Trên đường lớn thành phố T một chiếc land rover đang phóng như bay , tại phòng cấp cứu một cô gái đang được các bác sĩ đưa tới phòng cấp cứu trong tình trạng nguy cấp , tại nước Ý một cô gái nhỏ đang sững sờ đứng trước gương .
- “ Không thể nào ! Sao cô ấy ở đây được chứ ? ” nhíu mày khó hiểu nói xong thì Hàn Vũ đã bị hút vào cổng ánh sáng .
Xoẹt …..
Cánh cổng mở ra một lần nữa , thì Hàn Vũ đã đang đứng trước một quán Bar nhỏ . Hàn Vũ nghi ngờ mở cửa bước vào thì nhìn thấy , cả quán bar được trang trí thật lộng lẫy với màu đỏ nhíu mày , cô bước tiếp vào trong thì thấy trước bàn bói toán một cô bé ngang tuổi mình đang cười hì hì nhìn mình
- “ Lucia ! Đã lâu không gặp . ”
- “ Rosalinda ! Không ngờ tôi sẽ gặp lại cô ở đây ! ? ” Nhìn Rosalinda thật sâu , Hàn Vũ nhẹ nhàng nói .
- “ Không vui chút nào ! Ngồi đi chúng ta còn chờ thêm người nữa cơ mà sẽ lâu đó . ”
- “ Năm người nữa ? Họ cũng ở đây ” Hàn Vũ ngạc nhiên hỏi
- “ Đúng vậy ! Tất cả đều ở đây họ đều ở đây vàCHÚNG CŨNG Ở ĐÂY” cười nhẹ nhàng Rosalinda nói ra với giọng âm trầm
Yên lặng ngồi xuống chiếc ghế trước mắt mình , Hàn Vũ nhìn Rosalinda rồi nhếc miệng cười nói với giọng âm hiểm
- “ Như vậy thì chúng ta nên gửi bọn họ về “ nhà ” thôi ”
Tại bệnh viện X một chiếc Land rover đỗ gấp ngoài cổng bệnh viện , bước ra từ trong sẽ là bốn người hai lớn hai nhỏ , chạy nhanh tới phòng cấp cứu .
Sở Thiên Ngạo tóm ngay ông bác sĩ vừa mới bước ra từ phòng phẫu thuật .
- “ Nói cô gái trong đó sao rồi ! ” Sở Thiên Ngạo hấp tấp hung dữ hỏi
Ông bác sĩ sợ hãi nhìn Sở Thiên Ngạo , lắp bắp trả lời
- “ B … B...Bệnh... nhận … đã… tử vong ! ”
- “ Cái gì ? ”
cả bốn người sững sờ kêu lên , Sở Thiên Ngạo thả ông bác sĩ ra rồi vọt nhanh vào phòng mổ .
Trong phòng mổ, một thi thể đẫm máu đang nằm trên giường mổ , chiếc vải trắng phủ lên trên che đi thi thể bé nhỏ lạnh toát nằm bên dưới . Lấy hết dũng khi cả bốn người đi tới gần giường mổ .
Hàn Thiên với Hàn Dực sợ hãi và tuyệt vọng run rẩy nhìn “ mẹ ” của mình đang nằm đó .
Sở Thiên Ngạo nén đau đớn trong tim , vươn cánh tay đang run rẩy tới vén tấm vải trắng lên . Nhìn thi thể đẫm máu nằm trên giường Sở Thiên Ngạo bất ngờ nói
- “ Đây không phải Oa Nhi ! ”