Vẫn như trước đó, cứ mỗi lần lao vào, Vũ lại bị ông Hùng đánh văng ra xa. Cho dù có cố gắng gượng đến đâu, có lì lợm thế nào đi nữa thì Vũ vẫn chỉ là một cậu nhóc năm nay mới tuổi.
Máu đã bắt dầu chảy sau những cú ngã khá mạnh, Vũ cũng không còn sức để đứng dậy được nữa. Ông Hùng cau mày, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, ông Hùng bước dần về phía Vũ đang nằm ngã sõng soài.
Sợ bố vẫn chưa chịu dừng, Vượng toan mở cửa thì bất ngờ phía sau có một bàn tay khẽ kéo người Vượng lại, đó chính là bà Giang.
Vượng mếu máo van xin mẹ:
- - Mẹ ơi, mẹ nói bố dừng lại đi.....Mọi chuyện không phải lỗi của em ấy......Là do con....Bố đánh em ấy chết mất.
Bà Giang khẽ lau nước mắt cho con rồi mỉm cười, chỉ tay vào trong bà Giang nói:
- - Sao con lại có thể nghĩ bố đánh chết em được chứ...? Xưa nay bố là người rất thương yêu đứa, có giận dữ như thế nào bố cũng không làm hại đến các con của mình đâu. Con nhìn mà xem.
Vượng nhìn qua ô kính cửa sổ, bên trong võ đường, ông Hùng khẽ ngồi xuống, ông đưa tay hướng về phía Vũ rồi nói:
- - Đứng dậy đi, không phải con định nằm đó ăn vạ đấy chứ...?
Vũ nhìn bố bằng một ánh mắt không cam tâm, Vũ khó chịu bởi vì ngay đến chạm vào người ông Hùng, Vũ cũng chưa làm được, ấy vậy mà giờ cơ thể đã bầm dập. Nhưng Vũ vung tay nắm chặt vào bàn tay của bố, ông Hùng kéo con ngồi dậy, thả lỏng cơ thể, ông Hùng thở hắt ra rồi nói tiếp:
- - Con là con của bố, bố biết con làm như vậy là có lý do......Nhưng không phải gặp chuyện gì chúng ta cũng sử dụng vũ lực. Nhất là với những người luyện võ như bố và con, việc nhẫn nhịn, hạn chế nói chuyện bằng nắm đấm lại càng phải được kiểm soát tốt hơn người bình thường. Hơn nữa, bố tin, với khả năng của con, con không cần đánh các bạn đau như vậy. Kẻ mạnh không phải là kẻ đánh thắng người khác, mà là kẻ khiến cho người khác phải tâm phục khẩu phục. Ngày mai con phải đi cùng bố đến xin lỗi các bạn. Con đồng ý chứ...?
Cánh cửa võ đường bỗng mở bung ra, Vượng đứng bên ngoài đã nghe thấy hết toàn bộ cuộc nói chuyện, bà Giang không kịp ngăn con lại.
Vượng nhìn ông Hùng nói lớn:
- - Bố, em Vũ không có lỗi, là mấy bạn kia bắt nạt con, muốn đánh con nên em Vũ mới đánh trả để bảo vệ con. Nếu truy cứu trách nhiệm thì con mới là người gây ra chuyện này.
Ông Hùng không ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của cậu con cả, ông mỉm cười:
- - Lý do gì bố không cần biết, nhưng thực tế, em con đã đánh các bạn bị thương. Và
em con phải đi xin lỗi người ta. Cả hai đứa cũng đều biết, bố đã cấm việc dùng võ đánh nhau. Sự việc lần này không đơn giản như con nghĩ, nếu gia đình các bạn kia làm lớn chuyện, em con có thể sẽ bị đuổi học ngay ngày mai. Đừng có đứng ở đấy mà mít ướt nữa, việc cỏn con này mà không dám làm, sĩ diện, tự cao, tự đại thì sau này còn làm được chuyện gì nữa đây...?
Vượng ấm ức, cục tức như đang chẹn ngay nơi cổ họng của cậu. Vốn dĩ là một người hiền lành, nhưng hôm nay nhìn em trai phải chịu đau đớn, Vượng không chịu nổi.
Vượng nắm chặt hai bàn tay lại, định hét lên điều gì đó thì nhanh như cắt, Vũ lao tới, Vũ bịt miệng Vượng lại không cho Vượng nói:
- - Ưʍ...Ưʍ....Ỏ....ỏ...anh....a... ( Bỏ anh ra).
Vũ nhanh mồm nói với bố mẹ:
- - Mai con sẽ đi xin lỗi với bố, giờ con xin phép, hai anh em con lên phòng, nãy có bài tập anh Vượng đang chỉ dẫn dở dang cho con.....Bố mẹ ngủ ngon.
Dứt lời Vũ kéo xềnh xệch Vượng đi trong ánh nhìn của ông bà Hùng - Giang. Đợi con đi khỏi, bà Giang lấy khăn cho chồng lau mồ hôi rồi khẽ nói:
- - Hôm nay anh làm vậy cũng có phần quá đáng với đứa nó, nhất là thằng Vũ. Em đã nói chắc chắn phải có lý do gì đó nó mới đánh bạn. Em đã đúng, nhìn thằng Vượng phải tức giận như vậy em tin con nó nói thật.
Ông Hùng thở dài:
- - Em nói không sai, anh cũng biết điều đó. Nhưng em thấy rồi đấy, đứa bị đánh trong đám nhóc kia bị đấm đến sưng tím cả mắt. Dù với lý do gì đi nữa thì Vũ nó quá khác biệt với những bạn cùng trường, anh đã nghĩ con nó có thể xử lý tốt hơn chứ không phải đánh vào mặt người khác như vậy. Rõ ràng là con mình có lỗi, nhún nhường một chút, anh không muốn vì lý do này mà con bị đuổi học. Ngày mai em cùng anh đi nói chuyện với gia đình họ.
Bà Giang vâng dạ gật đầu, bà không nói gì thêm, hơn ai hết, bà là người hiểu rõ chồng mình nhất. Sau cái đêm mưa tầm tã năm về trước, ông Hùng luôn cố gắng chăm lo từng chút một cho Vũ. Nhiều lúc bà Giang cũng có đôi chút chạnh lòng vì ông Hùng luôn dành những thứ tốt nhất cho Vũ.
Thấy vợ ngẩn ngơ suy nghĩ, ông Hùng khẽ nói:
- - Anh xin lỗi vì đã bắt em phải làm những việc em không muốn. Anh cũng mong Vũ nó chăm ngoan, học giỏi như thằng Vượng. Nhưng con người không ai giống ai cả, chúng ta không thể gò ép con nó thành một người khác. Anh đã từng thề với trời đất, sẽ nuôi nấng, dạy dỗ nó, sẽ để nó thực hiện được ước mơ của mình. Vũ là một đứa bé có tài năng thiên bẩm về võ thuật. Đây cũng chính là thứ mà nó làm tốt nhất....vậy nên....
Bà Giang ngắt lời chồng:
- - Chứ không phải là nó quá hợp với anh hay sao...? Chẳng phải anh vẫn luôn mong muốn có người thừa kế tinh hoa võ thuật từ đời cha ông để lại. Lần nào em muốn đưa con vào khuôn khổ anh cũng nói cứ để tụi nhỏ làm những gì mà chúng nó thích. Và rồi sao....? Lần nào thằng Vũ gây chuyện cũng lại là em đi xin lỗi. Anh nói muốn cho con một cuộc sống bình thường, nhưng chính anh lại đưa con nó ra khỏi cái quỹ đạo bình thường của một đứa trẻ tuổi.
Dứt lời, bà Giang bước ra khỏi võ đường. Còn lại một mình, ông Hùng đứng lặng im, ông nhìn lại từng góc nhà, từng dụng cụ, từng thứ vũ khí từ đời cha ông để lại. Gia đình của ông Hùng từ thời ông nội đã nổi danh về võ thuật cổ truyền đặc biệt là Việt Võ Đạo.
Bồi hồi nhớ lại khoảng năm về trước, lúc ấy võ đường cũng không thay đổi là mấy so với bây giờ.
[.......]
- - Hây...a.....hây....
Hùng ( tuổi), đang đi những bài quyền với động tác dứt khoát, mạnh mẽ, mồ hôi mồ kê chảy ướt đẫm lưng áo cậu nhóc.
" Bốp...Bốp...Bốp "
Tiếng vỗ tay tán thưởng từ cánh cửa võ đường vang lên, Hùng dừng lại, hướng mắt ra phía cửa nhìn, đang đứng vỗ tay là một thằng nhóc chạc tuổi Hùng. Nhìn nó ăn mặc tuềnh toàng nếu không muốn nói là có chút gì đó bụi bặm.
Hùng dừng tập, Hùng chưa kịp nói thì thằng nhóc lạ mặt kia đã cười khẩy rồi lên tiếng trước:
- - Cũng được đấy, nhưng cũng chỉ là hạng múa may, đấm vào không khí thôi....Mà không khí thì không biết đánh lại.
Nghe những lời đầy mỉa mai đó Hùng tức lắm, trong số các môn sinh của võ đường, Hùng luôn đứng số , bởi không chỉ là cháu nội của võ sư nổi tiếng, ngay đến bố của Hùng cũng là một cao thủ võ thuật. Chỉ có điều, đã nhiều năm nay, Hùng không gặp được bố, theo ông nội nói, bố của Hùng bỏ nhà ra đi với mong muốn, gặp được nhiều cao thủ, trau dồi được nhiều tinh hoa võ thuật hơn. Bởi ông cho rằng, võ đường này quá nhỏ bé, không còn gì để ông học hỏi nữa. Vị võ sư đứng đầu võ đường, chính là ông nội của Hùng cũng đã bại dưới tay bố của Hùng. Với hai tượng đài sống còn đương thời, việc Hùng đặt ra mục tiêu sẽ vượt qua cả ông nội lẫn người bố bặt vô âm tín khiến cho cậu luôn luôn rèn luyện bản thân không ngừng nghỉ, vậy mà giờ đây, thằng nhóc kia dám khi dễ cậu chỉ là hạng mua may đấm vào không khí.
Hùng cau mặt, giận dữ chỉ tay khiêu khích thằng nhóc xấc láo:
- - Nói cứ như mày cũng là người học võ vậy nhỉ...? Ngon lại đây đánh với tao một trận.....Nhưng đấy là khi mày đã chuẩn bị bông băng, thuốc đỏ sẵn sàng, vì tao sẽ cho mày biết thế nào là " đấm vào không khí ".
Thằng nhóc kia bụm miệng cười:
- - Mạnh mồm gớm, được thôi, nếu vậy để anh đây chỉ cho chú mày vài chiêu. Nhớ đừng khóc nhè đấy nhé.
Vừa dứt lời, thằng nhóc tung người lao thẳng về phía Hùng không một chút ngần ngại. Cùng trang lứa, nhưng trong khoảnh khắc bị áp sát, Hùng như bị áp lực từ phía đối thủ khiến cho mất bình tĩnh. Chỉ đợi có thế, thằng nhóc lạ mặt kia tung một đòn đá hóc hiểm, cú đá cao nhắm ngay vào thái dương của Hùng. May mắn là Hùng kịp thời cúi xuống né đòn, cũng không phải dạng vừa, Hùng tung một cú đấm móc nhắm vào cằm đối phương, nhưng Hùng không thể ngờ, cú đấm của Hùng đã bị chặn lại khi chỉ còn cách cằm đối thủ chừng cm.
Thằng nhóc cười ranh mãnh:
- - Kết thúc rồi.....he he he....
Hùng bị kéo mạnh về phía trước, không còn giữ được thăng bằng, chân trụ cũng đã không vững. Còn chưa biết mình sẽ bị tấn công ở đâu thì một tiếng quát lớn vang lên:
- - DỪNG TAY LẠI.
Thằng nhóc kia ngay lập tức khững người, nó buông Hùng ra, và lúc này Hùng mới nhận thấy, nắm đấm của nó đã khẽ chạm vào phần ức của Hùng. Vậy mà sau tiếng quát lớn kia, nó vẫn kịp hãm đà dừng lại ngay tắp lự.
Hùng vã mồ hôi hột, còn thằng nhóc quay đi không thèm nhìn Hùng, nó cúi đầu về phía cửa rồi nói lớn:
- - SƯ PHỤ.
Hùng nhìn theo thì thấy đang đứng trước cửa là ông nội cùng một người đàn ông nữa, không ai khác, đó chính là bố của Hùng. Nhiều năm trôi qua, tuy râu tóc của ông đã thay đổi nhiều, đã bạc đi không ít, nhưng dáng vẻ, ánh mắt cũng như phong thái ấy vẫn không hề thay đổi.
Hùng ấp úng:
- - Bố....bố đã về.....Ông nội ơi, bố cháu về rồi phải không....?
Cảm xúc vỡ òa, Hùng rơm rớm nước mắt, thằng nhóc kia quay lại nhìn Hùng rồi ngạc nhiên hỏi:
- - Bố...? Chẳng lẽ mày là con của thầy Hân sao...?
Hùng đứng dậy đáp:
- - Sao mày biết tên bố tao...? Mày là ai..?
Hùng thì rơm rớm nước mắt, còn thằng nhóc lại phá lên cười, cười xong nó đưa tay ra bắt tay Hùng rồi đáp:
- - Tao tên Phong, xin chào người anh em.......