Sau khi ăn cơm chiều với Lạc Thiếu Thừa, Lê Duyệt trở lại phòng ngủ, mở trò chơi vào nhân vật Cửu Lê Nguyệt Lạc login vào tiên ma. Lần trước cô logout ở Thường Trữ hoàng cung. Bên trong cung Thường Trữ, khắp nơi là rường cột trạm trổ, phát ra ánh sáng kì dị, mà tại chánh điện – Càn Dương cung càng được dụng tâm chế tác, xanh vàng rực rỡ, hoa lệ trang nghiêm, rộng lớn hơn những điện còn lại.
Tục truyền tại Càn Dương điện có ba mươi tám thái giám trong đó có một thái giám là do nhân viên thiết kế trò chơi chơi, mỗi lần chơi người này sẽ chọn ngẫu nhiên trong ba mươi tám thái giám làm mắt trận. Có lời đồn người này bị cuồng ngược, nếu như có người am hiểu sâu SM, có kỹ xảo làm cho hắn sảng khoái, hắn sẽ gặp ngươi tiến hành quá trình trao đổi sâu hơn. Cho nên Lê Duyệt lúc nhàm chán lại muốn tới nơi này đùa giỡn thái giám.
Đang lúc Lê Duyệt nhìn thấy trước mặt xuất hiện ba mươi tám thái giám, suy tính mắt trận là ai thì thấy mọi nơi tràn ngập một màu xanh thẫm, bọn thái giám không sống qua mấy giây, trúng kịch độc trong sương mù mà ngã xuống, phơi thây tại đại điện. Bởi vì chết quá nhanh, nên mỗ NPC thích ngược, thích đau đớn tra tấn không xuất hiện.
Lê Duyệt uống hai bình hồng dược, chờ sương độc tản đi, nhìn thấy nhân vật mang trang bị thích khách - Minh chủ của đồng minh ám sát Cửu Châu thì liếc mắt xem thường.
Bởi vì Cửu Lê Nguyệt Lạc là con mồi của Mặc Vũ Lưu Thương, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên IP của Cửu Lê Nguyệt Lạc bị Mặc Vũ Lưu Thương nắm trong tay, đối với việc đem chút tiền lẻ mua thuấn di phù đối với những cao thủ xem tiền như giấy tiện tay thì vứt mà nói thì đáng bỏ tiền. Sử dụng thuấn di phù có thể biết tức thì vị trí so với thêm bạn tốt, vượt qua cả kỹ năng vợ chồng - như hình với bóng.
Vì vậy, vốn là Doãn Phong có ý niệm hoa đào lại tiện nghi cho Lạc Thiếu Thừa, sau khi về nhà mở máy tính login phát hiện Lê Duyệt cũng ở cùng tuyến, liền hấp ta hấp tấp chạy tới. Thấy trên đại điện một đám thái giám đang vây Tiểu Duyệt vào giữa, Lạc Thiếu Thừa tức giận tấn công toàn bộ thái giám. Lê Duyệt tâm tình bất đồng, cảm thấy anh ta ít chướng mắt hơn trước rất nhiều.
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Tiểu thiếp, mấy ngày không thấy, có nhớ vi phu không?
Mấy ngày trước Lê Duyệt vội vàng học tập, cho dù thỉnh thoảng login cũng chỉ trong chốc lát, biết nguyên do nên anh cũng nhịn không quấy rầy cô, mặc dù muốn trêu chọc cũng chỉ có thể chịu đựng, cho nên Mặc Vũ Lưu Thương và Cửu Lê Nguyệt Lạc quả thật hai ba ngày nay chưa từng gặp mặt.
Trong lòng Lê Duyệt là như vầy: lưu manh vô sỉ, nhớ nhung cái đầu anh! Nhưng đối với ác ôn mà nói, ngươi càng phản ứng hắn càng vui vẻ, Lê Duyệt bây giờ không còn là người không có kinh nghiệm của mấy ngày trước, muốn xử lý tình huống trước mắt cô hiểu được đối phương muốn nghe gì.
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Thật ra thì tôi đã quên trên đời còn một nhân vật như vậy…
Đối với lời nói của cô trong lòng rất là khó chịu nhưng Lạc Thiếu Thừa có thể đem tất cả nghịch cảnh chuyển hóa thành đùa giỡn.
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Thật đau lòng! Tiểu thiếp, nàng thanh xuân như hoa như ngọc, nhưng trí nhớ lại già yếu kém cõi…Vì thế để cho nàng khắc sâu ấn tượng, xem ra vi phu phải cưng chiều nàng hơn…
Không ngờ anh ta nói những lời này, còn nói rõ muốn dây dưa sâu hơn, vốn muốn tỉnh táo, Lê Duyệt cảm thấy có chút khó hiểu và giận dữ.
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Mặc Vũ Lưu Thương, anh lúc trước cũng không như vầy…Cái người này hai ba ngày lại bị kích thích gì vậy? Cớ gì vướng víu với tôi, động kinh à!
Nếu tiết lộ thân phận bên ngoài, anh còn không bị cô đá bay! Lạc Thiếu Thừa không có ý định bây giờ nói rõ thân phận cho cô biết.
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Một ngày ân ái, nghĩa vợ chồng trăm năm…
Nghĩ đến tình cảnh lúc đầu gặp mặt, Lê Duyệt không khỏi run sợ.
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Hôm đó? Bị tôi đuổi theo khắp Thiên Trọng Sơn? Chậc chậc, anh thích bị đuổi giết sao? Cũng khó trách chọn thích khách! Thì ra anh và những người ở đây là cùng một dạng…
Thái giám NPC thích ngược đãi, người chơi cao cấp đều biết đến. Lê Duyệt nói lời này có hàm nghĩa Mặc Vũ Lưu Thương cũng giống thái giám ở đây.
Khóe miệng Mặc Vũ Lưu Thương co giật, trong lòng hiện lên tình cảnh lúc đầu quen biết, cô đối chọi gay gắt với anh, nhưng bây giờ quan hệ của hai người đã tốt hơn…Bị cô mắng là thái giám cơn giận lúc nãy đã giảm hơn phân nửa, anh lại tiếp tục đùa giỡn cô. (Lạc Thiếu Thừa anh đúng là thích bị M mà )
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Tiểu thiếp! Ta nghĩ nàng rất rõ vi phu rốt cuộc có được hay không!
Lê Duyệt nghe vậy không khỏi phát điên lần nữa, tức giận nói:
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Hèn hạ vô sỉ! Đi chết đi!!
Lạc Thiếu Thừa đang suy nghĩ trả lời thế nào thì hệ thống đột nhiên nhảy ra.
[hệ thống] Thái giám Liên Thanh: Thâm cung tịch liêu người người đều bạc tình, khó có được có thể nhìn thấy một đôi nam nữ liếc mắt đưa tình…Nhớ năm đó ta cũng hào hoa phong nhã, danh tiếng một thời, ta và Tiểu Thanh tình chàng ý thiếp thề nguyện ở cùng nhau cả đời…(NPC kể chuyện JQ của một đôi nam nữ, tỉnh lược chữ…)
[hệ thống] cấp bậc: nam > , nữ > ; quan hệ: tình nhân; tìm ra ẩn tàng nhiệm vụ: tình yêu cấm kị của Tiểu Lý Tử và vú nuôi của công chúa; thời gian: một giờ.
Đây là hai người nhận được nhiệm vụ ẩn tàng đây mà, Lạc Thiếu Thừa nhìn thấy, Lê Duyệt cũng nhìn thấy. “Phốc—“ Người nào đó thiếu chút nữa là phun sữa tươi lên màn hình.
Phàm là ẩn tàng nhiệm vụ, điều kiện nhận được tương đối hà khắc, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, mà bọn họ nhận được nhiệm vụ này, bởi vì: cấp bậc tương đối cao (toàn server nữ cấp vô cùng ít), quan hệ đặc biệt, đối thoại quỷ dị (đoán chừng rất ít người hàn huyên giống bọn họ, ai kêu Mặc Vũ Lưu Thương xin hảo hữu nhưng Cửu Lê Nguyệt Lạc không thấy, sau đó anh chờ cô chủ động xin hảo hữu, nhưng Lê Duyệt tâm cao khí ngạo, cho dù không muốn người chơi khác nhìn thấy bản thân bị người ta đùa giỡn, nhưng không muốn khuất phục chủ động xin hảo hữu. Hoàn hảo hai người bọn họ vì cấp bậc cao, đi địa phương người bình thường không bao giờ đến gần, nên thời điểm nói chuyện phiếm, chung quanh không có người nào…)
Thấy mỗi lần gọi cô là tiểu thiếp, phản ứng của cô tương đối lớn, Lạc Thiếu Thừa cảm thấy cần phải đổi cách xưng hô.
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Tiểu Nguyệt, nhiệm vụ này dường như rất thú vị.
Cái gọi là cấm kị, tức là không muốn người ta biết được bí ẩn đằng sau. Nghĩ đến bí mật, Lê Duyệt nhìn màn hình nhân vật từ cấp trở lên sẽ bị hệ thống che lại.
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Mặc Vũ, anh cấp bao nhiêu rồi?
Cô ấy tò mò chuyện này? Lạc Thiếu Thừa nhíu mày, nếu người khác hỏi anh sẽ không nói, bất quá cô là ngoại lệ. Chính là… nhân cơ hội này yêu cầu cô vài chuyện.
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Tiểu Nguyệt, nàng có làm nhiệm vụ này không?
Cô đối với xưng hô “nàng” vẫn như cũ mẫn cảm, chính là cô cảm thấy rất hứng thú với Ẩn Tàng nhiệm vụ nên đáp ứng làm nhiệm vụ với anh ta.
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Không cho phép gọi tôi là tiểu thiếp, Tiểu Nguyệt! Còn có…phần thưởng nhiệm vụ toàn bộ thuộc về tôi.
Nếu Tiểu Duyệt đã hỏi thì cho dù cô đáp ứng hay không đáp ứng điều kiện của anh thì anh cũng sẽ nói cho cô. Bởi vì anh rất muốn biết, nếu cô biết cập bậc của cô không bằng anh thì sẽ phản ứng như thế nào…
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Tiểu thiếp, ta nói cho em em đừng nói với người khác đó, ta hiện tại cấp . Em yên tâm, vè sau ta sẽ chiếu cố em, tuyệt không giống người tiền nhiệm nào đó…
Vốn muốn trêu chọc cô, nhưng khi nói muốn chiếu cố cô thì trong lòng lại nặng thêm ý thức trách nhiệm…Từ trước tới nay cô đều xuất hiện với tư thế là người bảo vệ…Từ giờ trở đi, anh sẽ bảo vệ cô.
Đương sự hiện giờ không biết được Lạc Thiếu Thừa đang ngổn ngang tâm sự, nhìn nhân vật Cửu Lê nguyệt Lạc mới cấp , bị Mặc Vũ Lưu Thương trêu chọc, buồn bực không thôi.
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Đã nói không muốn anh gọi tôi là tiểu thiếp rồi mà! ! Đừng có ở đó mà coi thường tôi, bởi vì lúc trước có việc, không có thời gian luyện cấp thôi! Vài ngày nữa là cấp bậc sẽ tăng lên!
Nhìn màn hình Lạc Thiếu Thừa không khỏi cười khổ, lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Nguyệt Nhi! Ta nói, chúng ta sẽ không phải ở đây tiếp tục lãng phí thời gian về việc xưng hô này nữa chứ? Vẫn là nhanh đi tìm vú nuôi đi, nhiệm vụ này có hạn chế thời gian đó…
Cũng không biết anh ta làm thế nào có thể nghĩ ra nhiều tên thân mật để gọi như vậy, trước kia ai mà dám trêu ghẹo Cửu Lê Nguyệt Lạc sẽ bị cô trực tiếp cho đi gặp Mạnh bà rồi, cho dù có may mắn trốn thoát, cũng sẽ bị cô gọi người đuổi giết. Nhưng hiện tại bên cô lại là người này, chính mình giết không được người ta, hắn lại mở chế độ PK, cô không muốn gọi bạn bè chui đầu vào chỗ chết… Thật là, tên lưu manh này làm sao bây giờ a…
Bất đắc dĩ cô lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, mở bản đồ bắt đầu tìm đường.
Đáng tiếc một giây sau người kia liền đuổi theo, còn mặt dày mày dạn:
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Nguyệt Nhi, đợi ta với!
Lê Duyệt quyết định không nhìn không nhìn không nhìn…
Muốn tìm được vú nuôi của công chúa phải đi qua hàng loạt các thiên điện. Cấp bậc của hai người đều rất cao, vì thế cực kỳ kiêu ngạo, nghênh ngang một đường đi thẳng, gặp thần giết thần, gặp phật sát phật, rõ ràng là hoàng cung sâm nghiêm, lại giống như một trò đùa có thể thoải mái đi qua…
Vốn là ban đầu Lê Duyệt cảm khái Mặc Vũ Lưu Thương tương đối quen thuộc hoàng cung, hơn nữa ý nghĩ của anh ta khá giống mình, hai người trên đường cực kỳ ăn ý, đường trong hoàng cung phi thường phức tạp, hai người trong tình huống không hề trao đổi vẫn có thể cùng đồng hành… Hơn nữa cấp bậc của anh ta cao hơn mình, cô không cần phải bận tâm chiếu cố anh ta, đi đường cũng nhanh hơn rất nhiều…Không lâu sau phát hiện tất cả đều là suy nghĩ sai lầm, người nào đó phát giác đoạn đường này đối với bọn họ không có gì quá nguy hiểm thì bắt đầu vừa đi vừa làm loạn. Cái gì gọi là trong nguy hiểm vẫn không quên trêu ghẹo tán tỉnh cũng đại loại như thế này mà thôi.
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Nguyệt Nhi, tay ta mỏi rồi nó muốn nghỉ ngơi…
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Nguyệt Nhi, ta muốn đi toilet, làm sao bây giờ…
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Nguyệt Nhi, hay là chúng ta ngừng một chút nghiên cứu thi thể đại nội cao thủ, thuận đường ngắm cảnh…
Trải qua một đường như vậy cho đến khi Lê Duyệt không chịu nổi nữa bộc phát:
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Mặc Vũ, tôi thật muốn quăng anh cho chó ăn! ! Về sau không bao giờ muốn làm nhiệm vụ với anh nữa! !
Đối phương vừa mới yên tĩnh, liền u oàn nói:
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Không cần a…Nguyệt Nhi ta câm miệng là được…Ai, ta chỉ là đề cập vài đề nghị thôi mà…
Mặc Vũ Lưu Thương thuận tay sử dụng Mạn Thiên Hoa Vũ, thi thể chất đầy xung quanh, phát tiết bất mãn.
Lê Duyệt không khỏi thất thần. Cường đại như vậy, cô cũng từng có cảm giác này với một người…Sư phụ nửa đường nhận thức – Bạch Y Ngự Phong. Cấp bậc của Mặc Vũ Lưu Thương và Bạch Y Ngự Phong đều cao hơn cô, nhưng cá tính của hai người lại hoàn toàn khác xa (lầm rồi chị ơi ^^), nhưng khi đánh quái cả hai đều tiêu sái tùy ý như vậy…