(tình cảm hai người đã tốt hơn nên lúc này xưng anh em nha)
Cô là nghiêm túc. Trạm Hàn rất nhanh đã nhận ra điều này.
Đêm đó cô dựa vào đầu giường đọc sách, dường như đã phát hiện ra sự tồn tại của anh, còn cười nói: “Nếu đã đến đây thì đừng đứng ngoài ban công ngẩn người, anh có muốn vào đây nói chuyện không?”
Đã giờ sáng cô vẫn chưa đi ngủ sao?
Ngày hôm sau cũng như hôm trước.
“Trạm Hàn, anh thực sự không từ bỏ ý định muốn rời đi sao?”
Anh giải bỏ thuật ẩn thân: “Em vì sao biết tôi đang ở đây?”
Cô cẩn thận nói: “Không biết nữa, có thể là trực giác.” Trái tim không hiểu vì sao mà đập liên hồi, cảm giác thật kì quái. Anh có thể không cho cô thấy mình nhưng không thể ngăn cản được cảm giác của cô.
Anh hoang mang hỏi cô: “Giữ lại đoạn trí nhớ này quan trọng sao?”
Cô đã hai ngày không ngủ, trước mắt hiện lên một bóng đen mơ hồ, ban ngày có thể giả bộ không sao, nhưng cô cảm thấy thật mệt mỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy cơ thể cô chắc chắn không thể chịu đựng tiếp được.
“Em chỉ là bảo vệ quyền sở hữu trí nhớ mình mà thôi, kể cả tốt hay không thì quyền quyết định giữ lại hay bỏ đi cũng là của em.”
“Chính là như vậy sao?” Cô khó chịu vì việc anh tự ý làm.
Cô cười anh: “Đương nhiên không chỉ như vậy.”
Vậy còn cái gì?
“Anh cảm thấy điều khiển trí nhớ của em rất vui sao?” Cô hỏi lại.
“Rất vui” Anh không chút nghĩ ngợi thành thật đáp.
“Như vậy sao anh không cảm thấy em không hề thích điều này?”
Trạm Hàn không trả lời cô, nhưng cô biết là anh vẫn đang nghe.
Ngày thứ ba, khi cô đưa điểm tâm cho anh, còn chưa kịp bấm chuông anh đã đứng đó chờ cô rồi.
“Hôm nay là pho mát xoài, em ăn vụng một cái rất ngon nha.”
Anh vươn tay nhận điểm tâm, thân hình cô không vững, anh theo bản năng đỡ lấy cô.
Cô lắc lắc đầu, nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, bước đi lảo đảo. Đã giờ không ngủ, công việc ở nhà trẻ lại tiêu tốn nhiều thể lực, cả ngày nhảy múa với bọn trẻ sức lực tiêu tốn rất nhiều, cô thừa nhận mình đã chịu đựng đến cực hạn rồi, người này rốt cuộc có chịu nói chuyện không?
Ánh mắt dần sáng trở lại mới phát hiện mình đang được Trạm Hàn ôm trong lòng, mà biểu hiện anh đang rất lo lắng cho cô: “Vì sao muốn như vậy.”
“Anh thấy đó đứng cũng không vững.”
Như vậy mà cô còn cười được. “Nếu tôi không đồng ý, em còn muốn tiếp tục như vậy sao?”
“Em sẽ”
“Thân thể em không thể chịu được như vậy.”
“Có thể nhớ kĩ anh thêm một ngày thì chịu một ngày.”
“Em….” Anh dừng một chút; “Không sợ hãi sao?”
“Sợ cái gì? Anh sao? Em biết anh không phải là người bình thường cho dù khi em già dung mạo thay đổi nhưng anh vẫn là dáng vẻ như thế này em cũng không cảm thấy lạ. Em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, em sẽ không sợ, sẽ không lùi bước, bởi vì em biết rằng anh sẽ không bao giờ làm thương tổn đến em….” Một hơi nói một câu thật dài, cô có chút hụt hơi, dựa người vào sofa để chờ hết hoa mắt.
“Không cần cố gắng chống đỡ, em ngủ đi.” Một lúc lâu sau, anh đột nhiên mở miệng.
“Không cần! Em không muốn quên anh, em sẽ không xem anh như người xa lạ! Trừ khi anh đáp ứng sẽ không động đến trí nhớ của em.” Đòi hỏi một yêu cầu không đáng để thành lời hứa hẹn, nghe qua có chút ngu xuẩn, nhưng cô tin tưởng anh nếu đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ tuân theo, vì vậy mới ngu ngốc vì một câu nói từ ngàn năm trước mà đến chính cô còn không nhớ vẫn làm theo đúng lời hứa hẹn đó.
Anh nhẹ nhàng thở dài thành tiếng: “Anh sẽ không. Em cứ an tâm mà ngủ.”
Anh đáp ứng rồi? Diệp Dung Hoa nhẹ nhàng thở ra, dựa vào khuỷu tay anh nhắm mắt lại, chỉ hốc lát sau liền đã đi vào mộng đẹp.
Diệp Dung Hoa nửa đêm tỉnh lại, khi mở mắt thấy mình đang nằm trên giường của Trạm Hàn.
Cô ngồi dậy, ánh mắt đảo một lượt khắp phòng nhanh chóng đánh giá xung quanh. Một chiếc gường, một tủ quần áo, một chiếc đèn bàn cũng không có. Phong cách của anh cùng tính tình thật giống nhau. Không phải đen thì là trắng, cơ hồ không có màu sắc nào khác, cũng không có bài trí nào là dư thừa, đơn giải thoải mái, lại làn cho người ta cảm thấy….. Có một chút thiếu sự ấm áp, trống trải đáng sợ.
Có lẽ, điểm thêm một số màu sắc ấm làm đẹp cũng là một chủ ý không tồi, hoặc là thêm một số đồ trang trí đáng yêu trong sẽ sinh động hơn, bằng không ở đây lâu thật đúng là sẽ cảm thấy đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, một chút ấm áp cũng không có, làm sao giống nơi người ở?
Sau đó, cô phát hiện nam chủ nhân đang đứng bên cửa sổ sát đất, không biết khi nào đã quay người lại, anh mắt dừng trên người cô, cho đến khi cô đem lực chú ý rời đến người anh.
“Mấy giờ rồi?” Tìm nửa ngày phòng anh ngay cả cái đồng hồ báo thức cũng không có.
“h, còn sớm. Em ngủ thêm một lát nữa đi, sáng anh sẽ gọi em dậy.” Nghĩ nghĩ anh bổ sung thêm: “Anh đã nhờ Tôn Y Nỉ gọi điện về nhà em nói em ngủ ở đó rồi.”
Cô không hiểu: “Vì sao không tự mình gọi, nói thật cũng được mà.”
“Như vậy đối với em…… Không tốt.”
“Cái gì không….” Sửng sốt hiểu ý của anh: “Em đã lớn rồi bây giờ con gái không còn quá coi trọng tam trinh cửu liệt.”
“Không được” Anh kiên trì. Dù đã trải qua mấy ngàn năm cũng giống nhau, nữ nhân thanh danh vĩnh viễn vẫn quan trọng.
Người đàn ông này…… Cô cười than. Ngay cả cái này cũng suy nghĩ, anh bảo vệ cô thật chu toàn.
Cô vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh: “Còn sớm anh có muốn ngủ thêm một chút không?”
Anh nhìn theo hướng nơi cánh tay cô đang để, lại nhìn cô, do dự một lát, cuối cùng cũng đầu hàng khát vọng của trái tim, chẫm rãi đi đến bên cạnh cô, chỉ là nửa người dựa vào đầu giường cũng không nằm với cô. Trong lòng anh rõ ràng, điều đó không cho phép.
“Như vậy, ngủ ngon.” Cô lại nằm xuống, an tâm đi vào giấc ngủ.
Buồn ngủ quá, ba ngày không ngủ không phải mười mấy tiếng có thể bù lại.
Anh không có chợp mắt, cũng luyến tiếc chợp mắt, mới vừa rồi khi cô ngủ, anh chính là ngồi ở đây nhìn cô, một chút cũng không rời đi, cho đến tận lúc cô tỉnh lại mới thôi- anh sửng sốt, cô phát hiện ra phải không?
Nằm trên giường vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, cô làm sao có không phát hiện? Lại vì không muốn phá ý tốt của người ta, theo bám anh muốn anh mở miệng.
Người con gái như vậy… Trong ngực dấy lên một cảm xúc không biết tên, nhanh chóng lan tràn khắp người, anh không biết lên xử lý cảm xúc này như nào. Lần đầu tiên phát sinh đó là vào ngàn năm trước, anh chỉ cảm thấy thật thản nhiên, không cần để ý, mà lần này cũng như vậy vì cô.
“………Thực sự có thể chứ?” Anh nói với cô đang ngủ say, thanh âm thật thấp.
Một đời này, thực sự có thể để cô luôn nhớ kỹ anh, làm bạn với cô cả đời, không biến mình chỉ là người qua đường?
Diệp Dung Hoa trở thành khách quen nhà anh. Dường như chỉ cần cô rảnh là sẽ đến đây, cũng không sợ không có ai ở nhà, dù sao anh là trạch nam, lúc nào cũng ở nhà.
Khi mới đầu cô hỏi anh: “Trong nhà anh thật đơn điệu em có thể thay đổi một số thứ được không?”
Anh không có ý kiến gì, tùy ý cô. Vì thế cứ cách ngày, cô mang đến nào là một bó hoa gừng, còn có bình hoa liền đặt tại bàn cơm trong phòng bếp, mang thêm chút sinh ý dào dạt, mỗi khi gió nhẹ thổi qua liền phảng phất mùi hương nhàn nhạt.
Sau đó, cô khâu gối ôm đặt tại sofa ở phòng khách, vỏ gối thêu hoa anh đào làm phòng khách lạnh lẽo tăng thêm mấy phần xuân sắc.
Cô còn làm một chiếc chuông gió treo tại cửa sổ, nhà trẻ có một lần học dã ngoại đến một đạo quán cô đã học được cách làm tại đây, mặc dù cô làm không được đẹp lắm nhưng đây là kỉ niệm lần đầu tiên làm lên liền cất lại. Kỳ thực anh cảm thấy đẹp lắm, thật đáng yêu, những con hạc nhở trên chuông gió đều có nét chữ xinh đẹp của cô: “Ước nguyện sẽ thực hiện được.” anh nghĩ đây mới là nguyên nhân cô treo chuông gió, hy vọng anh sẽ được như ước nguyện trong lòng.
Trừ cái đó ra cô còn có rất nhiều đồ vật nhỏ nữa như khăn trải bàn, đồng hồ báo thức, lịch, điện thoại, trên tường có các tờ giấy ghi nhớ cùng nam châm để treo quần áo, làm cho căn phòng chỉ có hai màu đen trắng trở lên sinh động hơn.
Cái này đều là cô thay đổi, ngày qua ngày, tâm vô cảm cũng hơi xúc động… Cảm giác bây giờ mới là nhà chứ không phải chỉ là nơi ngủ.
Giữa trưa ngày nghỉ hôm sau, cô mang theo quyển sách sang đây, ngồi trên sofa đọc, trên bàn là cốc trà hoa cúc. Trà hoa cúc cũng là do cô mang đến, cô có đôi khi pha trà cùng anh nói chuyện phiếm hoặc cùng cô xem DVD cô mang đến.
Phòng bếp cũng không ít đồ làm bếp, bởi vì cô ngẫu nhiên cũng ở đây nấu chút đồ, cùng nhau ăn cơm.
Mấy quyển sách dạy làm điểm tâm, cô vẫn còn đang nghiên cứu, cô nói anh thích ăn, vậy là cô học cách làm.
Trạm Hàn nhè nhẹ đi đến bên cạnh cô, cô đã ngủ.
Anh rút quyển sách trong tay cô, ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô nằm không thoải mái, nhẹ nhàng đem cô chuyển đến trên đùi, để tránh khi cô tỉnh dậy sẽ bị đau cổ.
Trước đây anh không dám mơ ước xa vời, tưởng chừng đó là tốt lắm rồi, cô lại càng cho anh nhiều hơn, càng nhiều, nhiều đến mức ban đêm tỉnh lại vẫn không tin rất sợ đây chỉ là một giấc mộng.
Dưới chăn gương mặt giật giật, mở mắt ra là nhìn thấy anh, lại có chút căng thẳng, rũ mắt, chủ động vươn tay đến bàn tay to cọ cọ, tin cậy mà không muốn xa rời.
“Anh là yêu” Anh chủ động mở miệng, không biết vì sao, đột nhiên muốn cô biết. “Đối với con người thì anh là ngoại tộc.”
Cô hơi nâng mí mắt, giọng ngái ngủ mang chút lười nhác quyến rũ: “Là giống chuyện Liễu Trai sao, hút hồn con người để sống.”
“Anh không có.” Không phải tất cả các loại yêu đều thế, cũng có loại dốc lòng tu hành, anh chưa bao giờ sát sinh.
“Hay là sống lâu cùng nhau làm cho người ta yếu mà chết?”
“Không” Cái kia là do kiên cường ép buộc, nếu cô có chút tổn hại, dù cô nói gì anh cũng không cho cô tới gần.
“Vậy như nào?”
“Em không để ý sao?” Như thế nào có thể nói thản nhiên như vậy được. Anh thực sự muốn hỏi, một này nào đó cô sẽ la hét muốn rời đi.
Cô ngồi dậy, đem mình nhét vào ttrong lòng anh: “Nóng quá, mới đầu xuân, mặt trời cũng sắp nướng chín người rồi đó”.
Vừa nghe thấy cô kêu nóng, anh đứng dậy muốn bật điều hòa, nhưng hai tay cô nắm chặt lấy, anh không đi được: “Dung Hoa?”
“Lúc này đây, cơ thể lạnh băng của anh mới phát huy tác dụng này.” Gò má trắng cọ cọ cái gáy hở bên ngoài của anh.
“Em thích nhiệt độ cơ thể anh.” Không lúc nào ấm áp cả.
“Cho lên chúng ta là hỗ trợ nhau sao?”
Trạm Hàn tưởng là cô sẽ đánh trống lảnh sang truyện khác, tránh mà không đáp đến về sau dường như đã hiểu dụng ý của cô.
Cũng không kiêng dè tới gần, ôm cô dùng hành động đó nói cho anh, vô luận thân phận của anh là gì, cô sẽ không chú ý.
“Trạm Hàn, em yêu anh.” Cô vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói.
“Yêu?” Tôn Y Nỉ cũng từng hỏi anh là có yêu cô không, nghìn năm qua, anh ở thế giới loài người nghe quá nhiều từ này, chỉ biết con người điên dại vì yêu, chính là chưa từng có ai nói với anh như vậy, anh không hiểu cảm giác đó là cảm giác gì, lại như nào mới được gọi là yêu?
Trong mắt anh hiện lên vẻ rất hoang mang. Diệp Dung Hoa cười cười: “Hiện tại không hiểu cũng không sao, em chỉ cảm thấy hẳn là lên cho anh biết, bởi vì yêu cho lên mới kiên trì nhớ mãi anh, ai đều có thể quên duy chỉ có anh thì không được. Cũng bởi vì yêu, người yêu là gì với em mà nói không quan trọng, anh hiểu không?”
Tuy rằng vẫn không hiểu tình yêu là gì, Trạm Hàn theo trực giác vẫn thích nghe cô nói vậy.
Anh chần chờ nâng tay nhẹ nhàng ôm cô.
Nửa đêm tỉnh lại, cô vẫn ngủ yên trong lòng anh.
Dưới cánh tay chạm đến làn da cô có chút mồ hôi, anh biết cô vẫn luôn sợ nóng.
Trạm Hàn lặng lẽ đứng dậy, mở điều hòa rồi lại nằm cạnh cô, nhẹ nhàng nhấc cô vào khuỷu tay, cô giật giật, mở ánh mắt buồn ngủ.
Anh liền hạ đầu hôn cô.
“A..” Một nửa thần trí đang cùng Chu Công kéo co, thân thể theo bản năng dựa vào, cọ vào thân thể lạnh của anh.
Anh tiếp nhận thân thể mềm mại, không kiềm chế được khát vọng, đầu gối khẽ tách hai chân cô ra, xâm nhập cơ thể mềm mại. Sau khi hoan ái mệt mỏi liền ngủ, chưa kịp sử lý dấu vết ướt át mà vẫn để trong cơ thể cô, khi tiến vào cũng không quá khó khăn.
“A” Cô kinh hô, hạ thân truyền đến cảm giác lạ rốt cục khiến cho cô mở hai mắt.
“Anh làm sao….” Ngủ được một nửa thì động dục.
“Anh thích cơ thể ấm áp của em” Luôn luôn thích, chưa bao giờ quên.
“A…” Anh vào quá sâu, cô không chịu được mà ngâm ra thành tiếng, theo bản năng ốm chặt lấy anh.
Sự ấm áp của cô, hoàn toàn ôm trọn lấy anh, anh có thể cảm nhận được hơi ấm trên khắp cơ thể cô, còn có quyến luyến, vì điều này dù bắt anh chờ thêm ngàn năm nữa, anh cũng nguyện ý.
“Trạm Hàn, em … Yêu anh.”
Anh thích trong lúc thân mật, cô dùng tiếng nói ôn nhu ma mị, đứt quãng lặp lại những nời này, thật thích.
Tuy rằng anh đã cảm nhận được nhưng vẫn muốn cô nói, nói mãi không nhừng cho anh nghe.
Có khi ban đêm tỉnh lại, cảm nhận bên cạnh lạnh lẽo, luôn sẽ tùy hứng tiến đến tìm cô.
Khi cô còn đang ngái ngủ, phát hiện bên cạnh có người liền bừng tỉnh, là anh, cũng không hề trách anh ban đêm tùy hứng, dường như chỉ cần anh nói một câu là “Anh lạnh” là có thể giải thích tất cả.
Sau đó cô sẽ dịu dàng, sẽ ôm anh vào trong lòng :”Vậy ngủ đi”
Nhưng mà trời vừa sáng là anh sẽ rời đi, tuyệt không làm cho người nhà và hàng xóm phát hiện tạo thành rắc rối cho cô.
Khi cam đoan với cô như vậy, cô chỉ khẽ cười, dường như cũng không lo lắng chỉ đáp lại :”Ừ như vậy đi”
Tình cảm của hai người đã phát triển đến như vậy, ban đầu anh cũng không dám mong sẽ được như này, ngàn năm thời gian đã trôi qua, phụ nữ không cần theo mà đã ở chung chính là bởi vì yêu, không cần danh phận cũng có thể hoan triền ( là xxx đó).
Cô nói thương anh. Lúc anh ôm cô, hôn cô, cô cũng không cự tuyệt.
Khát vọng quá mãnh liệt, bức thiết nhớ lại cảm giác khi chạm vào thân thể mềm mại của cô.
Cô biết anh là ngoại tộc, cũng từng dùng chân thân xuất hiện trước mặt cô, lúc này đây anh không lừa dối cô cái gì, cô vẫn nguyện ý cho anh ôm. Cô là cam tâm tình nguyện, cho nên lần này sẽ không lại làm cô bị tổn thương nữa.
Lại qua một tuần, Diệp Dung Hoa lại sách một túi to thực phẩm đến đây, vừa vào cửa liền tiến vào phòng bếp.
Mấy hôm trước cô từng hỏi qua anh thích nhất ăn cái gì?
Anh xem bản danh sách thức ăn muôn màu của cô, cuối cùng ngón tay dài chỉ vào một món ăn, ánh mắt chờ mong nhìn cô.
“Bánh tháp sao?” Cô trầm ngâm một chút, thoạt nhìn không khó.
Cô trước đó đã từng đi học hỏi đầu bếp cũ của nhà trẻ, đại khái hiểu được cách làm mới quyết tâm làm thử.
Đem xử lý tốt thành phẩm bỏ vào lò nướng, đặt thời gian và nhiệt độ thích hợp, khi đi ra khỏi phòng bếp, anh đang ngồi ở cầu thang trước cửa chuyên chú đọc báo.
Cô nhẹ nhàng tiến đến gần, từ phía sau ôm chầm lấy cổ anh, gò má cọ vào má anh: “Đang đọc cái gì thế? Chưa thấy anh nghiêm túc như này bao giờ?”
Anh tính tình thờ ơ đạm bạc, tự nhiên lại quan tâm đến việc xã hội, cô quyết không tin.
Anh xoay người kéo cô đặt lên đùi, mới đưa báo cho cô.
“Tuyển nhân viên? Anh muốn tìm việc làm sao?”
“Ừ”
“Vì sao?” Anh như bây giờ không phải rất tốt sao? Vừa không thiếu tiền cũng không màng danh lợi, anh cũng không phải là người bình thường, căn bản không cần giống như mọi người khác, vì cuộc sống mà phải cố gắng kiếm tiền.
“Anh muốn… Được sống như người bình thường.”
Cô là người anh muốn mình giống cô, phải cho cô một cuộc sống như bao người khác, học tập tập thể, đạo lý đó anh hiểu. Nếu muốn luôn luôn bên cạnh cô, như vậy sẽ không làm cho người khác nhìn cô bằng con mắt quái dị.
Người phụ nữ ở nhà số nuôi một con sói, ngay từ đầu đã bị chỉ trỏ, người khác không hiểu được thân phận của con sói, chỉ biết nói là thú nuôi của cô. ( nhân vật này trong truyện hoán tâm).
Về sau sói đi ra ngoài làm việc chính là chuyển hàng hóa ở cửa hàng tạp hóa, nhưng anh ta ngày nào cũng vui vẻ.
Mấy hôm trước, anh hỏi sói: “Cuộc sống như vậy được không?”
Sói nói: “Tốt, thực sự phi thường tốt.” Còn cường điệu lên: “Ban ngày đi làm, buổi tối về nhà ôm Ninh Dạ, còn có khi lĩnh tiền lương giao cho Ninh Dạ đặc biệt vui vẻ.”
Có lẽ sói nói rất đúng.
Anh cũng lên tìm một công việc nào đó, sau đó đem tiền lương giao cho Diệp Dung Hoa, nói không chừng cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ như sói nói. Ít nhất sẽ không làm cho cô bị chỉ trỏ, anh không hy vọng cô phải chịu ủy khuất.
Có một số việc không cần nói rõ ràng cô cũng hiểu được.
Diệp Dung Hoa ánh mắt nhu hòa, bàn tay trắng nõn xoa nắn khuôn mặt rất ôn nhu hỏi lại: “Là vì em sao?”
“Anh nghĩ…. Vĩnh viễn hai ta được bên nhau.”
Anh là nghiêm túc, anh đã suy nghĩ kỹ như vậy, không phải nhất thời vui thích.
Diệp Dung Hoa cảm động, lại có chút xót xa.
Anh rõ ràng không phải người bình thường, lại chịu ủy khuất chính mình sống cuộc sống như người phàm, bỏ đi cuộc sống nhàn hạ, mà sống một cuộc sống bận rộn bôn ba hàng ngày.
Ngày thường nếu không phải việc quan trọng, anh ngay cả một câu cũng lười cùng người khác nói chuyện, hiện tại vì cô mà tiến vào đám người, thử cùng người ở chung.
“Có phải … Rất miễn cưỡng.” Cô giọng nói mang chút đau lòng.
“Sẽ không.” Nếu vì cô thì anh nguyện ý thử.
Muốn cầm lại tờ báo, Diệp Dung Hoa lại giấu đi, ném bỏ: “Đừng nhìn báo, nhà trẻ chỗ em làm đang cần người hỗ trợ, nếu không chê anh có muốn đến đó không? Em sẽ nói một tiếng với hiệu trưởng.”
Trước đây cô chỉ dám để trong lòng, nay anh muốn tìm công việc, vậy cô có thể giúp anh, hiệu trưởng cũng nể cô một chút chắc không thành vấn đề.
Tính của anh không quen ở chung với người khác, mà anh thực sự đi làm, tám phần là bị xa lánh.
Anh không giống Lâm Giang tính tình thẳng thắn lại tốt tính, phố Khởi Tình bầu ra người có tính tình kém nhất không phải không có đạo lý, như lúc đầu đối với cô như vậy, đổi lại người bình thường khác không ghi hận đến kiếp sau mới là lạ.
Cô để anh ở nơi cô có thể nhìn thấy, tốt xấu có cô hỗ trợ chiếu cố cho.
“Được” Anh không hề nghĩ ngợi mà trả lời.
“Đáp ứng nhanh như vậy sao, anh còn không biết mình phải làm gì mà.”
“Cái gì cũng được.” Có thể ở bên cạnh cô, làm gì cũng tốt.
“A, đúng rồi, có một việc ….. Em vốn còn đang lo lắng không biết có nên nói với anh hay không, nhưng hiện tại….. Em cảm thấy… Anh… Cái kia…..” Anh đã tính đến tương lại của bọn họ, cũng bỏ ra lớn như vậy thành ý, giờ phút này nói điều đó hình như có chút thừa.
Trạm Hàn cảm thấy thái độ của cô rất kỳ quái làm anh chú ý, muốn nói lại thôi lại còn mang theo một tia xấu hổ, làm cho anh nổi tính tò mò: “Em muốn nói gì.”
“Là… Em gái em cùng bạn trai đã quyết định ngày cưới hỏi. Em nghe mọi người thảo luận là sau khi kết hôn muốn ở lại nhà em. Bên đằng nhà trai thì cha mẹ mất, mà hiện tại cũng không dư dả, cha mẹ em cảm thấy như vậy có thể thay cô dâu mới tiết kiệm một khoản.”
“Ừ” Cho đến giờ anh chưa nghe ra trọng điểm.
“Ý em muốn nói là, nhà em thì không lớn lắm, em cùng em gái trước đây vẫn phân phòng để mỗi người có một không gian riêng tư, không gian rất hữu hạn, cách âm càng kém, cho nên em mới sống chết không đồng ý cho anh ở trong phòng em làm xằng bậy……. Ách, cái này không phải trọng điểm.” Thật nhanh kéo lại về vấn đề chính: “Cho nên em đã suy nghĩ, nếu em chuyển ra ngoài, đem cả căn phòng đó làm tân phòng cho bọn họ, hẳn là phương pháp tốt nhất….” Nói xong lời cuối cùng, cô tươi cười có chút gượng ép.
“Dung Hoa…..” Trạm Hàn nhíu mày.
Luôn biết rằng cha mẹ cô luôn sủng đứa con gái út, từ nhỏ đến lớn cô luôn phải nhường nhịn, nhường nhịn thành thói quen.
Cha mẹ cô luôn vì Diệp Tiệp Dư suy tính, không quan tâm lập trường cùng cảm thu của Diệp Dung Hoa, Dung Hoa chẳng phải cũng là con của bọn họ sao? Anh thực sự không hiểu tại sao có thể đối xử khác nhau đến như vậy, Dung Hoa trong lòng làm sao mà không khó chịu cho được.
“Không sao cả.” Cô cười cười đáp lại anh: “Em chỉ muốn nói, nếu chuyển đến nhà anh ở, anh sẽ không phải nửa đêm chạy tới tìm em, hơn nữa chỗ này lại gần nhà cha mẹ bên đó vẫn chăm sóc được, hai người ở cùng nhau tiết kiệm được tiền thuê nhà, chính là không biết anh có chào đón em không?”
“Được, chuyển đến ở với anh.” Anh không chút suy nghĩ. Những người đó không cần nhưng anh muốn.
“Vậy chờ nửa năm sau bọn họ kết hôn em sẽ chuyển đến.”
Trạm Hàn nhìn cô, cảm thấy phải nói cái gì, suy nghĩ lại, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Ở trong lòng anh, em là điều quan trọng nhất.”
Nói thận trọng như vậy, anh không nói những lời hoa mĩ, chính là muốn cho cô biết, cũng có người coi trọng cô.
Cô cúi đầu, rồi nở nụ cười :”Em biết, cám ơn anh.”