.” khóe miệng Tống Duệ cười lạnh càng sâu, “Tôi không bao giờ chật vật.”
“Mạnh miệng!”
“Có phải là mạnh miệng hay không sau này cậu sẽ biết.” Mặt Tống Duệ không biến sắc, “Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, nói ra sự thật. Đẩy sang Lý Mậu Sinh, cậu bị cậu ta lợi dụng.”
“Anh định lừa tôi chắc?” Tống Hân không tin hắn.
Tống Duệ lắc đầu, “Tôi lừa cậu làm gì. Chính miệng cậu đã nói ra.” Hắn lắc lắc cổ tay, “Những lời cậu vừa nói tôi đều quay lại rồi. Tống Hân, gặp nhau trên tòa!”
“Anh gài tôi?” Tống Hân đột nhiên ngồi dậy, đắc ý mới đây bay hết, thay vào đó là phẫn nộ.
Tống Duệ nhíu mày, “Suy nghĩ một chút lời tôi vừa nói, chỉ cần cậu chỉ ra là Lý Mậu Sinh, chuyện giữa chúng ta xóa bỏ.”
So sánh với Tống Hân, vẫn là Lý Mậu Sinh khó đối phó hơn. Giải quyết xong hắn ta trước rồi từ từ xử lý Tống Hân sau.
“Anh là đồ lừa gạt!” Tống Hân đột nhiên đập chén trà trên bàn tới, nước bên trong văng tứ tung, phá hủy hình ảnh toàn tức, “Tôi sẽ không tin anh nữa.”
Hình ảnh trên toàn tức rung lắc, tạch một tiếng đen thui.
Tống Duệ lắc đầu, người này đã trúng độc quá sâu, hết thuốc chữa.
Hắn vừa mới chuẩn bị tìm người xử lý video một chút, người đại diện đột nhiên chạy tới, “Tống Duệ, cậu xem cái này đi.”
“Gì vậy?” Tống Duệ tùy tiện nhìn thoáng qua, rất nhanh đã bị người trong màn hình hấp dẫn.
Một thân quân trang, tóc ngắn màu trắng, ngũ quan góc cạnh, khuôn mặt sắc nét, cả người lộ ra khí chất cấm dục.
Tướng quân đứng ở trước ống kính, ngôn từ chính nghĩa, “Tôi đại diện nhân dân cảm ơn những người tình nguyện trong lần thú triều này. Cảm ơn nhân dân cả nước, các thương nghiệp có lòng hảo tâm đã quyên góp. Nhờ có sự trợ giúp của mọi ngươi mới có đế quốc ngày hôm nay.” Dừng một chút, anh tiếp tục, “Cuối cùng cảm ơn Tống tổng dùng danh nghĩa cá nhân trợ giúp rất nhiều tiền bạc, trợ giúp quân đội tránh khỏi thương vong vượt qua lần thú triều này.
Nghe nói Tống tổng bởi vậy bị mọi người hiểu lầm. Tôi ở đây nói rõ, nếu có ai dùng danh nghĩa cá nhân hoặc là thương nghiệp để chửi bới, bôi nhọ. Tôi đại diện cho mấy trăm ngàn quân lính trong quân đội sẽ bảo vệ tới cùng! Bạch gia to lớn cũng sẽ là chỗ dựa!”
Anh nói xong, đưa micro cho những người khác. Những người khác cũng lần lượt nói, đại thể là lần này tổn thất nhiều ít bla bla. Cơ mà Tống Duệ không thèm quan tâm, tua lại đoạn của tướng quân hai lần.
Đã nói không cho nhúng tay vào rồi, người này cứ thích xen vào chuyện của người khác như vậy?
Trên thực tế tướng quân chỉ là thấy hắn mấy ngày rồi mà chưa phát biểu thanh minh gì, sợ hắn không giải quyết được, cho nên đứng ra làm tiếp viện cho hắn.
Có anh cố chen vào, tương đương với hai người đưa lửa lan đến tận quân đội, còn ai dám bức ép nữa chứ?
Bình luận nhất thời như một dòng nước trong. Tống Duệ lật qua lật lại, đại để đều là, “Ai thế, đẹp quạ?”
“Chời mẹ, mắt đẹp dã man! ! !”
“Xin info!”
“Giá trị nhan sắc thế này mà làm quân nhân, chúng ta đi làm model đê!”
Càng lướt bình luận càng sai lệch, cuối cùng tất cả đều tổ lái sang cầu info. Tống Duệ dở khóc dở cười.
Tướng quân chắc chắc là không biết rồi, song không hiểu sao hắn lại nổi giận.
Có đôi lúc sẽ như thế, ở nơi nào đó xuất hiện một em gái trà sữa đốt lửa lên, anh trai lại đổ thêm dầu để bùng lên. Thứ đẹp thì đẹp nhưng đê tiện kia sao có thể so với tướng quân. Chỉ bằng giá trị nhan sắc đã ném xa ba con phố. Huống chi khí chất, vóc người, các phương diện khác đều đè bẹp.
Tướng quân vẫn chưa biết gì, đang cùng cấp dưới thị sát phạm vi hư hại lần này. Mặc dù có lồng phòng hộ, thế nhưng phạm vi quá lớn, có nhiều nơi không chắn được, hơn nữa bộ tộc Phi Long có yếu thì cũng có mạnh.
Phi Long nào mạnh sẽ đánh lên lồng phòng hộ thành cái lỗ, yếu thì ngay cả một gợn sóng cũng không nổi.
Tuy nhiên có mấy nơi liên tục bị đánh phá, hệ thống không có cách nào tự động sửa chữa, cần phải tìm người đến sửa. Tướng quân tự mình bàn giao, cố gắng làm cho tất cả mọi người đều được lồng phòng hộ bảo vệ.
Về phần nhà cửa bị hư hại cũng phái người đi điều tra thiệt hại, sau đó sẽ có cơ quan từ thiện giúp đỡ.
Lần quyên góp từ thiện này tướng quân tự mình giám sát, không ai dám gian lận. Bởi vì tổn thất khá lớn, thuộc về cả nước quyên góp, không chỉ có thương nghiệp, minh tinh cũng phải ủng hộ. Một số tiền lớn như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người nổi lòng tham. Tiền đến được tay của người dân thật sự không được bao nhiêu.
Cho nên ở trên phái vài quan chức giám sát. Thế nhưng những quan viên này cũng không phải người tốt. Việc nào bẩn và mệt nhọc thì chỉ huy bọn họ làm, còn mình thì tiêu dao giả bộ làm người tốt. Trước mặt truyền thông bảo đảm tận tâm tận trách, trên thực tế khổ cực chỉ có bọn anh.
Thế nhưng thân là quân nhân, lúc người dân gặp khó khăn là lúc đứng ra chẳng từ nan, những chuyện khác có thể cân nhắc sau. Cứu người nhất định phải luôn hiện hữu trong suy nghĩ.
Tướng quân là người có công lớn cho đế quốc, lúc nào cũng trang bị đại đạo đại nghĩa trong lòng, ghét nhất cong cong quẹo quẹo. Bởi vậy nên mới không bằng người ta, nghèo đến ngay cả cọng lông cũng đếch có.
Lại tới lúc nên giúp đỡ tướng quân rồi.
Tống Duệ đăng video đó lên mạnh, bao gồm cả Lý Mậu Sinh. Mặc kệ Tống Hân lựa chọn thế nào, hắn đã lót đường sẵn rồi.
Chỉ cần cái tên này thông minh chút, sẽ đi xuống bậc thang hắn cho, sau đó đẩy trách nhiệm lên đầu Lý Mậu Sinh, chính mình ném đi sạch sẽ, thuận tiện nói lời xin lỗi. Hơn nữa vốn dĩ cậu ta cũng có thực lực, không lăn lội trong vòng giải trí nữa nhưng lăn lộn trong giới ca hát thì cậu ta vẫn còn chút hi vọng sống.
Nhưng mà hắn đã đánh giá cao Tống Hân rồi, cái tên này ấy vậy mà tự sát thật. Di ngôn cuối cùng là hi vọng pháp luật công bằng liêm chính, không buông tha bất kỳ hung thủ nào.
Còn chỉ ra video là giả, ngụy tạo. Cậu ta chưa từng nói như vậy, không chịu được oan ức nên tự sát.
Giờ thì chết thật rồi, sạch sẽ, xong hết mọi chuyện.
Có khí thế này Tống Duệ cũng khâm phục cậu ta, thế nhưng dùng nhầm chỗ.
Nhưng hết cách rồi, người chết là lớn nhất. Cho dù khi còn sống kém cỏi thế nào, một khi chết rồi sẽ làm cho người ta có cảm giác còn trẻ như thế mà chết rồi.
Đến ngay cả Tống Duệ cũng có chút thổn thức. Hắn rõ ràng cho Tống Hân con đường sống, thế nhưng Tống Hân lựa chọn lòng tự trọng, không chọn đường hắn cho. Trước khi chết còn kéo hắn xuống.
“Giỏi tính toán!” Nếu nói không có phần của người mới Tống Duệ không tin. Thế nhưng chiêu này quá tuyệt, người chết luôn rồi. Cho nên hắn ngàn tính vạn tính cũng tính sót điều này.
Sắc mặt Tống Duệ không hề đổi, vốn có tâm tư quyên tiền cho tướng quân cũng ngừng lại.
Không phải hắn suy nghĩ nhiều, lúc này mà quyên tiền khẳng định mọi người sẽ cho là hắn vơ vét tiền bạc, tham ô. Có lúc chính là như vậy, cứ mặc định người khác về hướng xấu.
Đương nhiên hắn chẳng ôm hy vọng gì vơi dân mạng. Ngăn cách bởi mạng internet nên nói gì cũng không phải chịu trách nhiệm của pháp luật. Cho nên có thể mắng người thoải mái, nguyền rủa cả nhà người ta chết mà không có tí áy này nào.
Giống như Tống Hân tuy rằng chết rồi, nhưng vẫn có người không buông tha cậu ta. Bới móc tính tình cậu ta không tốt, thường xuyên mắng người, lúc không có linh cảm còn tìm người lên giường.
Tất nhiên đều bị dập tơi tả. Chết cũng đã chết rồi, còn lôi chuyện xấu khi còn sống ra làm gì?
Tống Duệ cũng vậy, “Nếu cậu chết rồi, tôi tha thứ cho cậu.”
Tuy rằng để lại một đống chuyện rắc rối cho hắn, thế nhưng Tống Hân cũng là người đáng thương. Bởi vì một hiểu lầm nhỏ mà chết, còn bị người ta lợi dụng.
Lực lượng cảnh sát đã xác nhận người chết chắc chắn là Tống Hân, dùng dao gọt hoa quả đâm vào tim, không phải bị giết.
Nhưng có điểm đáng ngờ là, bệnh viện biết rõ hắn có tự sát khuynh hướng, vì sao để cậu ta có cơ hội cầm được dao?
Là ai đưa dao cho cậu ta?
Thật ra không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Lý Mậu Sinh làm. Tên này tâm cơ rất sâu, không ép khô toàn bộ giá trị lợi dụng của Tống Hân thì dễ gì buông tha.
Tống Hân đã chấm hết, tình nguyện tin tưởng một kẻ hám lợi cũng không tin hắn.
Dường như hắn mới là kẻ hám lợi, ý đồ lợi dụng Tống Hân.
Được rồi, hắn và Lý Mậu Sinh đều là hồ ly.
Tống Duệ lại bắt đầu đau đầu, bây giờ đúng là gặp được đối thủ thật rồi.
Đã biết mục tiêu chính xác của Lý Mậu Sinh là hắn, bất kể trước đây có thù hận gì hay không, hiện tại nhất định là có.
Tống Duệ trở mình. Trọng tâm lại bắt đầu phát triển vây quanh một hướng, tại sao không điều tra ra?
Cái vấn đề vốn đã bị đè xuống này, hiện tại tro tàn lại cháy. Dù sao không có ai sẽ lấy tính mạng để hãm hại người khác, vậy khẳng định tất có chuyện lạ.
Hơn nữa với tình trạng củaTống Duệ, không đến tòa án là không được rồi.
Kéo dài cũng không phải biện pháp, với cả cuối cùng cũng phải đến tòa án kiểm tra dị năng, đến lúc đó rất khó coi, không bằng chủ động một chút.
Lý Mậu Sinh, cậu ngàn tính vạn tính nhưng vẫn không tính được tôi còn chưa tung ra hết thực lực.
Tống Duệ đâm Tống Hân bị thương là do dùng dị năng hệ “băng”, thế nhưng trước khi hắn rơi xuống nước trọng sinh đã lĩnh ngộ dị năng nước. Dị năng nước không phải bỗng dưng xuất hiện, mà là dị năng hệ “băng” của hắn biến thành nước.
Nói cách khác dị năng băng của hắn có hai hình thái: nước và băng.
Tất cả mọi người đều biết, dị năng nước là dị băng hệ trị liệu. Chính là loại không hề có một chút sức tấn công, chỉ có thể buff máu.
Nếu không có sức tấn công, tất nhiên không thể làm Tống Hân bị thương. Tuy rằng trong video giám sát chỉ có hai người, nhưng có phải là hắn làm hay không, hay là do người khác làm. Còn là ai, lúc nào, liên quan con trym gì đến hắn.
Chỉ cần tẩy trắng mình là được rồi. Thế nhưng đây cũng là cách diệt địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Một khi kiểm tra ra dị năng, cứ cho là dị năng nước yếu nhớt, nhưng cũng chứng minh hắn không phải giống cái.
Thiệt hại rất lớn. Vật vã lắm mới gả đi ra ngoài được, thời khắc mấu chốt thì bị hớ, cơ mà có thể tẩy trắng được thì không cần những thứ khác.
Tống Duệ thở dài, cuối cùng vẫn phải đi hết con đường này. Không ngờ rằng sẽ ép hắn đến nước này. Lý Mậu Sinh, tôi nhớ kỹ cậu!
Lý Mậu Sinh vô tội nhún nhún vai, ẩn vào trong đám người biến mất không còn tăm hơi.
Tướng quân cũng ở trong đám người, bởi vì lo lắng cho hắn.
Đây là lần đầu tiên Tống Duệ đứng ra trong sự kiện của Tống Hân, truyền thông đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Bao vây trong ngoài ba lớp, tướng quân rất khó khăn để đi tới.
“Em gặp chuyện khó khăn sao?” Anh vẫn là câu nói kia, “Không giải quyết được thì có thể nói với tôi.”
Tống Duệ lắc đầu, “Không có.”
“Ừm.” Tướng quân choàng áo khoác cho hắn, để hắn mặc vào.
Tống Duệ mất tập trung, máy móc đưa cánh tay ra, dáng vẻ đại gia.
Tướng quân cũng không chê hắn phiền, kiên nhẫn mặc áo cho hắn, cài từng chiếc nút áo.
“Xong rồi.” Lần đầu tiên tướng quân làm động tác thân mật như vậy trước truyền thông, cả người hơi mất tự nhiên, “Em vào đi.”
Máy móc kiểm tra dị năng ở bên trong, khá lớn. Người phải đứng thẳng, bộ phận quét trên máy sẽ quét từng bộ phận cơ thể tương tự như chụp Xquang khi bị gãy xương. Nhưng hơn ở chỗ xuyên thấu mạnh hơn, không cần cởi quần áo vẫn có thể kiểm tra được.
Hơn nữa không làm giả được. Trước mắt mọi người kiểm tra ra dị năng hệ “băng” sẽ là màu trắng, hệ “nước” là màu đen, không có dị năng đèn sẽ không sáng lên.
Tống Duệ đã sớm chuẩn bị kỹ, biến dị năng hệ “băng” thành hệ “nước”, cho dù kiểm tra ra thì bề nổi cũng chỉ là dị năng nước.
Máy quét hắn từ đỉnh đầu xuống, một tia màu đỏ chậm rãi đi xuống, liên tiếp quét hai, ba lần.
Tuy rằng không ít phóng viên chen vào, cũng có rất nhiều máy quay, đầy đủ góc độ. Nhưng hiện trường rất yên tĩnh, đều thành thật cách tấm kính nhìn người đàn ông gần như hoàn mỹ kiểm tra.
Sắc mặt Tống Duệ bình tĩnh, không hề thay đổi, tia màu đỏ lần thứ năm quét qua người hắn, nhân viên kiểm tra rốt cục kêu dừng, kết quả kiểm tra đã có.
Đèn không sáng lên. Không sáng lên chứng tỏ không có dị năng, thế nhưng hắn rõ ràng…
Tống Duệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tướng quân.
Tướng quân thực sự không am hiểu ứng phó truyền thông, bị chặn ở trong đám người không ra được, truy hỏi đủ loại vấn đề.
Tống Duệ đẩy đám người ra đi tới, kéo tay anh ôm chặt, hiện trường nhất thời nổ tung. Không chụp được chứng cớ hắn lừa dối, trái lại chụp được tình gei, cũng coi như là có tin tức trở lại có báo cáo.
“Đây là vị hôn phu của tôi.” Tống Duệ tung ra một quả bom, “Không lâu nữa chúng tôi sẽ kết hôn.”
Tiếng chụp ảnh tách tách không dứt bên tai.
Giọng Tống Duệ từ tính, “Trước khi kết hôn xin cho chúng tôi yên tĩnh, cảm ơn!”
Hắn đã hạ lệnh trục khách, thế nhưng nơi này không phải nhà hắn, nhiều lắm xem như là nhắc nhở. Anh muốn tin tức tôi cho anh, anh cũng có chừng có mực cho tôi, để chúng tôi ngọt ngào bên nhau.
Sự thật chứng minh các ký giả vẫn rất có mắt nhìn, túm năm tụm ba tản đi, để hai người rời đi từ cửa sau.
Tâm trạng Tống Duệ rất tốt, nhìn ai cũng thấy đáng yêu dễ sợ.
“Ồ, cái kia bánh ngọt thật đáng yêu.” giống như tướng quân vậy, đáng yêu quá à.
Tướng quân: ▼-▼
Tác giả có lời muốn nói: Có phát hiện Tống Duệ thay đổi rồi hem?