Điện thoại di động reo lên, màn hình hiện lên một dãy số lạ. Tiểu Tiện biết là Đỗ Hàng gọi tới, mau chóng bắt điện thoại.
Thanh âm Thẩm thấp giàu từ tính của Đỗ Hàng truyền tới, “Thẩm Dịch, là tôi.”
Tiểu Tiện rất kích động, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện điện thoại cùng Đỗ Hàng.
Đem lỗ tai dán vào ống nghe, dụng tâm cảm thụ hô hấp của đối phương, hình như chỉ có như vậy mới có thể đi vào ngực đối phương.
Một trận tiếng cười truyền đến, nhẹ nhàng gõ vào màng tai, lại giống như gõ vào trong lòng.
“Uy, cậu thế nào lại không nói gì? Tôi không phải gọi lộn số đi?”
Tiểu Tiện thanh thanh tiếng nói: “Học trưởng, anh không gọi lộn, đây là số di động của em.”
“Nga, tôi muốn xác nhận một chút. Được rồi, tôi cúp máy trước.”
Tiểu Tiện luyến tiếc kết thúc trò chuyện, lập tức gọi lại, “Học trưởng chờ một chút, anh đừng cúp!”
“Còn có chuyện gì sao?”
“…” Suy nghĩ một hồi, Tiểu Tiện cũng không biết nói cái gì.
Đầu bên kia điện thoại còn nói, “Thẩm Dịch? Rốt cuộc có chuyện gì?”
Tiểu Tiện mỗi khi căng thẳng liền đầu óc trống rỗng, cậu thực sự rất ghét chính mình như vậy.
Ấp úng nửa ngày mới mở miệng nói: “Nột, không có chuyện gì.”
“Nga, vậy tôi cúp trước.”
“Hảo, học trưởng, ngủ ngon…”
Lưu luyến không rời tắt điện thoạt, Tiểu Tiện đem số của Đỗ Hàng lưu lại, tên hiển thị chính là – ông xã (╯╰)