Đi vào sân bóng rổ, trận đấu còn chưa bắt đầu. Tiểu Tiện muốn gặp ông xã nhà mình nên cùng Tiểu Ngốc đi tới phòng nghỉ.
Đội viên đội bóng toàn bộ ở bên trong, có tại nhắm mắt dưỡng thần, có tại giãn gân cốt, có tại tụ một chỗ thảo luận tác chiến. Tiểu Tiện liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đỗ Hàng, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Học trưởng….”
Đỗ Hàng nghe tiếng đi tới, nhéo nhéo mặt cậu hỏi: “Vừa tới? Đã ăn trưa chưa?”
Tiểu Tiện thành thật trả lời, “Ăn, vừa ăn xong liền chạy tới.”
Đỗ Hàng thấu qua bên ti cậu, rất nhanh liếm một cái, “Muốn tôi sao?”
Tiểu Tiện đỏ mặt gật đầu.
Thành viên đội bóng thấy một màn kia liền tụm một góc xầm xì.
“Nhóm biểu lộ có mặt đầy đủ hết rồi!”
“Nhìn hai ngươi kia ngọt ngào thân mật, thực khiến người ta chịu ko nổi.”
“Di? P biến thành x , xem ra có người bị cho rơi .”
…
Tiểu Tiện mắc cỡ muốn đem chính mình giấu đi, lôi kéo Tiểu Ngốc chuẩn bị chạy. Tề đại thiếu gia chậm rì rì lung lay đi tới, lộ ra nụ cười mỉm tự nhận là suất khí nhất, “Hi, cậu bạn nhỏ cuồng theo dõi, nhóc lại tới nữa rồi.”
Tuy rằng Tiểu Tiện ko muốn để ý tới hắn, nhưng xuất phát từ lễ phép liền bắt chuyện: “Tề học trưởng hảo.” – Sau đó liền nghiêm trang nói: “Mời anh sau này đừng gọi là ‘cậu bạn nhỏ cuồng theo dõi’ nữa.”
Tề Huy nhún nhún vai, “Đi a, ko gọi thì ko gọi.”
Tiểu Tiện vốn định cùng Đỗ Hàng nói tiếng rồi đi, nhưng Tề Huy cứ lôi kéo hắn làm hại cậu ko chen mỏ vô được. Hơn nữa Tề Huy nói thanh âm rất lớn, nói cũng toàn những lời vô ích, giống như có chút muốn cho người mình thích để ý, cố ý cả tiếng, cố ý cùng người khác cãi nhau, làm hết mấy chuyện buồn chán, hành vi như vậy thực ấu trĩ đến buồn cười.
Tiểu Tiện phát hiện Tề Huy vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Tiểu Ngốc, nhưng cái đầu đất kia lại đang trộm nghe bọn họ nói chuyện. Tiểu Tiện hết lời rồi, hai tên kia một ngu ngốc một ấu trĩ, nếu đem họ ghép thành một đôi ko biết sẽ ra bao nhiêu ồn ào đây.