Hai người ngâm ở trong bồn tắm lớn, Đỗ Hàng cầm bọt biển cục cưng giúp Tiểu Tiện chà lưng.
Chà chà, Tiểu Tiện ngã vào trong lòng Đỗ Hàng, miệng phát ra tiếng rên rỉ đãng.
Đõ Hàng nhéo mông cậu hai cái, “Thu liễm chút.”
Tiểu Tiện cọ a cọ, “Thân ái, nam nhân không phải đều thích ‘Nhân tiền thục nữ, thượng sàng oa’ (trước mặt người khác là thục nữ nhưng trên giường lại là … khụ, nữ) sao, chẳng lẽ anh không phải?”
Đỗ Hàng đặc biệt bình tĩnh nhắc nhở: “Cậu bên dưới mang cái gì?”
Tiểu Tiện hai mắt lưng tròng, “Anh không thích a? Nếu thực không thích, em liền cắt bỏ nó.”
“Tốt.” Đỗ Hàng nhếch miệng cười, cầm lấy tiểu kê kê của cậu, “Rõ ràng để tôi giúp cậu cắt đi.”
“Không cần a!” Tiểu Tiện né qua bên trốn, đột nhiên kinh hô, “Đau đau đau! Tay anh đụng tới miệng vết thương của em!”
“Miệng vết thương gì? Để tôi xem xem.” Đỗ Hàng đem cậu ôm vào lòng, tách hai chân, bên trong đùi phải có hai chữ màu đen nho nhỏ.
“Đây là cái gì?” Đỗ Hàng nheo mắt muốn nhìn rõ hơn, “Hình xăm sao?”
Tiểu Tiện nhanh tay che mất, “Không phải hình xăm, cái gì cũng không.”
Đỗ Hàng gạt tay cậu ra, nhìn sát vào, quả nhiên là hình xăm.
Trên bắp đùi trắng noãn hiện ra rõ ràng hai chữ – Đỗ Hàng.