Lục Tử Thịnh xem bản mẫu thiết kế của Tử Lam, nàng vẽ rất đẹp, từng nét bút đường cong tràn đầy tính chất nghệ thuật.
Mẫu thiết kế Tử Lam mang đến cùng sợi dây chuyền đã mất của mẹ hắn giống nhau như đúc.
Mẫu thiết kế nhìn rất đặc sắc, bắt mắt...nếu sản suất ra thành phẩm nhất định sẽ rất ấn tượng nhưng vẫn đầy tình cảm ý nghĩa.
Lục Tử Thịnh nhìn bản mẫu thiết kế ánh mắt hiện ra thêm mấy phần tán thưởng, sau đó hắn đóng mẫu thiết kế lại..
" Anh xem có đúng như sợi dây chuyền của Bác gái không, nếu sai chổ nào cứ nói em sẽ sửa lại " Rất trùng hợp, mấy năm trước lúc Tử Lam tham gia tiệc sinh nhật của Lục Tử Thịnh, lúc đó nàng chú ý đến sợi dây chuyền mà mẹ của Lục Tử Thịnh mang trên cổ, khi đó nàng liền đối với thiết kế trang sức rất có hứng thú, cho nên không nhịn được hỏi thêm mấy câu,Lục Tử Thịnh lúc ấy củng kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe.
Không ngờ hôm nay nàng thực sự dùng đến.
Lục Tử Thịnh gật đầu một cái..nghiền ngẫm suy nghĩ nói tiếp " năm rồi, không ngờ em vẫn nhớ rõ về nó "... anh cũng vậy năm rồi không bao giờ quên yêu em, nhưng những lời này hắn vẫn giấu kín mãi trong tim.
" Đối với những sự vật tốt đẹp, em tương đối khắc sâu và không bao giờ quên, nhất là đối với những mấu thiết kế về trang sức. " Tử Lam vừa cười vừa nói, nàng đối với thiết kế trang sức rất có thiên phú nên nàng không bao giờ quên.
Lục Tử Thịnh gật đầu tán thưởng " Em đã từng gặp qua sợi dây chuyền này, nên anh đối với mẫu thiết kế của em rất hài lòng, vì nó rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
" Anh nói như vậy, case này của em hẳn là đã được hoàn thành rồi phải không?"
" Ừm, anh đồng ý "
Hai người nhìn nhau cười rất vui vẻ.
Lục Tử Thịnh cầm bút lên, rất lưu loát ký tên vào sau đó trả case lại cho Tử Lam.
" Học trưởng, sao anh không nhìn kỹ rồi hãy ký tên vào.." Tử Lam nhắc nhở.
Nói thế nào khoản tiền trong đây cũng không phải là số nhỏ.
" Anh tin tưởng em "
Tin tưởng... Lục Tử Thịnh mãi mãi tin tưởng Tử Lam..hắn không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nàng vui là dược.
Trong lòng Tử Lam rất cảm động..cảm động vì có một người sẵn sàn tin tưởng nàng vô điều kiện nhưng cảm giác này chưa phải là yêu.. nàng không yêu Lục Tử Thịnh, hiện tại chưa yêu..tương lai nàng không dám chắc có bị hắn làm rung động hay không nữa..hiên tại bên cạnh nàng chỉ cần có Hi Hi là được rồi..
Tử Lam đưa tay nhận lấy tài liệu trên tay Lục Tử Thịnh, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định nói " Em nhất định sẽ không để cho anh thất vọng! "
Lục Tử Thịnh cười yêu chiều, ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn Tử Lam!
Nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cũng không còn sớm " Có thể cùng anh ăn cơm trưa không? "
Tử Lam suy nghĩ một lát gật đầu " Ân " Nói thật hiện giờ nàng cũng đang đói bụng muốn chết đây.
Vì vậy, sau đó Lục Tử Thịnh nhanh chóng đặt bàn tại nhà hàng trước..
Bên trong phòng ăn..
Phòng ăn được trang trí một màu săc ấm áp, phong cách thiết kế nhã nhặ rất lịch sự..điểm đặc biệt mà Tử Lam chú ý ở đây..nhà hàng giống như thiết kế dành cho tình lữ nha!
Lục Tử Thịnh gọi hai phần thịt bò đặc biệt phần chín một phần sống cùng một chai rượu đỏ..
Hắn rất biết cách săn sóc Tử Lam từ chút từng chút một, thịt bò cũng cắt sẵn giúp nàng..." Tử Lam, em mau ăn đi " không quên kèm theo một nụ cười siêu cấp đẹp trai. Nếu nói Mặc Thiếu Thiên đẹp trai bá đạo thì Lục Tử Thịnh là người đàn ông lịch sự ôn nhu..Là người thứ trong danh sách những người đàn ông hoàng kim có giá trị nhất ở A Thị.
Tử Lam nhìn Lục Tử Thịnh cười ôn nhu thân thiết " Cảm ơn anh! Học trưởng "
Lục Tử Thịnh nhìn nàng cười khiến trái tim hắn đập loạn nhịp, nàng thật đẹp, nụ cười của Tử Lam rực rỡ như gió xuân, đôi mắt trong suốt như nước, xinh đẹp động lòng người.
Cô gái nhỏ xinh năm trước giờ đây lột xác càng tăng thêm vẽ yêu mị chín chắn nhưng phần thanh thuần kia mãi không bao giờ thay đổi.. nàng vẫn là nàng..người con gái hắn mãi yêu!
Hai người nhìn nhau vừa ăn vừa trò chuyện, không khí thật ấm áp hài hòa như một đôi tình lữ thật sự nhưng sự thật không phải như vậy chỉ là ' chàng có ý mà nàng vô tình '.
" Anh không ngờ em lại vào làm tại MK, nếu như anh biết sớm hơn nhất định sẽ giành em về phía công ty của anh đấy " Lục Tử Thịnh nhìn nàng trêu đùa..
Tử Lam cười khổ " Học trưởng cứ thích nói đùa em hoài "
" Anh nói đây là sự thật, Tử Lam, cửa chính công ty JP luôn rộng mở chào đón em " Trong giọng nói của hắn có chút kiên quyết cố chấp..
" Được, chờ đến khi em cùng đường nhất đính sẽ sang công ty ám anh không tha luôn nha! ha ha "
" Lúc nào anh cũng hoan nghênh em yên tâm "
Hai người vừa cười vừa nói chuyện phiếm, trên mặt Lục Tử Thịnh thủy chung vẫn mang theo một nụ cười sủng nịnh nhìn Tử Lam.
Trong lòng hắn, Tử Lam là báu vật không gì sánh bằng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng trên học đường, khoảnh khắc đó hăn biết hắn đã yêu nàng, nhưng lúc ấy Tử Lam lại đang có bạn trai, hắn vân không bỏ cuộc vẫn thủ hộ bên cạnh nàng, khi biết nàng chia tay hắn lập tức đến nhà tìm nàng nhưng nàng lại đi xuất ngoại. ( tội nghiệp ghê chưa)
Lục Tử Thịnh sắp xếp bay sang Mĩ gặp Tử Lam một lần nhưng lại không dám thổ lộ tình cảm của hắn cho nàng biết.,..Vì khi đó hắn còn trẻ chưa có sự nghiệp..
Mấy năm này, hắn vẫn luôn độc thân, là vì đợi nàng..
Trời cao cuối cùng cũng ban cho hắn thêm cơ hôi.. nàng đã trở về.. lần này hắn nhất định dũng cảm theo đuổi nàng..đến khi nàng đồng ý làm vợ hắn mới thôi..