Chúng ta ngủ bên ngoài một đêm ……
Lúc này, Tiểu Tiện đầy đầu đều là hình ảnh hạn chế +.
Hôn môi nè, xoa xoa nè, còn có ‘pít tông’ nè. Fisty quá nhiều =)))
Chỉ là tưởng tượng thôi cậu liền cảm thấy mình sắp thăng thiên rồi. Mặt vô cớ đỏ ửng, tim cũng bùm bụp bùm bụp đập liên tục.
Đỗ Hàng vô ý liếc cậu, kinh ngạc nói: “Mặt cậu sao hồng như vậy? Có phải bị cảm không? Nóng rần lên rồi.”
Tiểu Tiện liên tục lắc đầu, “Không có, hay là đi đường mau có điểm suyễn, mặt cũng đỏ lên theo.”
“Thân thể cậu sao kém như vậy?” Đỗ Hàng ngồi xổm xuống, “Leo lên, tôi cõng cậu.”
Tiểu Tiện vừa ổn định hình ảnh + nào dám cùng đối phương thân cận như vậy, trực tiếp cự tuyệt nói: “Không có việc gì, em có thể đi được, em cũng không phải Lâm Đại Ngọc (người quen, ko chú thích nữa nhé!), em chỉ không thích vận động chứ thân thể rất bình thường.”
Cậu không muốn, Đỗ Hàng cũng không miễn cưỡng tiếp tục kéo cậu đi theo. Ăn xong cơm, hai người tới một nhà nghỉ nhỏ, đụng phải một đoạn đã bị cày nát trong đám tiểu thuyết ngôn tình.
Ông chủ nhà nghỉ mặt mang mỉm cười nói cho bọn họ: Bởi hôm nay là ngày tốt, nhà nghỉ đã đầy phòng nên chỉ còn lại duy nhất một phòng nghỉ.