Đến trung tâm thành phố còn hơn nửa tiếng nữa, để tránh cho lỗ tai bị độc hại, Tiểu Tiện thẳng thắn lấy MP tựa vào người Đỗ Hàng nghe nhạc.
Tiểu Ngốc cùng Tề Huy còn đang thảo luạn về ‘con mắt’
Tiểu Ngốc hỏi: “Ánh mắt của ngươi sao lại là màu lam?”
Tề Huy thừa nước đục thả câu, “Ngươi đoán?”
Tiểu Ngốc thử thăm dò: “Lẽ nào đeo kính áp tròng?”
Tề Huy đắc ý dào dạt, “Trời sinh đó, mẹ ta là người Pháp.”
Tiểu Ngốc ước ao cực kỳ: “Ta cũng muốn mắt màu lam, ta cũng muốn!!”
Tề Huy cười vỗ vỗ đầu cậu, “Đi a, đợi lát nữa ta mua cho ngươi một cặp kính màu lam.”
Tiểu Ngốc bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, kinh ngạc kêu lên: “Nguyên lai ngươi là con lai!!”
Tề Huy vẻ mặt hắc tuyến, “Bây giờ mới để ý? Phản ứng của ngươi ko phải trì độn bình thường a!”
Tiểu Ngốc trong mắt lóe sao, dùng ánh mắt thập phần sùng bái nhìn Tề Huy, “Ta cũng muốn làm con lai!!”
Tề Huy khóe miệng co quắp: yêu cầu này của ngươi cũng quá ko phù hợp thực tế a! Ta cũng ko phải thần tiên, ta không có năng lực này giúp ngươi! -_-|||