Gia Đình Năm Tốt

chương 27: chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Dục Cẩn từng thấy một câu hỏi thần kỳ trên mạng.

Hỏi rằng con trai không cần cho bú, hai điểm trước ngực lúc mặc áo phông rất dễ lộ, vậy chúng nó mọc ra có tác dụng gì?

Đáp án được nhiều like nhất là: Để phân biệt trước sau.

Lăng Dục Cẩn lúc thấy cái này thì cười ngặt nghẽo, quá là chuẩn, nghĩ nghĩ thì thấy thuyết phục không cãi được.

Nhất định phải chấm đáp án này mười một điểm, một điểm thừa ra là điểm thưởng.

Lăng Dục Cẩn cho rằng trên cơ thể người luôn có vài cơ quan thừa ra, ví dụ ruột thừa, hay đầu ti con trai.

Chỉ là cậu không ngờ tới có ngày điểm thừa trên ngực sẽ như ruột thừa bị đau, đột nhiên nhảy lên tỏ rõ sự tồn tại.

Lúc bị lá cây mát lạnh chạm vào Lăng Dục Cẩn chỉ thấy có cảm giác ngứa ngáy xa lạ lan tràn, khiến cậu vô thức kêu thành tiếng, đúng là ‘xấu hổ’ mà.

Lăng Dục Cẩn như mèo bị giẫm phải đuôi, uống một hơi hết ống nước, cậu với Lăng Kiệt Sâm thu dọn đồ đạc xong thì lên đường luôn.

Còn Lăng Điềm Điềm không hiểu vì sao bị nhét vào túi? Lăng Dục Cẩn không vò luôn lá cây đã là hiền quá hiền rồi.

╭(╯^╰)╮

Thực tế độ nguy hiểm của rừng nhiệt đới không hề kém cạnh sa mạc.

Lá cây sum suê che đậy xương trắng, những đội khác như nào Lăng Dục Cẩn không rõ, còn hai người các cậu sau khi ăn uống một mớ, nghỉ ngơi đầy đủ thì càng đi xung quanh càng xanh, ánh sáng cũng ngày một kém.

Xung quanh đều là cây cao bóng cả che trời chắn sáng, ánh nắng ban nãy còn le lói cũng dần mất tích, cây lá như lớp màng ngăn cách, ánh sáng không lọt vào hơi nước không thoát ra, không khí ẩm chỉ còn cách bám vào lá cây, ngưng tụ thành từng giọt, từng giọt như mưa rơi xuống những bụi cây cao nửa người bên dưới.

‘Mưa’ này rơi vào người rất là đau.

Flycam mini khi quay phim không có đủ ánh sáng sẽ tự bật đèn, mấy chiếc camera như đom đóm tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt uốn lượn xung quanh, chỉ tiếc cả Lăng Dục Cẩn lẫn Lăng Kiệt Sâm đều không có tâm trạng ngắm nghía đám đom đóm nhân tạo này, vì bây giờ họ mới chính thức bắt đầu khiêu chiến rừng mưa.

Không phải như bìa rừng cây cối ‘thưa thớt’, họ còn có thể ung dung ăn uống nghỉ ngơi, trung tâm rừng nhiệt đới hệt một cái lồng hấp âm u màu chạng vạng.

Nếu nghĩ theo hướng tích cực thì ít nhất họ cũng không lạc đường, nếu không gặp những bụi cây cao nửa người cùng dây leo gai đâm tua tủa thì chắc chắn là hai người đã đi chệch hướng rồi.

Dao găm mở đường, Lăng Điềm Điềm từ túi leo lên đầu Lăng Dục Cẩn làm radar liên tục thông báo tình hình phía trước, tầm nhìn hạn chế, Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm càng thêm cẩn thận từng li từng tí, toàn lực chú ý tới tiếng lá sột soạt, tiếng động vật hú ngẫu nhiên truyền tới.

Đột nhiên Lăng Điềm Điềm cuộn lá lại, hạ tiếng cảnh báo: “Ba mươi mét phía trước, hướng tây bắc có một con báo đực trưởng thành rình trên cây.”

Loài động vật họ mèo nhanh nhẹn, giỏi leo trèo, ẩn nấp ngụy trang trong rừng mưa này khác với những bạn học có thể biến thân của Lăng Dục Cẩn, chúng là những thợ săn vương hương máu tươi hoàn mỹ, chúng lặng lẽ mai phục chờ đợi một kích trí mạng, thậm chí báo đực lợi dụng trọng lượng bản thân, lúc nhảy bổ xuống tấn công thì đừng nói con người, đến cả lợn rừng trưởng thành cũng sẽ bị vồ gãy xương.

Mà ba mươi mét là một khoảng cách vô cùng gần, cũng cực kỳ nguy hiểm.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cùng nhìn về hướng tây bắc, đối đầu với một đôi mắt vàng óng.

Trong thiên nhiên khi hai mãnh thú đối đầu, giằng co với nhau, trước tiên sẽ cẩn thận ước lượng thực lực đối phương, nếu có một bên chủ động tiến lên trước có nghĩa là nó đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đang chuẩn bị tấn công đối thủ.

Cảm ơn Lăng Thanh Huyền bình thường phổ cập kiến thức khoa học cho hai người!

Khí thế thay đổi trong nháy mắt, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm bỗng nhiên trở nên nguy hiểm, dọa báo.

Lăng Dục Cẩn lấy thiết bị mô phỏng âm thanh ra, nhập vào một đoạn mã, sau đó lợi dụng kích thước nhỏ của chiếc máy, giả bộ rống lên: “Gràooo!”

(Lăng Thanh Huyền: bạn xứng đáng có tiếng gầm của khủng long bạo chúa ←_←)

Từ lúc ánh mắt của Lăng Dục Cẩn thay đổi con báo đã bắt đầu khẩn trương, gầm gừ uy hiếp nhưng không dám xông lên, đến lúc Lăng Dục Cẩn bắt chước Lăng Thanh Huyền gào lên một tiếng thì nó cũng vô ý thức lùi lại mất bước.

Khi dã thú đã biết sợ thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.

Lăng Dục Cẩn đứng yên tại chỗ, trầm giọng ra lệnh: “Cút!”

Con báo không cam lòng cong người thành hình cánh cung, nhìn hai con dao sắc bén trong tay Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm, chịu thua rút lui, tụt từ trên cây xuống, lẩn mất.

Gặp nguy biết né là tốt nhất, đội Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm ưu thế tấn công không mạnh, hai người hợp lực không phải không giết được con báo này, nhưng cái được không bù nổi cái mất, vừa mất sức lại có nguy cơ bị dã thú khác tấn công, hoặc là bị đội khác chiếm lợi, thế lại càng lỗ.

“Đột nhiên nhớ Tiểu Huyền quá.” Lăng Kiệt Sâm không bình tĩnh được như Lăng Dục Cẩn, quệt mồ hôi trên trán cảm thán.

Nếu Lăng Thanh Huyền ở đây thì chắc chắn đã biến thành khủng long bạo chúa, một đường xuyên thủng rừng nhiệt đới, cô da dày, không để mấy cái nguy hiểm tí hon này vào mắt.

Lăng Dục Cẩn nghe vậy gật đầu: “Em cũng rất nhớ chị hai, nhưng mà giờ chắc chỉ đang giải đề, cũng rõ là thảm!”

Bố mẹ Lăng đang xem phát sóng trực tiếp cổ vũ hai con trai nghe vậy thì hí ha hí hửng đem đoạn này cho con gái đang đóng cửa tu học xem, thấy con gái đang giãy giụa trong biển đề như dự đoán thì tiếp sức thêm một đĩa hoa quả rồi tay nắm tay ra ngoài, xem TV tiếp.

Lăng Thanh Huyền: Chúng ta đổi chỗ được không? Mị đi thi cúp Hi vọng, hai người về thi công chức!!!

Độ ẩm lớn sẽ ảnh hưởng tới hô hấp, nhất là động vật ăn thịt cỡ lớn hay con người, hơi thở sẽ nặng nề hơn, sau khi Lăng Dục Cẩn gặp con báo đã chú ý tới chuyện này, nhờ vậy tránh được mấy lần gặp thú ăn thịt và một đội thí sinh.

Đội Lăng Dục Cẩn suýt chạm mặt có năm người, dựa vào ưu thế ‘ta trong tối địch ngoài sáng’ mà lén lút quan sát đối thủ một phen.

Hai người phát hiện đội này quá là khoa trương luôn.

Cả đám chật vật không tưởng nổi.

Không nói người vì dùng dao mở đường nên quần áo bị gai xé rách, nói tới hai người đang ngồi xổm gào khóc cứ chỉ vào nhưng không dám động tới con đỉa đang hút máu trên đùi kia đi.

Nè, hai người đã mất máu tới môi trắng bệch rồi đấy, tranh thủ cầm dao giải quyết con đỉa kia đi chứ! Kêu thì làm ăn được gì? Gào nữa là gọi luôn động vật ăn thịt tới bây giờ!

Lại còn cô gái tóc xoăn bị màu xanh vây quanh đến mất hết cả hi vọng thoát ra đang tuyệt vọng nhảy nhót, sắp chạy luôn ra khỏi đội ngũ nữa!

Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm nhìn nhau qua tán lá, ra dấu, lặng lẽ đi ra.

Đương nhiên trước khi đi hai anh em đã tiện tay nhặt luôn viên đá lửa do cô gái đang gào thét kia ném đi.

Đã ném đi tức là không cần nữa, hai anh em ‘nhặt rác’ thì đâu có vấn đề gì.

Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm đi chưa bao xa thì sau lưng đã bay lên ba viên đạn tín hiệu cầu cứu, ban tổ chức cũng lập tức phái phi thuyền tới đón người.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm không để ý chuyện này, quá trình hai người băng rừng đã vào guồng, sau khi thích ứng thì sự nghiệp ăn uống lại được tiếp tục.

Trong rừng đồ độc vô số, đồng thời đồ ăn được cũng vô kể, Lăng Dục Cẩn thậm chí còn nhanh tay nhanh mắt ném dao ghim trúng một con gà rừng mập mạp đi ngang qua, lưỡi dao xuyên qua yết hầu, gà ta chưa kịp thốt ra tiếng nào đã tắt thở tại chỗ.

Ở nhà họ Lăng kỹ thuật tay không giết gà không phải lạ, lúc bố mẹ Lăng mới mở quán có một khoảng thời gian người phụ trách giết mổ là Lăng Thanh Huyền.

Lăng Thanh Huyền rất hưởng thụ khoái cảm một đao đoạt mạng, rảnh là lôi Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn tới giảng giải nghệ thuật cắt cổ đồng thời chia sẻ ưu điểm của cái chết trong nháy mắt không chút thống khổ của động vật.

Ừm, hình như là động vật không phải giãy dụa, sợ hãi khi chết thịt sẽ ngon hơn.

Tạm thời để Lăng Thanh Huyền nằm không cũng trúng đạn ngoi lên thể hiện sự tồn tại chút xíu.

Lăng Kiệt Sâm đi lên nhanh gọn chặt đầu gà với chân gà không ăn đến, vùi sạch chỗ đất dính máu, lấy bùn bọc gà lại, hai anh em ăn ý nhìn nhau, xét theo một góc độ khác thì đúng là hai người cần cảm ơn Lăng Thanh Huyền.

Dù sao nếu không phải ở cùng một con khủng long bạo chúa thì ai sẽ hàng ngày nghiên cứu nghệ thuật chặt đầu gà chứ?

Lại còn luyện đến quen tay, khiến Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn đã giết gà chặt cá đến level chuyên gia, ngay cả nghiên cứu sinh ngành sinh vật học ngày ngày mổ thỏ xẻ ếch cũng phải mặc cảm chịu thua.

_(:з” ∠)_

Cất gọn gà bọc bùn, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn di chuyển nhanh hơn, hai người mong sớm tìm được chỗ cắm trại, trong rừng mưa khép kín, hai người không thể thấy rõ sắc trời để đoán thời gian, may mà trong đồ chương trình phát có la bàn và đồng hồ, xem giờ thì cũng sắp tối rồi.

Hai người khá may, sau đó lại bắt được thêm hai con gà, còn tìm được một dòng suối nhỏ, dây leo, cổ thụ xung quanh không mấy rậm rạp.

Hai anh em tựa như thoát ra khỏi lồng giam xanh biếc, thấy được bùn nâu đá trắng cùng dòng suối thanh mát, rốt cuộc cũng có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Ở nơi hoang dã nước càng sạch càng không dễ uống, vì dưới nước có thể có cây cỏ độc, thượng du biết đâu có xác thối, Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm men theo suối mà đi, tìm một hang nhỏ tránh gió, bên trong tuy hơi tanh tưởi nhưng được cái khô ráo.

“Chỗ này bé quá!” Lăng Kiệt Sâm thấy Lăng Dục Cẩn có vẻ rất hài lòng, anh nhìn hang nhỏ dù ngồi xổm cũng chỉ có thể nhét được một nửa người chau mày, chẳng nhẽ ban đêm hai người chui đầu vào hang, người thì lộ ra ngoài?

Lăng Dục Cẩn đưa ba lô cho anh trai, rồi nhảy lên nhảy xuống, vặn cổ tay cổ chân, lắc đầu: “Anh xem này, ở đây lớp trong là đá, lớp đất khá mềm, để em mở rộng chút!”

Nói xong thì phất tay với flycam mini, nhảy lên đá vào vách hang, một cước đạp bay trần của cái động nhỏ.

Ha ha, này, hang này vừa hay đủ cho hai anh em ở.

Khắp màn hình tràn ngập icon há mỏ.

Mị cứ ngỡ là một bé bồng bông, suýt thì gọi Bé Cẩn theo , kết quả một cước…

Hóa ra Bé Cẩn không chọn xẻng quân dụng là vì cậu ấy! Căn! Bản! Không! Cần! Dùng!

Gượm đã, không phải người thuần chủng sao? Lực đá này không logic nha!

Khán giả xem Bé Cẩn đá bay lớp đất bên ngoài, lộ ra vách đá bên trong, sau đó ra bờ sông kiếm cành cây to nhỏ khác nhau, cành to làm trụ, cành nhỏ làm vách, bên dưới là vách đá hang động, bên trên là nóc lều bằng lá cây xanh lục.

“OK rồi, như này mưa cũng không phải lo, em đi nhặt thêm ít cửi, anh dọn dẹp xung quanh chút đi.” Lăng Dục Cẩn vót nhọn nhánh cây, rồi tay không cắm chúng vòng quanh, quả không hổ danh cấp S.

Đi ở rừng rậm rất tốn sức, Lăng Dục Cẩn không muốn bị thú dữ phá giấc ngủ nên chuẩn bị bẫy trước.

Lăng Kiệt Sâm nhìn em trai cao ngang mình nhẹ nhàng đánh bay nóc động, tay không dựng hàng rào gỗ, quen rồi! Anh dùng dao lưu loát đi tìm những thân cây rỗng trữ nước.

Hai người phân công làm việc, nhanh chóng lại họp nhau, dùng củi nhặt được nhóm lửa, Lăng Dục Cẩn lấy muối trong ba lô, bóp nát một quả màu hồng nhạt cho vào bụng gà, sau đó bọc kỹ ba con gà bằng bùn, vùi dưới đống lửa.

Sắc trời đã muộn, Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm cùng ngồi cạnh đống lửa chờ bữa tối, hai người nắn bóp hai chân đã căng cứng.

Hết cách, đi xuyên rừng cả ngày, ban ngày đi lại không thấy gì, giờ ngồi xuống mới thấy đau cơ.

Lăng Dục Cẩn thường xuyên bị Lăng Thanh Huyền kéo đi huấn luyện hàng ngày nên lượng vận động này không đáng kể, bóp bóp tẹo thì đi trông cơm tối.

Bóng đêm ẩn giấu vô vàn nguy hiểm, Lăng Dục Cẩn để Lăng Kiệt Sâm vào trong “lều hang” ngủ một giấc, mình thì canh lửa, đột nhiên cậu nhìn flycam mini đang quay phim, cười.

Cậu vẫy tay: “Lại đây nào!”

Người xem bỗng thấy sau lưng ớn lạnh, chăm chú nhìn máy quay đang dần lại gần, chỉ sợ có chuyện.

Quả nhiên Lăng Dục Cẩn kéo ba lô tới trước ngực, moi ra không ít đồ ngon.

“Xem này, quả màu hồng này vừa nhét vào bụng gà, biết nó mùi vị ra sao không? Hơi giống mật ong, nhưng không ngọt như thế, thơm lắm, quay gần hơn chút nào.”

“Cái này là nấm trắng mọc trên gỗ mục, ở rừng rậm khó mà tìm được một cây lớn bị mục, lúc tôi đi nhặt củi gặp một mảng lớn, mấy người ăn đậu phụ khô bao giờ chưa? Cái này vị na ná nó!”

“Còn nữa, cái giống đèn lồng nhỏ này là phiên bản tổng hợp của hạt tiêu và ớt hoang, có thể đuổi côn trừng, nếu mọi người thấy nó ở nơi hoang dã nhớ hái một ít mang theo, có ích lắm.”

Lăng Dục Cẩn đường đường chính chính phổ cập khoa học một lúc, sau đó đi đánh thức anh trai, lấy lá cây làm hai cái cốc nước, đục thân cây vừa tìm thấy lúc nãy, uống hết nước trong đó.

“Đây là nước mưa, chưa chạm vào thứ gì khác nên có thể uống luôn, đương nhiên nếu có điều kiện thì đun sôi là tốt nhất.” Lăng Kiệt Sâm giải thích với flycam mini, anh với Bé Cẩn cũng chỉ dùng nước nhấp ướt môi, sau đó lấy ấm ra đun nước.

Nước sôi thì gà cũng chín, hai người lấy cành cây chọc ba bọc bùn ra, rồi vẩy bột cây mới mài ra xung quanh.

Mùi cay gay mũi tràn lan, khiến Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm khó chịu xoa mũi, cứ cảm giác đang ở trong tiệm lẩu Trùng Khánh.

Nhưng nếu không rắc bột này thì mùi gà bay ra xong cũng toi.

Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm lấy que chuẩn bị gõ vỡ lớp bùn ngoài.

Hai người ăn ý dừng lại, nhìn chằm chằm flycam mini đang bay xung quanh quay phim, vẫy tay: “Nào, quay cận cảnh nào!”

Nhân viên phụ trách camera của – trực giác thấy không ổn, nhưng thí sinh tương tác với camera là chuyện tốt, đành kiên trì điều khiển flycam mini bay qua.

Quả nhiên, hơn nửa đêm, là thời điểm bụng đói gần chết.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm bắt đầu mở lớp mỹ thực.

Rừng mưa như kho báu, nếu không giới thiệu món ngon thì làm sao xứng đáng với sự giày vò của nơi này đối với bọn họ.

“Đây gọi là gà ăn mày, chắc các bạn đều cho rằng chúng tôi bọc bùn là sợ mùi máu bay xa, dụ động vật ăn thịt khác tới phải không?” Lăng Kiệt Sâm không biết nấu ăn nhưng nói lại rất hay, khi Lăng Dục Cẩn cầm que gõ vỡ bùn thì anh đang kể về lai lịch món gà ăn mày này.

Thế giới này phát triển đến giờ, chỉ riêng món ăn đã là trăm nhà đua danh.

Đồng thời cũng có rất nhiều món ăn mai một.

Lăng Dục Cẩn bọn họ không có khả năng khôi phục Mãn Hán toàn tịch, nhưng làm món gà ăn mày thuận tiện vẫn đơn giản.

“Biết vì sao lúc nãy chúng tôi dùng sống dao gõ thịt không? Đây không phải đánh xác mà do gà rừng thịt cứng hơn gà nhà, thịt chắc quá cũng không ngon, đem thịt gõ nát sẽ mềm hơn, nếu nhà ai có người già trẻ nhỏ lúc nấu ăn có thể dùng cách này xử lý thịt.” Lăng Dục Cẩn bày xong ba con gà bọc bùn, lại lấy nấm với loại thực vật hình cánh hoa cho vào ấm đun.

Lăng Kiệt Sâm nhặt mấy cái lá cây sạch, cùng Lăng Dục Cẩn bày thịt gà mới thấy lại ánh sáng ra, thịt gà non mềm nóng hổi bốc hơi trên lá xanh, trông thật… thật ngon!

“Anh có ăn cay không? Cho anh cái này để thoa lên thịt.” Lăng Dục Cẩn nếm thử một miếng thịt gà rừng, tay không gỡ thịt gà ra, sau đó đưa cho Lăng Kiệt Sâm rắc “gia vị”.

“Loại này ngọt dịu, không bị xung đột với vị cay, cay ngọt thêm chút mặn, mùi vị khá ngon, đáng để nếm thử.” Cay chút cũng ổn, Lăng Kiệt Sâm trộn lẫn những loại quả có vị khác nhau lại, phát hiện thịt gà rừng ngon ngoài ý muốn.

Thế là, khán giả đang xem trực tiếp đau hết cả lòng mề.

Vì sao tôi lại phải xem hai người ăn gà… Mợ nó, gà cay ngọt ăn thật sự ngon sao?

Quả màu hồng này mùi thơm thật à? Có thể mua online được chứ!

Tui đã mua gà về chuẩn bị làm thử, cảm thấy gà rừng ăn “gất” là ngon~

Cuộc thi liên tục một tháng, nhưng khán giả không thể xem cả tháng liền nên khi thí sinh đi ngủ thì người phụ trách máy quay sẽ biên tập lại, để khán giả có thể thoải mái nghỉ ngơi, lúc dậy có thể xem đoạn phim đã cắt nối, đỡ lo bỏ lỡ đoạn hay.

Những nhân viên phụ trách tổ khác vẫn ổn.

Riêng tổ Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm thì không.

Vì hai người vừa sưởi ấm vừa ăn thịt gà, thuận tiện còn tổng kết thực đơn đã ăn hôm nay với flycam mini, mùi vị món ăn như nào, điều chỉnh vị theo sở thích ra sao!

Từ từ, đây không phải cuộc thi sinh tồn nghiêm túc à? Sao hai người lại như mỹ thực gia giới thiệu với người xem nguyên liệu, cách nấu mới, sao mà… kính nghiệp dữ vậy!

Đêm khuya, bụng thường trống!

Trong hoàn cảnh đó khó chống nhất là thức ăn ngon.

Khán giả miệng nói không nhưng mắt đẫm lệ, tay như bay ghi lại những lời hai người nói, sau đó sáng mai sẽ lên mạng tìm xem có nguyên liệu cùng loại không để mua về nấu thử.

Oh no! Chờ không nổi, giờ là nửa đêm cũng chốt đơn luôn!

Đáng tiếc vì hành tinh này vẫn chưa thăm dò xong, Cục Khai phá Liên Bang không dám cái gì cũng đưa vào mồm như Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm, thức ăn chưa trải qua nhiều công đoạn xét nghiệm độc tố sẽ không mở bán cho công dân.

“Đúng rồi, những nguyên liệu nấu ăn này chắc mọi người sẽ không mua được, nhưng có thể dùng loại khác thay thế, ví dụ loại lá xanh này thay bằng vỏ dưa hấu, cái này thì thay bằng dầu hào.” Lăng Dục Cẩn ngồi cạnh đống lửa, ánh sáng hắt lên khiến gương mặt tuấn tú thêm phần đẹp trai, lại thêm giọng nói vừa vỡ giọng lên bổng xuống trầm khiến khán giả xem trực tiếp càng thêm đói.

Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm thay nhau gác đêm, dựa theo thể chất của hai người thì Lăng Dục Cẩn phụ trách nửa đêm đầu, sau đó là Lăng Kiệt Sâm, người thể chất cấp F không cần cố quá với người cấp S, Lăng Kiệt Sâm đặt báo thức xong thì đi ngủ sớm, để lại Lăng Dục Cẩn ngồi ngẩn người bên đống lửa.

Chuẩn xác thì còn có thêm một mầm nhỏ hãy còn mơ hồ bị nhốt trong túi – Lăng Điềm Điềm.

Lăng Dục Cẩn ra hiệu họ chuẩn bị đi ngủ để flycam mini có thể về biên tập lại hình ảnh, cậu ngồi cạnh đống lửa bóp chân, đợi camera bay đi mới lấy Lăng Điềm Điềm trong túi ra.

“Sao lại nhốt tôi lại?” Lăng Điềm Điềm không rõ mình sai chỗ nào mà cũng bị nhốt lại giống Lăng Thanh Huyền.

Lăng Dục Cẩn không nói thật với Lăng Điềm Điềm được, chỉ có thể đánh lạc hướng: “Tôi sợ flycam mini phát hiện cậu, mới giấu cậu vào túi, tôi cũng có bắt cậu học thuộc lòng đâu.”

Lăng Điềm Điềm hoài nghi rung rinh lá, Bé Cưng nói cũng có lý, mình chỉ bị giam, không phải học thuộc lòng như Lăng Thanh Huyền, nên là Bé Cưng nói đúng phải không?

Dù sao Lăng Điềm Điềm cũng không tin, nó lặng lẽ nhớ chỗ mình chạm vào trước khi bị giam, đáp án chắc chắn ở đó~

“Bé Cưng có buồn ngủ không, tôi giúp cậu canh một lúc, cậu đi ngủ đi.” Lăng Điềm Điềm lúc mấu chốt vẫn rất hữu dụng, lúc nãy có camera nó không dám lộ mặt, còn bây giờ canh cho Lăng Dục Cẩn ngủ một lúc vẫn được.

Lăng Dục Cẩn nghĩ rồi gật đầu, đặt Lăng Điềm Điềm lên vai, dựa vào một bên nhắm mắt ngủ.

Trong rừng nếu có dịp nghỉ thì không cần từ chối.

Trong đêm tối chỉ còn âm thanh bếp lửa lép bép, Lăng Điềm Điềm đứng trên vai Lăng Dục Cẩn, rón rén lấy lá cây đếm lông mi cậu, rồi lại sợ làm người thức giấc, không dám thật sự chạm vào, thành ra cứ đếm mãi không xong.

Sau đó nó dứt khoát dùng lá đi đếm bóng hàng mi chơi.

Đột nhiên Lăng Điềm Điềm thu lá, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy khỏi vai Lăng Dục Cẩn, nhìn chằm chằm vào một phương đen tối, quay đầu nhìn Lăng Dục Cẩn rồi biến mất, mãi sau mới về.

Đáng tiếc ở đây không có người thứ ba, nếu không đã có thể nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt trên người Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lúc Lăng Điềm Điềm biến mất, ánh sáng như vỏ trứng úp ngược, bảo vệ hai người, cả đêm không nghỉ.

Nên lúc Lăng Dục Cẩn bị Lăng Điềm Điềm đánh thức thì đã là hừng đông, cậu cũng từ ngồi dựa vào “lều hang” thành nằm trên lá, có vẻ là ngủ cả đêm.

Không có đau lưng nhức xương như trong tưởng tượng, Lăng Dục Cẩn thấy mình tinh thần sảng khoái cũng không vội gọi Lăng Kiệt Sâm dậy mà kéo Lăng Điềm Điềm qua: “Canh cả đêm?” Còn tìm cách để hai anh em cậu ngủ ngon?

“Bé Cưng, tôi buồn ngủ, muốn chui vào túi áo nghỉ ngơi.” Lăng Điềm Điềm không đắc ý tranh công như mọi khi mà lá cây heo héo, mềm oặt nằm trên tay Lăng Dục Cẩn, trông rất uể oải.

Phải biết Lăng Điềm Điềm vốn không cần ngủ, vì bản thể lại càng không có cảm giác buồn ngủ nên tình trạng này khiến Lăng Dục Cẩn giật nảy mình: “Đêm qua cậu làm gì thế?”

Lăng Điềm Điềm lầm bà lầm bầm không chịu khai, mầm nhỏ bình thường hận không thể hóa thành bá đạo tổng tài bỗng biến thành bé đáng thương liễu yếu đào tơ khiến Lăng Dục Cẩn nghiêm mặt, chẳng nhẽ đêm qua có gì tiếp cận?

Lăng Dục Cẩn nhìn Lăng Điềm Điềm cuộn tròn lại không lên tiếng, flycam mini thì sắp tới, không có đặt cỏ nhỏ vào túi áo khoác mà để nó vào túi áo ngực của áo trong.

Lát nữa lúc quay phim khả năng Lăng Dục Cẩn không chăm sóc được Lăng Điềm Điềm, nhưng nó nghe được tiếng tim đập ngay bên cạnh hẳn sẽ an tâm hơn.

Vừa mặc xong áo thì máy quay tới, Lăng Dục Cẩn đánh thức Lăng Kiệt Sâm, giải thích sơ qua chuyện Lăng Điềm Điềm gác đêm, nhỏ giọng nói: “Chắc là có chuyện nên sáng nay Lăng Điềm Điềm mới ỉu xìu như vậy.”

“Vậy chúng ta nhanh thu dọn rời đi.” Lăng Kiệt Sâm thấy chuyện có vẻ nghiêm trọng thì xoay người cất đồ vào ba lô, dập lửa, hai anh em chuẩn bị lên đường.

Không biết thứ gì đã khiến Lăng Điềm Điềm suy yếu.

Vì lý do an toàn nên bữa sáng của hai anh em rất đơn giản, là một loại quả luộc trong ấm đêm qua, ăn khá giống bánh mì, uống thêm nước thì không khác gì lương khô, loại quả này chiếm phần lớn lương thực trong ba lô.

Ăn vài miếng đã hơi no, quả này gặp nước sẽ nở ra nên Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn chỉ ăn no năm phần, còn lại uống thêm nước, ăn sáng chỉ mất vài phút, sau đó thì lập tức lên đường.

“Chỗ này có gì đó rất lạ.” Lăng Kiệt Sâm đột nhiên kéo em trai lại, ngồi xổm xuống đào tầng lá dày dưới đất lên, lộ ra một con đường nhỏ lát đá.

Lăng Dục Cẩn chủ yếu phụ trách dò đường và cảnh giác, Lăng Kiệt Sâm đi sau thì quan sát ghi chép kỹ càng hoàn cảnh nên hai người vừa đi vào chỗ này đã phát hiện không bình thường.

Trong rừng rậm chưa được khai thác có một con đường lát đá, cái này đã nói lên điều gì?

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nhìn nhau, cùng thấy được đáp án – dân bản địa!

Ngân hà Como, tại Liên Bang khái niệm dân bản địa không hề xa lạ, mỗi lần phát hiện hành tinh mới đều sẽ có một nhóm dân bản địa trở thành công dân Liên Bang, được đăng ký hồ sơ trên mạng quang.

Hành tinh khác nhau thì trình độ phát triển khoa học kỹ thuật cũng khác nhau, thậm chí ngoại hình của những sinh vật có trí khôn cũng khác nhau, không ai có thể đảm bảo quá trình sáp nhập sẽ không xảy ra bạo lực đổ máu.

Ví dụ như Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm, hiểu biết của họ về dân bản địa đều tới từ sách lịch sử, là dân bản địa đã bị chém giết diệt tộc lúc mới phát hiện Châu Mỹ, hay bộ lạc ăn thịt người người bôi đầy thuốc màu trong rừng rậm nguyên thủy Châu Phi.

Dù sao đều rất đáng sợ.

Lăng Dục Cẩn đoán chuyện này có khả năng liên quan tới sự khác thường của Lăng Điềm Điềm.

Men theo đường lát đá, sắc mặt Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm ngày càng nghiêm túc, tới khi phát hiện rất nhiều xương trắng âm u thì hai người lập tức leo lên cây cổ thụ gần đó.

“Biết dùng đã cuội dưới đáy sông trải đường ngăn cây xanh xâm lấn, còn có hệ thống ròng rọc, xương lúc nãy cũng là xương người, có thể xác định trong rừng có dân bản địa, sống quần cư, ăn thịt người và có trình độ trí tuệ không thấp.” Lăng Kiệt Sâm cười khổ chia sẻ phát hiện của mình với em trai, nhìn bột phấn màu lam Lăng Dục Cẩn mới tìm được sau khi bôi lên cành cây và đọc thần chú đã ăn mòn ra một lỗ thủng, sắc mặt càng xấu: “Còn biết chế thuốc? Không đúng, đây là cái gì?”

“Em cảm thấy đây có thể là ma pháp.” Lăng Dục Cẩn đem lọ xương đựng bột lam lấy ra, chỉ vào ký hiệu kỳ quái bên trên: “Cái này em đã thấy ở một quyển sách cổ, dùng cuống họng phát âm, nói ra ký tự đặc thù thì bột phấn này có thể bốc hỏa, chỉ cần đọc câu này trên mảnh xương là được.”

Cảm ơn Lăng Dục Cẩn thường cắm rễ ở thư viện, lại thêm có hứng thú hiếu kỳ tìm hiểu những gì chưa gặp, nếu không cậu chắc chắn sẽ không nhận ra mảnh xương này viết gì.

Sống mấy tháng ở ngân hà Como nơi khoa học chí thượng, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đột nhiên nghe tới hai chữ “ma pháp” thì cảm thấy mình đi nhầm trường quay, cũng may cảm thấy có gì đó sai sai không chỉ có hai anh em mà còn có dân mạng vừa rời giường đang xem phát sóng.

Lộn xộn như sau ↓

Từ từ, tôi lúc nãy chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy gì vậy? Ma pháp? Cái này không phải chỉ có trong tiểu thuyết à?

Áaaaaa, có một mảnh giáp cốt gần máy quay có phải không? Cha tôi là chuyên gia cổ ngữ, hình như nghiên cứu cái này, tôi đưa bố xem chút, mọi người đợi tôi!

Nói một câu bột phấn đã ăn mòn một lỗ, ban tổ chức đang chém gió hòng tăng tỷ lệ người xem chăng ~

“Loại chữ này đã từng có ghi chép chứng tỏ trình độ phát triển văn minh không thấp, thậm chí có khả năng cùng hệ với hành tinh đã được khám phá, nói cách khác dân bản địa ở đây từng có liên hệ với ngoại giới.” Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lo chính là chỗ này, một trong những tiêu chuẩn chứng minh văn minh khoa học là khả năng đột phá lực hút, xuyên qua khí quyển bắt liên lạc với hành tinh khác.

Ở hành tinh mới nhìn thấy chữ mình đọc được không khác gì lúc thăm dò bỗng nhiên nhìn thấy tờ rơi quảng cáo của siêu thị gần nhà, đâu chỉ hình dung được bằng hai chữ kinh dị, chưa kể xương trắng kia đều đã bị đun sôi rồi ăn.

Tổng kết lại tin tức hiện có.

Dân bản địa này có trình độ văn minh khoa học kỹ thuật khá phát triển, ít nhất đã có trình độ liên lạc được với hành tinh khác, họ còn biết ma pháp, lực sát thương không thấp, quan trọng nhất là, họ ăn thịt người!

“Nói cách khác bộ lạc ăn thịt người còn biết chơi ma pháp thả kỹ năng?”

Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm cảm thấy giờ họ không được ổn cho lắm.

Ban tổ chức to gan lớn mật ném thí sinh tới một hành tinh chưa thăm dò được hết % khẳng định không hề biết trong rừng mưa cất dấu dân bản địa biết ma pháp, thích ăn thịt người!

_(:з” ∠)_.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio