Mùng , mùng , mùng trải qua êm ấm. Mọi người nhau ngồi xuống và thưởng thức bánh chưng bánh tét, thương thức một cái Tết thật sự.
Mọi thứ đang dường trở lại như những ngày thường ngày. Ai nấy đều hoà vào cuộc sống thường ngày và công việc của mình.
- Chào mọi người, chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Là đám bạn của Hoàng Lan và Suri đến nhà chúc mừng năm mới. Có cả Ngọc Vân, Thu Hà và Thái Hồ, nhưng tiếc là không có Mạnh Vũ.
- Chào mấy bạn nha, chúc mừng năm mới.
Suri vui vẻ chào mọi người, cả Hoàng Lan cũng vậy.
- Năm mới mặt đứa nào cũng vui vẻ hẳn ra hen.
Bà Sương ngồi ngay gần đó, quay sang nói chuyện với tụi nhỏ.
- Hay để bà lì xì cho mấy đứa nghen.
Bà Sương định đứng dậy đi lấy bao lì xì thì liền bị tụi nhỏ ngăn cản lại. Ngọc Vân lên tiếng.
- Không cần đâu bà, tụi con qua đây chúc mừng năm mới mọi người sẵn tiện đi rủ Hoàng Lan và Suri đi chơi thôi.
Bà Sương nghe vậy thì liền gật đầu, nói tiếp.
- Được rồi, vậy mấy đứa đi vui vẻ.
Tụi nhỏ chào mọi người trong nhà thêm lần nữa rồi mới rời đi. Trên đường đi, cái nắng nhẹ và không khí trong lành của cái Tết vẫn còn vương vấn, ai nấy đều vui lây.
- Tết năm nay vui quá ha, mình được quá trời tiền lì xì để mua bánh kẹo, đồ ăn luôn đó.
Thái Hồ vừa tung tăng vừa nói, Suri thấy vậy thì liền hùa theo.
- Mình cũng được nhiều tiền lì xì lắm nha. Được ông nè, ông chú Mây, dì Hoa Hồng, ba mẹ với gia đình Hoàng Lan lì xì nữa đó.
- Năm nay ai mà chả được lì xì, hai người hơn thua nhau cái gì chứ?
Thu Hà liền nói, cả đám nghe vậy thì liền nhìn nhau rồi lại bật cười. Suri và những người bạn của mình đi dạo công viên, hít thở không khí trong lành và mát mẻ của cái Tết.
Phải chi cảm giác yên bình thế này vẫn còn kéo dài mãi mãi thì hay biết mấy. Không có chiến tranh và cái chết. Xung quanh chỉ toàn là sự sống, sự yên bình trên khắp mọi miền ở cả thế giới phép thuật lẫn thế giới loài người.
- Nhìn kìa, sao ai mà quen vậy?
Đi được một lúc, Hoàng Lan thấy trước mặt mình xuất hiện một hình bóng người quen thuộc. Hành động của người ấy rất kì lạ, có lẽ là đang cầm một cái hình và vẩy vẩy vào không trung.
- Hình như là anh Charu.
Ngọc Vân đột nhiên lên tiếng làm Suri giật mình, Suri nhìn kĩ lại, đúng vậy, đó là anh Charu thật rồi. Nhưng chẳng phải Charu đã bị Hoa Lan bắt đi mất hồi trước Tết rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
- Mình đi tới xem anh ấy làm gì đi. Chắc lại chơi gì mà không thèm rủ tụi mình đây mà.
Thái Hồ định đi tới thì liền bị Suri ngăn cản lại, ánh mắt có chút gì đó gọi là lo lắng lẫn sợ hãi.
- Đừng đi, nguy hiểm lắm.
Hoàng Lan nghe vậy thì liền quay lại hỏi.
- Có chuyện gì mà nguy hiểm chứ? Đó là anh Charu mà.
Suri không biết phải giải thích sao với mọi người, nhưng bằng mọi giá không để họ tới gần Charu được. Lỡ như đây là một cái bẫy của Hoa Lan và những nhà phép thuật Z thì lớn chuyện mất.
Suri liền quay sang nói, giọng nói có vẻ như là đang năn nỉ.
- Mọi người, bây giờ chúng ta đi về căn cứ chơi được không?
- Tại sao chứ? Ở đây đang vui mà?
Thái Hồ lên tiếng sau khi nghe Suri nói vậy.
- Thì tại mình... Mình nhớ căn cứ quá đấy mà. Chả phải lâu rồi tụi mình chưa xuống căn cứ chơi sao?
Suri nói đúng.
- Vậy còn anh Charu?
- Anh Charu chắc là đang bận gì đó thôi. Chúng ta đừng làm phiền anh ấy nữa.
Hoàng Lan nghe vậy thì gật đầu nói.
- Được, vậy chúng ta về căn cứ chơi đi.
Thế là bọn nhỏ kéo nhau về căn cứ chơi. Suri vừa về đến nhà đã chạy hẳn một mạch lên tầng hai và vào phòng của ông Baram.
Nhưng rất tiếc trong phòng hiện tại không có ai. Suri liền chạy sang phòng của ba mẹ, cũng không có ai. Trong thời khắc này mà mọi người đi đâu hết rồi chứ? Chả tìm thấy ai trong nhà cả.
Vừa lúc đó Bắp Cải, Yeye và dì Hoa Hồng đi từ dưới lầu đi lên, thấy Suri vừa đi từ trông phòng Chini và Pungun ra thì liền hỏi.
- Có chuyện gì vậy Suri? Sao nhìn em có vẻ lo lắng vậy?
Suri nhìn thấy hai người họ thì liền chạy tới, lật đật nói.
- Nguy rồi anh Bắp Cải, dì Hoa Hồng.
Nghe Suri nói vậy, nhìn cậu bé có vẻ rất lo lắng, biết là có chuyện không hay. Dì Hoa Hồng hỏi kĩ lại.
- Có chuyện gì vậy Suri?
- Charu xuất hiện rồi.