Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng Trần Lương bận cả chiều làm xong hoa quế khô, Ngải Thanh vốn muốn làm ít bánh hoa quế nữa, lại bị Trần Lương ngăn cản, lý do tất nhiên là không nên làm lụng vất vả. Đối với sự cẩn thận che chở của Trần Lương, Ngải Thanh một mặt là vui vẻ cảm động, nhưng mặt khác lại cảm thấy Trần Lương thật sự quá mức chuyện bé xé to, quả thật sắp đối đãi mình như thai phụ, nhưng ai cũng không ngờ, lời nói đùa này của Ngải Thanh mai sau lại thật thành sự thật, có điều, cái này nói sau.
Hôm sau, lúc Ngải Thanh thức dậy, Trần Lương đang ở trong viện chỉnh sửa nông cụ, vừa hỏi mới biết hôm nay là phải xuống ruộng thu hoạch khoai tây và khoai lang, Ngải Thanh vừa nghe lập tức kích động, nhớ khoai tây lát và khoai lang khô ăn được ở Tứ Xuyên, nước miếng đều sắp chảy xuống, luôn miệng nói muốn đi cùng Trần Lương, lại bị Trần Lương quả quyết cự tuyệt, tuy trong thôn cũng có không ít nông phụ sẽ cùng phu quân mình xuống ruộng, nhưng Trần Lương chính là không đồng ý Ngải Thanh đi theo, hắn không muốn để Ngải Thanh chịu chút mệt. Có điều, công phu mè nheo của Ngải Thanh cũng hạng nhất, cuối cùng ép được Trần Lương hết cách đành phải đồng ý, nhưng cũng chỉ giới hạn để Ngải Thanh sau khi đưa cơm trưa tới rồi giúp, kỳ thật trong lòng Trần Lương không muốn, cho nên muốn gắng sức nhanh chóng thu hoạch xong trước khi cơm trưa tới, Ngải Thanh lại là vô hạn khát khao.
khoai tây lát
khoai lang khô
Sau khi Trần Lương ra cửa, Ngải Thanh liền luôn bận rộn trong bếp, sớm nấu xong đồ ăn cho gia súc xong bỏ vào máng ăn, liền bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Nhìn mặt trời to sáng ngời bên ngoài, Ngải Thanh quyết định làm chút bữa trưa thanh nhiệt giải nóng, nhớ đến hoa quế hôm qua, trong lòng liền có tính toán.
Từ vườn rau hậu viện hái ít rau thơm và một trái bí đao, sau khi rửa sạch, Ngải Thanh liền cầm về nhà bếp, đốt lửa nhóm bếp, nấu sôi nước trong chảo, sau đó đổ vào ít dầu, ném rau xanh trong chậu gỗ vào trong nước sôi, lại lấy ra tô nhỏ, trộn đều gia vị đường, gường, tỏi và ngò thêm giấm, nước tương, rau xanh rất nhanh luộc chín, Ngải Thanh lại vớt ra bỏ vào trong tô, rưới sốt pha xong lên, rau luộc liền thành công.
Tiếp theo, Ngải Thanh lại cắt khúc bí đao đã chuẩn bị xong, lấy thịt heo trong tủ bếp ra, ngửi ngửi, phát hiện không có mùi lạ, liền băm thịt heo, thêm vào ít đầu hành muối, bột mì, bột tiêu, sau đó đập một quả trứng gà rưới lên thịt, liền trộn không ngừng, chờ lúc thành dạng quết dính, dùng muỗng xắn thành viên bỏ vào trong nước sôi, chờ lúc màu sắc viên thịt gần được, liền ném bí đao chuẩn bị xong trước đó vào trong, lại bỏ vào ít muối và bột tiêu dùng lửa nhỏ nấu.
Nhân lúc nấu canh bí đao thịt viên, Ngải Thanh lại chạy về phòng lấy hoa quế khô hôm qua làm xong và một ít ô mai, sơn tra, bởi vì phía tây bắc thôn Trần gia là rừng cây, cho nên mấy thứ mọc hoang này trái lại vô cùng nhiều, hái cũng rất tiện.
Cầm đống nguyên liệu này, Ngải Thanh về đến nhà bếp, bỏ ô mai và sơn tra vào trong tô chứa nước ngâm, nghĩ trong ruộng nhất định còn có thôn dân khác, Ngải Thanh liền bỏ nhiều chút. Chờ sau khi bí đao nấu xong, liền dùng tô đựng bỏ vào trong tủ bếp, mở ấm nước trên vách bếp ra đỏ nước nóng vào trong chảo tráng sạch. Thấy ô mai và sơn tra đã ngâm không sai biệt lắm, liền đổ nước vào trong nồi đất, đổ ô mai và sơn tra vào trong đó dùng lửa lớn nấu chín, lại dùng lửa nhỏ nấu p, cuối cùng đổ vào hoa quế khô giã vào trong nồi, chờ sau khi tan thì tắt lửa bếp.
Không có tủ lạnh, Ngải Thanh đành phải đổ nước ô mai hoa quế nấu xong vào trong ấm nước lớn, lại đến giếng múc nước lạnh, để ấm nước trong đó chờ lạnh tự nhiên.
Sau khi làm xong hết thảy này, Ngải Thanh đã không chờ kịp, xới thêm ít cơm trong mâm muốn đến trong ruộng có thể cùng Trần Lương trực tiếp ăn ở ngoài.
Bởi vì Trần Lương dặn dò qua trước có thể cùng Vương đại tẩu nhà bên đưa cơm đến trong ruộng, thì có thể tìm được vị trí của ruộng, Ngải Thanh liền định đến nhà Vương đại tẩu một chuyến trước.
Nhà Vương đại tẩu là khác họ hiếm thấy trong thôn Trần gia, phu quân nàng tên Vương Lão Thực, người như tên, là một nam nhân trung niên trung thực siêng năng, phu phụ hai người đều là người thiện lương chịu khó, hồi trước lúc nhà Trần Lương khó khăn, đã giúp đỡ không ít, đối với Trần Lương mà nói, phu phụ hai người liền như đại ca đại tẩu ruột, đã như vậy, Ngải Thanh cũng rất tự nhiên đối đãi họ như người thân. Vương gia trừ phu phụ hai người, còn có một nhi tử vừa tròn t tên Vương Tiểu Hổ, nhóc con tuy mới t lại đã rất chắc nịch, thêm vào khỏe mạnh kháu khỉnh thật là đáng yêu vô cùng. Có lẽ là đứa nhỏ trời sinh đối với cái đẹp thiếu sức miễn dịch, Vương Tiểu Hổ đối với vợ xinh đẹp của Trần Lương thúc___Ngải Thanh cũng rất thích, có việc hay không cũng thích chạy đến nhà Trần Lương. Ngải Thanh lúc ở cô nhi viện vốn rất thích chăm sóc em trai em gái, cho nên, đối với Tiểu Hổ đáng yêu hoạt bát, sức sống dồi dào liền cũng đặc biệt thích.
Ngải Thanh gõ cửa, cửa rất nhanh được mở ra, đi ra là một vị phụ nữ trung niên hiền hòa, nhìn đồ ăn Ngải Thanh xách trong tay, liền trêu chọc nói, "Ôi, muội tử, sao sớm như vậy, còn sợ phu quân nhà ngươi đói sao? Ha hả."
Tuy vẫn không quen xưng hô "muội tử" này, nhưng nghe hiểu ý trêu chọc của đối phương, mặt Ngải Thanh vẫn không kiềm chế được đỏ lên, vội đổi đề tài, "Tẩu tử, ngươi xong chưa?"
"Xong rồi, tẩu cũng không chọc ngươi nữa, ngươi chờ tẩu một lát, tẩu rất nhanh sẽ ra." Vương đại tẩu là một nữ tử bản tính cởi mở, hào sảng, càng đã xem Trần Lương như đệ đệ ruột, nhìn thấy đệ đệ lấy một cô nương xinh đẹp yêu kiều, nếu nói trong lòng không lo lắng, đó là không thể, nhưng không ngờ, tân nương xinh đẹp này lại là người giỏi làm việc như vậy, cứ thế lo liệu trong nhà chỉnh tề, hơn nữa nhìn ra được, tân nương tử là thật lòng với Trần Lương, Trần Lương càng khỏi nói, trái tim sớm dính chặt trên người nàng, nhìn phu thê hai người tương kính như tân, trong lòng Vương đại tẩu cuối cùng cũng an tâm, càng xem Ngải Thanh như tỷ muội tốt.
Lúc đi trên đường, Ngải Thanh rõ ràng rất gấp, một khắc không ngừng bước lớn đi thẳng tới trước, tuy Ngải Thanh bộ dáng gầy yếu mảnh mai, nhưng dẫu sao là nam tử, bước chân này vẫn lớn hơn nữ tử bình thường, thêm vào trong lòng cứ muốn đến ruộng nhanh chút, liền rất nhanh bỏ lại Vương đại tẩu phía sau.
"Úi, muội tử, ngươi chờ đại tẩu chút." Thấy Ngải Thanh cắm đầu đi thẳng, Vương đại tẩu cuối cùng nhịn không được nhắc nhở.
Ngải Thanh nghe thấy tiếng gọi, lúc này mới phát hiện mình lại đi xa như vậy, liền lập tức xoay đầu đi đến bên cạnh Vương đại tẩu.
Còn chưa chờ Ngải Thanh giải thích, Vương đại tẩu liền đã cười mở miệng, "Ngươi a, ta biết ngươi lo lắng Trần Lương đệ, nhưng cũng không thể lỗ mãng như vậy a, ngươi biết ruộng ở đâu không?"
Ngải Thanh mở to mắt vẻ mặt không biết, chỉ lắc đầu.
"Này thì không được rồi, theo tẩu."
Bởi vì nhà Trần Lương gần phía tây bắc của thôn, mà ruộng lại phần lớn đều ở đông nam của thôn, Ngải Thanh vừa phải phối hợp tốc độ của Vương đại tẩu, vừa còn phải lo lắng nước canh vẩy ra, hai người cứ thế tốn nửa tiếng mới đến ruộng.
Ánh vào mắt là đồng ruộng bao la, lúa nước vàng óng phía xa nối thành một mảnh, như thảm vàng kim, theo gió nhẹ lay động, mang theo từng đợt sóng lúa, nhìn cảnh được mùa trước mắt, Ngải Thanh cảm thấy trong mắt có chút ướt át, này, chính là thành quả vất vả cần lao của nông dân a!
Trần Lương sớm đã nhìn thấy Ngải Thanh, vội chạy qua đón lấy cơm trưa trên tay y, cầm khăn thấm mồ hôi lau mồ hôi trên trán y, "Sao sớm như vậy?" Trần Lương vốn định trước khi Ngải Thanh đến thu hoạch xong khoai tây và khoai lang, nhưng không ngờ Ngải Thanh lại đến sớm như vậy, khoai lang và khoai tây trong ruộng tuy đã đào ra hết, nhưng lại còn chưa bỏ vào trong rổ, rải rác nằm ở mặt đất.
"Ta muốn đến sớm giúp đỡ, chưa ăn cơm đã xuất phát, muốn có thể ăn cùng ngươi." Nhìn khoai tây khoai lang trong ruộng, trong mắt Ngải Thanh đầy hưng phấn và cấp thiết.
Trần Lương thật chưa từng nghĩ Ngải Thanh lại để bụng chuyện này như vậy, nhìn người đã kích động không thôi, đành phải đành chịu cười cười, sau khi chào hỏi Vương đại tẩu, liền dắt tay Ngải Thanh ngồi đến dưới bóng cây, lấy đồ ăn trong hộp cơm bày ra.
Món ăn tuy đơn giản, nhưng không thể không nói, mùi vị này là tuyệt đỉnh, mùi thơm không ngừng bay tán đến xung quanh, dẫn đến thôn dân khác ngón trỏ rục rịch, luôn miệng khen Trần Lương có phúc khí, nghe thấy những lời này, trong lòng Trần Lương đầy kiêu ngạo, mà trái tim Ngải Thanh sớm đã bay đi, đối với lời của thôn dân không chút phản ứng.
Ăn cơm xong, Trần Lương rót một chén nước, sau khi uống phát hiện ngọt thanh sướng miệng như vậy, dưới cái nắng gắt mùa hè lại cảm thấy xua đi không ít hanh nóng, vội hỏi Ngải Thanh đây là gì. Bị Trần Lương gọi Ngải Thanh mới hồi thần, sau khi giải thích với hắn một phen, liền xách ấm nước lớn đi đến hướng thôn dân khác, rót cho mỗi người một chén nước ô mai, người uống qua đều khen mát lạnh cả lòng, không ít nông phụ vội vàng kéo Ngải Thanh lại hỏi cách làm, Ngải Thanh liền___nói cho biết.
Sau cơm trưa nghỉ ngơi chốc lát, mọi người lại tập trung vào việc nông.
Ngải Thanh theo Trần Lương, sau khi gạt lớp đất cho khoai tây khoai lang đã đào ra___ bỏ vào trong rổ, không đến một canh giờ liền thu hoạch xong tất cả bỏ vào trong xe cút kít, nhìn thấy Vương đại ca và Vương đại tẩu còn bận rộn, hai người lại chạy qua giúp thu hoạch. Bốn người bận đến chạng vạng, mới xử lý sạch sẽ việc nông trong ruộng.
Trần Lương và Vương đại ca đẩy xe đi phía trước, Ngải Thanh và Vương đại tẩu thì xách hộp đồ ăn theo sát phía sau. Chiều tà lờ mờ chiếu trên đường thôn rộng lớn, chiếu trên người bốn người ánh ra bốn cái bóng kéo dài.
Nhìn chăm chú bóng lưng thẳng thắp dày rộng phía trước, nghe gió nhẹ vi vu, lòng Ngải Thanh một mảnh bình yên!