Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Vân Thanh buổi sáng tuy hạ lệnh ngủ riêng, thế nhưng Tô Dịch Dương không phải Trần Lương trung thực, sau khi nói chuyện với Ngải Thanh biết chân tướng, cứ thế phát huy ngôn luận cực vô lại kia của ông làm Lê Vân Thanh thu lại lệnh muốn mạng người kia, Lê Vân Thanh vốn cũng nhất thời tức giận, sau khi đối phương bám riết không tha, mặt mũi cũng đã kiếm đủ, liền cũng không kiên trì nữa.
Đối với việc này, Ngải Thanh là ở bên cạnh vội lắc đầu, nghĩ thầm may mà Trần Lương không giảo hoạt như cha; Trần Lương thì gật đầu không ngừng, công lực này của nhạc phụ vẫn đáng để mình học tập; bảo bảo cái gì cũng không hiểu, chỉ mở đôi mắt đẹp, nhìn trái nhìn phải.
Một nhà năm người, tâm tư khác biệt.
Tết trung thu, bánh trung thu tất nhiên là không thiếu được. Ngải Thanh vốn muốn xuống bếp tự làm, tiếc là dụng cụ không đủ, xem ra không bột đố gột nên hồ cũng không phải không có đạo lý. May mà Lê Vân Thanh có dự kiến, mấy ngày trước đi chợ phiên đã mua không ít về, mùi vị cũng không tệ.
Không cần làm bánh trung thu, Ngải Thanh liền đặt toàn bộ tâm tư trên cơm đoàn viên buổi tối, Lê Vân Thanh ở bên cạnh trợ giúp cắt rau nhóm lửa, Trần Lương lúc này đang bận xử lý nhà cỏ mấy hôm trước vì mưa lớn xối mà dột, mà bảo bảo tất nhiên là giao cho Tô Dịch Dương nhàn rỗi vô sự.
"Thanh nhi, con định làm sao?" Lê Vân Thanh lấy ra củi lửa đốt một bó cỏ khô, bỏ vào trong lò.
"Dạ, con muốn làm mai can thái khấu nhục, rau khô mấy ngày trước làm hiện giờ cuối cùng có thể phát huy chỗ dùng; lại thêm món dồi heo nếp, đúng rồi, a cha, nhà chúng ta còn nếp không?" Ngải Thanh một tháng này đều "ở cử", đối với đồ trong nhà không hiểu rõ bằng Lê Vân Thanh.
mai can thái khấu nhục (mình k biết gọi tên Tiếng Việt thế nào)
"Ừm, có, ta kêu cha con đi lấy một ít đến. Chỉ là dồi heo này?"
"Nhà Vương ca hai hôm trước không phải đã giết heo sao, thật sự không được thì đi nhà họ xin một ít về trước, chờ dồi nếp làm xong, tặng một ít cho nhà họ." Nói rồi, Ngải Thanh dùng tay thử nhiệt độ, lúc cảm thấy không sai biệt lắm, thêm vào trong ít nước nóng, lấy ra khối thịt heo còn da tuốt lông kia rửa sạch, sau đó ném vào trong nước ấm, lại thêm vào hồi hương, gừng, đường và ít muối, đậy nắp hầm.
"Ừm, cũng được."
Nước trong chảo luôn nóng, Ngải Thanh tiếp theo lại đem rau khô ngâm qua trong gáo hồ lô lấy ra để trên thớt dùng dao băm để một bên lát dùng.
"A cha, tăng thêm chút lửa nữa." Mở chảo ra phát hiện nhiệt độ nước không đủ lắm, Ngải Thanh liền nói a cha mình.
"Ừm, được." Nói xong, Lê Vân Thanh lại thêm hai bó cỏ khô dễ cháy và hai cây củi vào trong lò.
Lúc thịt chín bảy tám phần, Ngải Thanh liền vớt lên, dùng đũa tre mảnh chọt chi chít lỗ bên trên, lấy nước tương ra đổ khắp nơi ướp màu, sau đó lại chờ thấm.
Nước trong chảo sớm đã bị Ngải Thanh dùng gáo hồ lô múc đổ hết, đổ dầu thực vật vào trong chảo chờ sôi.
"Thanh nhi, cần giảm lửa chút không?"
"A cha, tăng lớn chút nữa, con muốn chiên thịt." Ngải Thanh đứng trước thớt, cắt thịt heo thấm xong thành lát.
Thịt heo đã dùng nước luộc chín qua, cho dù chiên cũng không mất công, chỉ là trong thịt heo vẫn rướm ít nước chưa thấm vào, vừa bỏ thịt vào trong chảo dầu, dầu liền bắn ra, Ngải Thanh cầm nắp chảo chắn, trái lại chắn được không ít, nhưng vẫn bị ít dầu bắn bỏng tay.
Ngải Thanh đau kêu một tiếng, Lê Vân Thanh còn chưa kịp đứng lên, Trần Lương ở hậu viện đã chạy vào bếp, kéo tay phải bị thương của Ngải Thanh lên, thổi mạnh vùng bỏng đỏ, trong miệng không ngừng nói, "Thế nào, còn đau không?"
Nhìn Trần Lương lo lắng và Ngải Thanh vẻ mặt ngọt ngào, Lê Vân Thanh trề môi, bưng một thau nước lạnh đến đặt trước mặt hai người, trêu chọc, "Lúc này không thích hợp tình tứ, xử lý vết thương trước, ngâm nước chút, lát nữa lại bôi chút xì dầu."
Nghe Lê Vân Thanh trêu chọc, hai người nhanh chóng đỏ mặt, có điều Trần Lương rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, cẩn thận xử lý vết thương cho Ngải Thanh.
Trần Lương chủ ý là không muốn Ngải Thanh xuống bếp nữa, nhưng Ngải Thanh lại cảm thấy đối phương quá mức cẩn trọng, không đồng ý, trực tiếp đẩy người đến hậu viện, khóa cửa sau lại, lại cầm sạn lên.
Chờ sau khi nấu xong, đã là giờ thân.
Một nhà bốn người nhập tiệc, bảo bảo bị tư thế vụng về của gia gia bế một hồi cảm thấy dị thường khó chịu, đột nhiên lại về đến trong lòng thoải mái của a cha mình, cũng nhịn không được ý cười trên mặt nữa, cười khanh khách không ngừng với Ngải Thanh.
"Tiểu tử này, buổi chiều cũng không thấy có sắc mặt tốt với ta." Tô Dịch Dương ở một bên oán trách, trong ngữ khí đầy vị chua.
"Cũng không xem thử ngươi là bế thế nào, mệt ngươi còn là đại phu, Kỳ nhi chịu cho ngươi bế đã là nể mặt, nên biết đủ đi." Lê Vân Thanh không bỏ qua bất cứ cơ hội nào chế nhạo đối phương, tuy không ngủ riêng, nhưng cơn tức buổi sáng này y còn chưa tiêu hết.
Tô Dịch Dương cũng biết Vân nhi là muốn mượn này trút giận, cũng không phản bác, chỉ có thể cam chịu.
"Hôm nay là ngày đoàn viên trung thu, a cha người cũng đừng tức nữa, cha không phải đã sửa đổi sao?" Ngải Thanh gắp thịt heo bỏ vào trong chén Lê Vân Thanh, khuyên nhủ.
"Ta không tức! Trần Lương a, hôm khác a cha mang con đi hoa lâu dạo, được không?" Lê Vân Thanh cười đùa hỏi Trần Lương.
Trần Lương vốn đang tỉ mỉ thổ nguội sữa dê cho bảo bảo, vừa nghe thấy lời của Lê Vân Thanh, liền sặc, hắn sao cũng không ngờ "nhạc mẫu" của mình chỉa mũi dùi hướng mình, luống cuống giải thích, "A cha, con....."
Lời còn chưa nói xong, Ngải Thanh bế bảo bảo thong dong mở miệng, "Trần Lương, ngươi đi cũng không sao cả, có điều tiền này thứ ta không thể cho." Hiện tại quyền tài chính trong nhà đều nắm trong tay mình, chấp hắn cũng không làm được chuyện như thế.
"Con lại quản tiền của nó?" Trong nhà bình thường ăn mặc dùng đều là Trần Lương đến trong trấn mua, Lê Vân Thanh chưa từng nghĩ tiền này là phải báo với Ngải Thanh.
"Này sao là quản a? A cha, người hỏi Trần Lương xem, hắn là tự nguyện." Nói rồi, Ngải Thanh xoay mặt hướng Trần Lương, chờ đợi nhìn đối phương.
"Vâng, a cha, là con để Thanh nhi quản, y tính toán tốt, tiền trong nhà do y quản, con cũng yên tâm." Lời của Ngải Thanh cũng không giả, Trần Lương xác thực là thật lòng thật dạ giao tiền cho Ngải Thanh, mình kiếm tiền, Ngải Thanh quản tiền, hắn luôn cảm thấy như vậy mới là nhà chân chính.
Con ngươi đen nhanh chóng chuyển động, Lê Vân Thanh như nghĩ đến gì, đột nhiên cười lên, nghe trong tai Tô Dịch Dương, có chút điềm báo không lành.
Sau cơm tối, Trần Lương ở trong viện bày một cái bàn, bốn cái ghế gỗ, trên bàn chất đầy bánh trung thu, đậu phộng hạt dưa, còn có hoa quế nhưỡng Tô Dịch Dương mang về.
Hoa quế nhưỡng này tuy không bằng rượu trắng cay, trúc diệp thanh thanh lọc, nhưng cũng là vị rượu ngọt, để ở chóp mũi, ngửi kỹ, đầy mùi thơm hoa quế, uống vào miệng, chỉ thấy một hơi ngọt quanh quẩn môi lưỡi, cho đến cổ họng.
Cơ thể Ngải Thanh hiện giờ vốn không thích hợp uống rượu, nhưng uống rượu này trái lại cũng không sao, hoa quế nhưỡng có hiệu quả hoạt huyết bổ khí. Có điều, thật sự không có hứng thú với rượu lắm, Ngải Thanh cũng chỉ uống một ly liền thôi, nhận lấy trà hoa quế Trần Lương đặc biệt pha cho y vừa ngắm trăng tròn trên trời, vừa trò chuyện với người nhà.
Cuộc sống thoải mái, dễ chịu, mỹ mãn, luôn là điều Ngải Thanh muốn, hiện giờ lại đã thành thật, trong lòng Ngải Thanh vô hạn cảm khái.
Theo thường lệ, bảo bảo ăn cơm tối xong không lâu đều là muốn ngủ, nhưng không biết vì sao, hôm nay lại hiếu động hiếm thấy, một chút dấu hiệu buồn ngủ đều không có. Lê Vân Thanh bế từ trong lòng Ngải Thanh qua, chậm rãi đung đưa.
"Mau lấy khóa trường mệnh ra." Lê Vân Thanh thúc giục.
Tô Dịch Dương nghe lời, từ trong ngực móc ra một cái vật hình khóa đưa cho Lê Vân Thanh.
"A cha, đây là?" Ngải Thanh và Trần Lương kinh ngạc nhìn hai người.
"Đây là quà đầy tháng của ta cho cháu ta, hai con đừng khước từ." Lấy khóa trường mệnh qua, Lê Vân Thanh cẩn thận mở dây thừng đỏ đeo trên cổ bảo bảo.
Ngải Thanh và Trần Lương cũng biết đây là tâm ý của hai cha, liền cũng không nói nhiều nữa, có điều khóa này trái lại cũng xác thực tinh xảo, khác với khóa vàng, khóa bạc hai người thường thấy, đây là khóa ngọc, trên ngọc bảo trơn bóng sáng long lanh khắc một con thỏ nhỏ đáng yêu, mặt sau thì là bốn chữ "trường mệnh phú quý", không thể không nói, khóa ngọc này đích xác tinh xảo tuyệt luân. Nhớ đến mấy hôm trước hai cha mang bảo bảo đến trong trấn, sợ là lúc đó đã đặt làm xong đi lấy đi.
"Cha, a cha, quà của hai người quý trọng như vậy, con và Trần Lương đều ngại lấy ra." Ngải Thanh cười nói.
"Quà này không quý trọng, chú trọng ở tấm lòng, hai con là phụ thân của Kỳ nhi, có gì mà so đo với ta." Lê Vân Thanh trả lời.
Ngải Thanh cười cười, không tiếp tục tranh luận ở đề tài này nữa.
Trăng cũng ngắm xong rồi, trên bàn một mảnh bừa bộn, bảo bảo trong lòng không biết lúc nào sớm đã ngủ say, Lê Vân Thanh dùng ánh mắt ra hiệu cái, cùng Tô Dịch Dương đứng lên rời khỏi.
Hai người Ngải Thanh và Trần Lương sau khi dọn dẹp bàn ghế một phen, liền về phòng.
"Thanh nhi, ta đi nấu chút nước nóng cho ngươi, ngươi tẩy rửa trước rồi ngủ." Lấy thùng tắm ra, Trần Lương nói rồi liền muốn ra cửa, lại bị Ngải Thanh kéo tay, có chút nghi hoặc, "Sao vậy?"
Ngải Thanh không nói chuyện, thả tay phải đang kéo cánh tay Trần Lương ra, lại khắc sau đôi tay vòng lấy cổ đối phương, ánh trăng trắng trợn rọi vào trong phòng, lại bị ngọn nến sáng dập tắt tư sắc, nhưng hết thảy này ở trong mắt Trần Lương, thua xa lưu quang của đôi mắt chứa tình bắn ra trước mắt mình, mình lại bị quyến rũ, mặt cũng ngày càng tiến tới trước.
Ngải Thanh cười tránh môi Trần Lương, ghé bên tai đối phương, mềm mại nói bốn chữ, Trần Lương cảm thấy trên đời không còn tiếng nào rung động lòng người hơn này, như một dòng chảy ấm lướt qua cõi lòng, làm mình ấm áp.
"Sinh nhật vui vẻ!"
Đôi mắt Trần Lương có chút mơ hồ, hắn không muốn Ngải Thanh nhìn thấy, liền chỉ có thể ôm chặt thân thể trong lòng. Hắn đã không nhớ mình bao lâu rồi không trải qua sinh thần, mẹ lúc còn sống, ngày này đều sẽ nấu một tô mì cho mình, làm vài món phong phú, nhưng sau khi mất, không còn ai nhớ nữa, dần dần cả chính mình cũng quên, nhưng bảo bối trong lòng lại......
"Lúc ta ở nhà, thấy qua bát tự sinh thần của ngươi, lúc đó đã nhớ." Ngải Thanh nói rồi, tựa hồ đang giải thích, "Bởi vì muốn cho ngươi một kinh hỉ, liền cũng luôn không nhắc tới. Ngươi không trách ta chứ?"
Qua loa lắc đầu, Trần Lương không đáp, hắn chỉ sợ vừa lên tiếng liền hoàn toàn bại lộ chính mình.
"Ngươi buông ra trước, ta đi nấu tô mì trường thọ cho ngươi."
Trần Lương không buông ra, tiếp tục ôm đối phương, qua một hồi, mới chậm rãi lên tiếng, "Thanh nhi, sinh nhật vui vẻ!"
"Hở?" Không sai, hôm nay cũng là sinh thần của Ngải Thanh, y ngạc nhiên nghi ngờ, chỉ là không ngờ đối phương lại biết, lẽ nào là bát tự sinh thần bà mối Giả đưa, cũng không đúng, trên bát tự sinh thần kia viết là của Anh nhi a.
"Ta hỏi qua a cha." Trần Lương giải nghi hoặc, nói tiếp, "Chúng ta cùng đi nấu mì trường thọ."
"Ừm!" Ngải Thanh gật mạnh đầu.
Khẩu vị của Ngải Thanh vốn không lớn, buổi tối lại đã ăn không ít, cho nên mì trường thọ này chỉ ăn mấy ngụm liền thôi, Trần Lương cười nói không may mắn, liền giúp giải quyết hết.
Sau khi ăn mì, hai người về phòng tẩy rửa.
Ngải Thanh từ trong tủ quần áo lấy ra một bọc đồ mở ra, bên trong là một cái áo dài màu lam.
"Đây là?" Trần Lương sờ y phục, chất vải cũng rất tốt, chắc hẳn không rẻ.
"Ta nhờ a cha mua vải, tự mình động thủ may đồ, ngươi mau thử xem, xem thử có chỗ nào không vừa không, ta đi sửa chút." Nói rồi, Ngải Thanh đã động thủ cởi áo ngoài của Trần Lương, sau đó khoác áo lên.
Không thể không nói, tay nghề của Ngải Thanh xác thực giỏi, áo màu lam mặc trên người Trần Lương, vô luận kích cỡ, cắt may, thêu thùa đều cực kỳ hợp.
"Rất vừa người," Trần Lương nói rồi, nhìn thấy bảo bối đầy mặt tươi cười, nhịn không được kéo người vào trong lòng, "Thanh nhi, cảm ơn ngươi, có ngươi bên cạnh, là phúc khí lớn nhất đời này của Trần Lương ta!" Nói đến phía sau, trong giọng nói vẫn lộ ra chút nghẹn ngào.
Ngải Thanh không nói chuyện, hiếm có hưởng thụ ôn tình.
"Thanh nhi, ta cũng có quà muốn tặng ngươi." Nói rồi, Trần Lương buông Ngải Thanh ra, từ trên tủ bàn trang điểm lấy ra một hộp gỗ đàn hương điêu khắc tinh tế, sau khi mở ra, bên trong là một tượng gỗ khắc.
"Đây là ta sao?" Ngải Thanh quả thật không dám tin, tượng gỗ khắc này không phải chính là bộ dáng của mình sao? Trần Lương là sao làm được, sao có thể điêu khắc giống như vậy. Ngải Thanh như bảo bối cẩn thận cầm tượng gỗ khắc trong tay, sợ sơ ý làm rớt hư.
"Ừ, thích không?"
"Ừm, rất thích, thật sự rất thích," Ngải Thanh rất kích động, trong mắt đều rớm nước, người cũng nhịn không được chủ động ôm lấy đối phương, "Trần Lương, cảm ơn ngươi."
Trần Lương nhẹ nhàng hôn một cái trên đỉnh đầu đối phương, đôi tay ôm chặt eo đối phương.
Ngoài cửa sổ một vầng trăng sáng, trong phòng một đôi giai nhân!
Trăng viên, người viên hơn! (từ viên nghĩa là tròn, ý phía trước chỉ trăng tròn, ý phía sau chỉ người viên mãn hơn)
-----
Pu: ba người nhà này sinh nhật trùng nhau vui nhỉ, mình cũng muốn kiếm người sinh trùng như thế hiu hiu