Editor: LunaYang
Xe buýt rẽ vào một góc, vượt thêm một cái đèn đỏ liền đến sân ga.
Tề Thành ngậm điếu thuốc cuối cùng vào miệng, dùng hai ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc bỏ vào thùng rác. Anh lấy trong túi ra một viên kẹo cao su và ném vào miệng.
Xe buýt từ từ đến, tay đút túi quần, khi xe buýt sắp đến nơi, anh lấy thẻ xe buýt trong ví ra.
Tài xế mở cửa, trước khi quẹt thẻ anh theo thói quen rút thẻ trêи đầu ngón tay ra và quay nó lại vài lần.
Hầu hết các học sinh trêи chuyến xe buýt đầu tiên vào giờ sáng đều là học sinh.
Đồng phục học sinh của trường trung học số nhiều lần bị phụ huynh phàn nàn, đồng phục từ đầu đến chân toàn màu trắng, trêи ngực có huy hiệu, sau lưng có tên trường bằng chữ đỏ, ba thanh ngang màu xanh xếp gọn gàng bên cánh tay trái trông mộc mạc và dễ bám bẩn. Mùa này mỗi ngày đều phải rửa sạch bề mặt.
Tề Thành tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm nhàm nản nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chân anh khá dài nên không duỗi thẳng ra được. Anh cũng mặc đồng phục của trường trung học số , sạch sẽ, còn mùi bột giặt mới tinh, áo khoác mở ra, bên trong có lớp áo màu trắng in huy hiệu của trường.
Nam sinh ngồi đối diện nhìn anh hết lần này đến lần khác, tay cầm cặp sách khoác lên người, tự hỏi sao mình lại mặc bộ đồng phục học sinh xấu xí như vậy, người ta mặc còn đẹp như thế đó.
Lên xe ở trạm này phải trả tệ, cách trường trung học số có trạm, mất hơn phút, có thể nhắm mắt ngủ một lúc.
Sau hai lần dừng, chiếc xe đã chật cứng học sinh mặc đồng phục trường trung học số .
Bác tài xế hét lên từ cổ họng, "Từ phía sau đưa thẻ ra phía trước!"
Tiếng ồn ào cùng mùi mồ hôi trộn lẫn, Tề Thành mở mắt ra, trong mắt cũng không có buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Nhìn thời gian và tên sân ga trêи màn hình, anh đứng dậy và nhường ghế cho cô gái bên cạnh.
Cô gái đỏ mặt xua tay, "Không, không, không cần đâu bạn học."
"Ngồi đi," Tề Thành vươn tay ra nắm lấy tay vịn, cười nhạt một tiếng, nhìn cô gái mồ hôi nhễ nhại ra không khỏi đau lòng, "Gần đến rồi. Tôi đứng một lúc. "
Cô gái ôm bụng một hồi rồi xấu hổ ngồi xuống.
Người bên cạnh đưa mắt nhìn Tề Thành.
Anh rất cao, ngay cả khi mặc đồng phục cũng rất đẹp. Khi anh đứng thẳng vịn bằng một tay còn tay kia đút trong túi, trông giống như một thanh tre mảnh mai. Trong chiếc xe nổi bật giữa đám đông.
Tề Thành đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lần lượt quan sát các cửa hàng bên đường. Khi xe rẽ vào một khúc cua, một người nào đó mang cặp sách đụng vào sau lưng anh, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi."
"Không sao đâu", anh cười, "Khúc cua này khá lớn." Người va phải anh sờ đầu rồi cũng cười theo.
Mười phút sau đến trạm, người trêи xe vội vàng đi xuống. Tề Thành sau khi xuống xe liền thở ra, trong miệng vẫn còn mùi kẹo cao su, giơ tay lên kiểm tra thời gian, h vẫn còn sớm, có thể về ký túc xá.
Trường trung học số thực hiện chế độ nội trú, cuối tháng được nghỉ hai ngày rưỡi, bắt đầu từ trưa thứ sáu và trở lại vào tối chủ nhật hoặc sáng thứ hai.
Tề Thành vác một cái túi trêи người, bên trong là hai cuốn sách mà anh mang theo khi về nhà, cùng một chiếc ví và thuốc lá.
Bên trong tòa nhà ký túc xá đang có người đổ xô ra nhà ăn ăn sáng, Tề Thành cũng không vội mà bước nhanh tới cửa ký túc xá, thời điểm cửa được mở ra, người bên trong đột nhiên nhìn chằm chằm vào..
Sau khi nhìn thấy anh, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, "Sớm, Tề Thành."
"Ừ." Tề Thành ném túi vào trong tủ, ngồi xuống giường sạch sẽ, ngón tay kề sát chóp mũi. Vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trêи đó.
Anh không nghiện thuốc lá nặng và không phụ thuộc vào nicotin, nhưng những người đàn ông và phụ nữ đã từng nhìn thấy bộ dạng anh hút thuốc đều rất yêu thích.
"Cậu đợi chúng tớ ăn cơm à?" Hạ Lập ngồi bên cạnh bôi kem đánh răng thơm mùi bạc hà, "Hay là hai chúng ta đi trước, chắc phải đi một lát. Trư Trư vẫn ngồi xổm trong nhà vệ sinh."
"Được." Tề Thành đứng dậy khiến ký túc xá chật hẹp càng thêm chật hẹp, anh lấy một chiếc túi màu đen khác trêи móc sau cửa, bước đến khu giặt giũ. "Cậu rửa mặt đo, đợi tớ nửa phút."
Hạ Lập "Được."
Trường trung học số có hai nhà ăn, lầu trêи và lầu dưới, lầu dưới là món chính, trêи lầu là đồ ăn vặt.
Tề Thành đi từ tòa nhà ký túc xá đến cửa nhà ăn, có mấy chục bạn học đến chào hỏi, Hạ Lập đã quen, mua cơm xong liền trêu ghẹo anh: "Thêm mấy người nữa, sáng nay chúng ta sẽ đến muộn. "
Bây giờ cuối tháng , mới khai giảng, lịch học hè vẫn đang triển khai. Lịch học hè của Trường trung học số bắt đầu tiết học đầu tiên lúc h sáng, các tiết học chính thức bắt đầu sau phút ôn tập.
Dậy trước h, đánh răng rửa mặt, ăn uống, các cô gái chưa ngủ đủ thà không ăn mà ngủ thêm vài phút, chẳng cần kê cao gối đầu. Bạn có thể có một giấc mơ tuyệt vời ngắn ngủi trong phút giữa lớp học.
Tề Thành đắm mình trêи giường cả buổi sáng, sau buổi học sáng kết thúc, bên ngoài có người hét lên: "Lớp trưởng lớp , ra đây một chút."
Giọng nói trong trẻo như mang theo mùi bạc hà đánh thức người đang buồn ngủ, Tề Thành uể oải đứng dậy đi ra cửa. Bước tới, "Lớp trưởng không có ở đây, tôi có thể làm thay cậu ấy được không?"
Anh dựa vào khung cửa, đôi mắt buồn ngủ.
Những nếp gấp của áo đã hằn lên những vết đỏ trêи khuôn mặt điển trai. Những học sinh ở hàng đầu tiên nhìn trộm qua những kẽ hở, quan sát bàn tay sạch sẽ của anh, rồi nhìn vào khuôn mặt anh.
Học bá lạnh như băng gật đầu, "Mời đi theo tớ đến văn phòng."
Cậu ta quay người đi về phía trước, áo khoác học sinh được kéo gọn gàng, vóc người cao ráo, quần đồng phục học sinh co giãn kéo dài đôi chân dài. Đặc biệt đặc biệt thẳng.
[Học sinh phía trước sẽ bị ngã ở góc đường. Bạn có giúp hay không? ]
[A. Học bá sẽ tự mình giải quyết]
[B. Thay vì ngã xuống đất xấu hổ, cậu ấy muốn ngã trong vòng tay tôi hơn, đúng không]
Tề Thành cười nhạt một tiếng, chậm rãi tăng tốc độ.
Tốc độ của học bá rất nhanh, nhưng ở góc cua, cậu ta đụng phải một nam sinh khỏe mạnh khác đang bay tới.
Cú va chạm khiến cậu ta mất ổn định, ngã người về phía sau.
Tình cờ rơi vào vòng tay của Tề Thành.
Mùi hoa oải hương tươi mát xộc vào mũi, học bá vô thức nắm lấy áo chữ T trắng của Tề Thừa, lớp áօ ɭót bên trong in huy hiệu trường bị kéo xuống biến dạng, lộ ra một phần nhỏ xương quai xanh.
Học bá nhìn làn da lộ ra của anh không khỏi bàng hoàng.
Tề Thành ổn định cậu ta, sau đó kéo quần áo khỏi tay cậu ta, "Bạn học, cẩn thận một chút."
"Trì Nghiên," Học bá bình tĩnh vuốt ve chiếc kính bị trượt, nốt ruồi ở khóe mắt bị giấu dưới gọng kính, "Vừa rồi cảm ơn."
"Không cần khách khí," Tề Thành cười "Thuận tay mà thôi."
Anh đi theo Trì Nghiên đến văn phòng, nhìn thấy thầy giáo Dương của anh sững sờ một lúc, "Hạ Lập không ở đó?"
"Mọi người đều có ba việc khẩn cấp, "Tề Thành bước tới gần, vỗ về một đống bài tập dày cộp,"Đều ở đây"
" Ừ, tất cả đều ở đây. Em phải phát hết trong giờ nghỉ. "
"Thầy, bài tập của em thầy có đọc không?" Tề Thành không vội đi, với cánh tay vào bài tập của mình, anh mỉm cười và nói chuyện với giáo viên Dương, "Viết bài khen ngợi đến giáo viên của tôi, nhìn cảm động không?"
Thầy Dương mặt già đỏ lên."Em có phải là cố ý tìm đánh? "
Tề Thành giang hai tay ôm bài tập chạy lấy người, thầy Dương sau lưng hét lớn với hắn:" Không đợi đám người Trì Nghiên? "
" Nghe thầy nói "Tề Thành dừng lại. Quay lại nhìn lại thầy Dương tiếp tục nói, "Nếu thầy kêu em đợi, em sẽ ở lại đợi."
Đứa trẻ này có thể không làm người được thích bởi điều này. Bất kể ai nói chuyện với nó hoặc nó nói gì, đều cảm thấy vô cùng nghiêm túc.
"Không cần đâu" Học bá lãnh đạm và dè dặt, "Cảm ơn."
Tề Thành mỉm cười đi ra khỏi văn phòng, những người qua lại bên ngoài văn phòng quen biết anh đều vẫy tay chào hỏi.
Trêи đường đến văn phòng sẽ có một không gian thoáng đãng, nơi có nhiều nam sinh ngồi xổm dưới nắng và tán gẫu trong giờ giải lao, Tề Thành lúc đi ngang qua đây sẽ không khỏi nheo mắt ngửi thấy một mùi thuốc lá.
Anh quay đầu, nheo mắt nhìn vào khoảng đất trống.
Người ở góc tây nam xếp thành vòng tròn, vây quanh ngồi bên bồn hoa, chân dài giẫm lên ghế đá, giữa ngón tay có khói sáng mịt mù.
Một khu vực không người lui tới bị cô lập xung quanh.
Thiếu niên hút thuốc có dáng vẻ kiêu ngạo cùng hành động chói mắt, xương lông mày đè xuống, trong mắt lộ ra vẻ hung ác lạnh lùng.
Ngô Nguyên, đại ca của trường trung học số .
Tề Thành từ xa liếc nhìn hắn một cái rồi ngoảnh mặt đi.
Khi trở lại lớp, Hạ Lập vừa từ toilet đi ra, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nằm ở trêи bàn, che bụng, "Sao lại đau bụng như vậy?"
Tề Thành giao bài tập cho các bạn học khác. Anh tìm chiếc cốc nhỏ con gà màu vàng và rót một cốc nước nóng đầy, "Uống thêm nước nóng." . Truyện mới cập nhật
Anh đang cầm ly nước nóng đầu ngón tay đỏ bừng, khi anh đặt chắc nó xuống bàn..
Từ Ninh, đại diện ngữ văn của lớp ở phía trước, mỉm cười quay đầu lấy từ trêи bàn ra một miếng dán giữ ấm, "Con gái nhất định phải có đồ vật linh tinh, Tề Thành, cậu có thể để Hạ Lập dùng thử."
"Cảm ơn." Tề Thành xé miếng dán giữ ấm.
Hạ Lập uể oải nói: "Tớ không ngờ rằng có một ngày tớ sẽ được nghe câu nói này của cậu."
Cả lớp đều biết Tề Thành đã từng làm người mẫu tay bán thời gian.
Mỗi khi cậu ấy làm điều gì đó với đôi tay của mình, đều khiến người ta mê mẩn. Từ Ninh và cô bạn ngồi cùng bàn hướng dẫn Tề Thành cách sử dụng miếng dán, một lúc sau, Hạ Lập vẻ mặt biến sắc chạy vào nhà vệ sinh.
Miếng dán giữ ấm trong tay Tề Thành đã nóng hổi rồi, nhìn khoảng không bên cạnh thở dài, "Cậu ta ăn cái quái gì vậy?"
Những người quét dọn đang tạt nước trêи lối đi trong khi lớp học buổi sáng đang học. Nước lạnh vào buổi sáng sớm mùa thu, khi hắn đang tưới nước cho đoạn đường cuối cùng, Tề Thành đã bắt gặp.
Chàng trai bị anh kéo trở nên cứng ngắc, mái tóc đen dài che kín tai, nhìn có chút ảm đạm. Hắn oằn lưng nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy góc áo của mình.
"Thường Nghiêu," Tề Thành rút khăn giấy ra đưa cho hắn, sau đó đặt miếng dán ấm vào túi hắn, "Vất vả rồi."
Thường Nghiêu khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói.: "Cảm ơn." Bước chân vội vàng rời đi.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bài này mua bán cổ vật giai đoạn đầu, bởi vì ồn ào giai đoạn sau ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của người đọc, cho nên thông báo trước CP
Công nếu thích người nào đó, hắn sẽ cự tuyệt mọi người cảm giác mập mờ. Vì được thông báo là CP đã viết chương từ trước nên những cảnh trước chương không được đón nhận nhiều lắm, sau chương thì các cảnh được thiết kế lại, coi như ngụy tình địch, sẽ ưu ái nhau ở giai đoạn giữa và cuối của quá trình trưởng thành. Hãy im lặng, xin hãy cho những độc giả và tác giả thích cuốn sách này một môi trường tích cực tốt
Lời editor: Cho mọi người đỡ thắc mắc vì trường cấp bên TQ = trường cấp bên mình nên công thụ trong truyện đã tuổi.