CHAP . CẢNH GIÁC VỚI PUNI
Ngọc Yến mở cửa đi vào trong phòng của ông Baram. Hiện tại trong phòng chỉ có mỗi ông Baram và chú Mây đang ngồi bàn chuyện về nguyệt thực giả.
Thấy cánh cửa tự nhiên mở ra và đóng lại, biết chắc chắn là có người.
- Là ai vậy?
Cả chú Mây và ông Baram liền đứng dậy đưa dây chuyền thủ. Ngọc Yến liền mở chiếc nón tàng hình ra vội vã nói.
- Là con là con, hai người bình tĩnh.
Chú Mây và ông Baram thấy vậy thì liền bỏ dây chuyền xuống và ngồi xuống ghế. Chú Mây thở phào nói.
- Con lại lấy nón tàng hình ra phá à Ngọc Yến?
Ngọc Yến liền từ chối.
- Không phải đâu ông. Có chuyện này con cần nói cho hai người biết.
Biết là có chuyện chẳng lành, ông Baram liền nói.
- Được rồi. Con ngồi xuống đi.
Ngọc Yến ôm chiến nón tàng hình và ngồi xuống ghế.
- Con cảm nhận được năng lượng phép thuật rất lạ ở bên trong người Puni. Hình như là có điều gì đó không bình thường ở Puni.
Ông Baram và chú Mây ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn Ngọc Yến. Chú Mây nói.
- Nếu như năng lượng phép thuật thì nhà phép thuật nào cũng có cả. Nhưng nếu là phép thuật đó có chút không bình thường thì chắc là có vấn đề.
- Vì không bình thường chút nào nên là con đã lấy chiếc nón tàng hình này và đi theo dõi Puni. Ban đầu Puni rất là bình thường, hành động như mọi ngày. Nhưng vừa nãy khi ở bên phòng của anh Suri, Puni nhìn lạ lắm.
Ông Baram thấy Ngọc Yến có vẻ vẫn còn sợ hãi.
- Không sao đâu Ngọc Yến, con nói tiếp đi, có ông và chú Mây ở đây rồi. Không ai làm gì được con đâu.
Ngọc Yến gật đầu rồi nói tiếp.
- Ánh mắt và khuôn mặt của Puni rất đáng sợ. Ánh mắt thì đỏ và hằng những tia rất là ghê, còn khuôn mặt giận dữ. Puni còn lấy dây chuyền của mình và quăng một cái mạnh xuống dưới đất. Vừa lúc đó anh Suri, về kịp.
Chú Mây và ông Baram nghe Ngọc Yến nói vậy thì càng thêm nghi ngờ. Đúng là không bình thường thật rồi. Nhà Phép Thuật họ nâng sợi dây chuyền, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Không thể nào mà bỏ sợi dây chuyền xuống mạnh như vậy được.
Chắc chắn là có vấn đề. Chú Mây nói.
- Được rồi Ngọc Yến, chuyện còn lại cứ để chú Mây và ông Baram lo. Chú và ông sẽ điều tra chuyện này.
Ngọc Yến nghe vậy thì gật đầu.
- Dạ con nhờ vào hai ông. Con không muốn Puni bị thương đâu.
Ngọc Yến mỉm cười nói.
"Cạch"
Cánh cửa liền mở ra, là Puni và Suri. Cả hai người bước vào đi đến bên cạnh Ngọc Yến, Puni nói.
- Mọi người đang bàn chuyện về con đấy à?
Ngọc Yến vội vã lắc đầu từ chối.
- Không phải đâu Puni. Thôi mình có chuyện đi trước đây. Tạm biệt mọi người nhé.
Ngọc Yến nói xong liền vội vã chạy xuống tầng . Ông Baram và chú Mây lấy lại vẻ bình tĩnh của mình. Ông Baram hỏi.
- Hai đứa vào đây có chuyện gì?
- Vừa nãy đó ông, trong phòng của con hình như có người đột nhập vào.
Chú Mây và ông Baram nghe vậy thì ngạc nhiên, sao hết chuyện rắc rối này lại đến chuyện rắc rối khác vậy.
- Là ai?
- Vừa nãy cánh cửa phòng của con đột nhiên tự mở ra xong rồi tự đóng lại nữa.
Puni bình tĩnh nói. Ông Baram nghe vậy thì thầm nghĩ, chắc là Ngọc Yến rồi.
- Không có gì đâu, chắc là cơn gió thôi.
CHAP . NGỌC LINH TRỞ LẠI
Ngọc Yến vội vã chạy từ phòng của ông Baram xuống tầng . Mai Phương và bà Sương đang ngồi dưới phòng khách, thấy Ngọc Yến từ trên tầng xuống liền hỏi.
- Ngọc Yến, con vừa mới đi học về đã chạy đi lên tầng làm gì vậy?
Ngọc Yến mệt mỏi đi tới ngồi bên cạnh Mai Phương.
- Không có gì đâu mẹ, con lên chơi với ông thôi.
- Con bé này nha, dạo này toàn chơi với ông, chả thấy chơi với bà gì cả.
Bà Sương cười chọc quê Ngọc Yến. Ngọc Yến nghe thấy vậy thì liền chạy tới ôm bà Sương, nhõng nhẽo nói.
- Đâu có đâu bà, con vẫn chơi với bà mà.
Mai Phương và bà Sương nghe vậy thì nhìn nhau cười. Vừa lúc đó cánh cửa đột nhiên mở ra.
Là Ngọc Linh và một người phụ nữ trẻ bước vào.
- Chào cả nhà.
Người phụ nữ đó là mẹ của cô bé Ngọc Linh. Mai Phương thấy vậy liền mời cả hai ngồi. Bà Sương thắc mắc.
- Ai đây Mai Phương?
- Đây là bạn học hồi đó của con. Mẹ của Ngọc Linh.
Bà Sương nghe vậy thì liền gật đầu chào. Ngọc Yến tung tăng chạy đến chỗ của Ngọc Linh.
- Vậy hai mẹ con qua đây có chuyện gì thế?
Bà Sương hỏi tiếp. Mẹ Ngọc Linh liền trả lời.
- Dạ bác, gia đình con hiện tại có chút chuyện phải về quê nên nhờ gia đình bác chăm con bé giúp con. Con có nói cho Mai Phương biết rồi.
Bà Sương nghe vậy thì cũng thông cảm. Chắc có chuyện gì quan trọng lắm nên mới gửi cô bé Ngọc Linh ở lại đây.
Vả lại Mai Phương cũng đã đồng ý chuyện này, để Ngọc Linh ở lại bầu bạn với Ngọc Yến cũng tốt.
Sau một hồi nói chuyện, mẹ Ngọc Linh cũng về.
Ngọc Linh sẽ tạm thời ở đây một thời gian chung với gia đình Hoàng Lan và Ngọc Yến đến khi nào mẹ của Ngọc Linh quay lại đón cô bé.
Ngọc Yến vô cùng hứng khởi vội kéo Ngọc Linh chạy lên tầng hai để giới thiệu cho Puni biết.
Ngọc Yến hi vọng cả ba người họ sẽ trở thành những người bạn thân. Tuy mới quen biết Ngọc Linh không lâu, nhưng Ngọc Yến cảm nhận được cô bé này có gì đó rất quen thuộc, vừa dễ gần, vừa dễ thương lại còn rất dễ chơi.
- Này Ngọc Yến, bạn kéo mình đi đâu vậy?
Ngọc Yến vui vẻ nói.
- Lên tầng hai, tụi mình đi gặp Puni.
Ngọc Linh nghe vậy thì trên khuôn mặt của cô bé xuất hiện nhưng tia lo sợ và ánh mắt khó hiểu. Ngọc Linh đứng bất động.
- Bạn sao vậy?
Ngọc Yến thấy lạ liền lay lay người của Ngọc Linh. Ngọc Linh liền lấy lại bình tĩnh.
- À không có gì đâu, mình đi thôi.
Cả hai cô bé cùng dắt tay nhau đi lên lầu. Trên tầng hai, có lẽ Puni đang ở trong phòng của anh Suri.
Ngọc Yến mở cửa phòng, đúng là Puni đang ở trong đây cùng với anh Suri, Ngọc Yến cẩn thận bước vào. Hình như Puni không có biểu hiện gì lạ cả.
- Ngọc Yến, bạn lên đây làm gì vậy? Đây là Ngọc Linh sao? Lâu rồi mới gặp.
Puni hớn hở chào Ngọc Linh.
- Chào em nha.
Suri cũng chào Ngọc Linh. Trái ngược lại với tâm trạng vui vẻ của hai người kia, Ngọc Linh đứng yên bất động một chỗ, nhìn chằm chằm vào Puni, ánh mắt hiện lên tia sợ hãi. Khuôn mặt xanh xao như không còn một giọt máu, mồ hôi nhỏ giọt.
CHAP . NGỌC LINH SỢ HÃI
Ánh mắt hoảng sợ cứ nhìn nhìn chăm chăm vào Puni làm cho Ngọc Yến và Suri cảm thấy có gì đó rất là lạ đang xảy ra.
Puni đi tới đặt tay lên vai Ngọc Linh, hỏi.
- Bạn sao vậy Ngọc Linh?
Ngọc Linh liền lấy tay đẩy tay của Puni ra thật mạnh và hét to, cơ thể run lên dữ dội.
- Tránh ra.
Suri giật mình chạy đến bên cạnh Ngọc Linh, vội vàng hỏi.
- Có chuyện gì vậy Ngọc Linh? Em sao vậy?
Suri cảm nhận được, cô bé đang rất sợ hãi, ngay cả trên khuôn mặt và trong ánh mắt.
Ngọc Linh cuối gầm mặt xuống đất, mồ hôi chảy đầy, cơ thể run lên, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Tránh... ra...... tránh ....... ra.......
- Có chuyện gì với bạn ấy vậy anh Suri?
Ngọc Yến đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
- Anh cũng không biết nữa. Ngọc Linh, có chuyện gì em nói anh nghe đi, em mệt hả?
Ngọc Linh lo sợ lắc đầu, không dám ngước mặt lên nhìn, sợ hãi thu mình vô một góc phòng.
- Chắc là có chuyện gì rồi. Ngọc Yến, em mau đi gọi ông và ông chú Mây đi.
Ngọc Yến nghe xong liền vôi vã chạy ra ngoài rồi vào phòng của ông Baram.
- Ông ơi, Ngọc Linh có chuyện rồi.
Ngọc Yến vội mở cửa, cô bé ngạc nhiên nhìn vào trong phòng, không có ai cả, ông Baram và chú Mây cũng không có.
Ngọc Yến vội chạy qua phòng của cô Chini và chú Pungun, cũng không có ai.
Ngọc Yến tiếp tục chạy qua phòng dì Hoa Hồng.