Editor: LunaYang
Buổi tối, Thầy Dương đưa tờ giấy xin nghỉ cho Tề Thành, sáng hôm sau Giang Phượng lái xe đưa con trai đến cổng trường trung học số thì thấy Tề Thành đang đợi ở cổng trường.
Bởi vì trở về nhà cũ nhà họ Giang, Tề Thành cởi bỏ đồng phục học sinh, mặc quần áo bình thường cùng dáng người đĩnh bạt, cũng không có chần chờ, vẻ mặt thoải mái, đứng đợi ở ven đường.
Giang Phượng tán thưởng, “Anh trai con thật sự rất đẹp trai.”
Giang Hằng ngồi ở ghế sau im lặng.
Xe dừng trước mặt Tề Thành, Tề Thành mở cửa băng ghế sau, trêи ghế sau còn một thiếu niên mặc đồ màu đen, vẻ ngoài đẹp trai, nhưng khuôn mặt vô cảm, khó chịu.
Ông Tề và bà Giang đều là những người kết hôn lần thứ hai, mỗi người có một cậu con trai gộp thành một gia đình bốn người, vợ chồng gắn bó với nhau, họ thường bỏ bê con cái. Con trai của hai người từ lâu đã qua tuổi khóc nháo, tiếp xúc giữa họ còn xa lạ hơn cả những người bạn bình thường.
Tề Thành lên xe nở nụ cười, “Đã lâu không gặp, Tiểu Hằng.”
Giang Hằng không thân thiết lắm, khoanh tay nghiêng người sang chỗ khác, “Ừ.”
“Đứa nhỏ này,” Giang Phượng hôm nay mặc một bộ âu phục, tóc xoăn. Đôi môi đỏ mọng, bà thích thú liếc nhìn Giang Hằng, “Sao sau khi nhìn thấy anh trai của con, con lại lạnh nhạt như vậy?”
Giang Hằng nhíu mày, “Mẹ lái xe cho tốt đi.”
Gia đình ba người đi từ ngoại ô phía bắc đến ngoại ô phía nam. Đi bốn mươi phút, mới đến nhà cũ của Giang gia.
Tề Thành đặt túi xuống, cảm ơn dì quản gia đến nhận túi, cùng Giang Phượng bước vào nhà.
Trong phòng khách, ông Giang chủ ngôi nhà cổ của Giang gia, đang ngồi trêи ghế sofa, xung quanh là các em trai của Giang Phượng.
Dưới Giang Phượng còn có ba người em trai, người nhỏ tuổi nhất vừa mới vào đại học, lúc này tất cả đều đang ngồi ở đây ngoại trừ người cậu nhỏ.
Tề Thành và Giang Hằng chào hỏi từng người, hai người cậu làm việc trong giới kinh doanh và giải trí vẫy tay chào, yêu thích đưa cho vài bao lì xì.
Tề Thành cười khổ để bọn họ vỗ đầu sờ mặt, nhà họ Giang đặc biệt thích trẻ con, ngay cả một người đàn ông cao lớn như anh cũng sẽ bị coi như đứa trẻ ba tuổi.
“Tiểu Thành lại đẹp trai rồi,” Cậu ba không nhịn được nhéo mặt Tề Thành, nhếch mép cười nói, “Thật sự không muốn cùng cậu vào làng giải trí sao?”
Giang Hằng mím khóe môi kéo tay cậu ba. Đặt nó lên khuôn mặt của mình.
“Nói chuyện thôi,” Giang Phượng ngồi trêи ghế sô pha, “chuyện gì xảy ra vậy?”
Hai người già hơn tuổi, vẻ mặt kỳ quái, vui sướиɠ chiếm phần lớn, lại có chút hụt hẫng..
Nhưng từ biểu hiện này, Tề Thành biết đó không phải là tin xấu.
Sự thật cũng đúng, vị thiếu gia nhà họ Giang vốn chơi bời lêu lổng bỗng nhiên bị phát hiện có một đứa con riêng chưa đầy ba tuổi.
Ông bà Giang vì lo lắng cho đứa con trai độc thân đến mức không ngủ được bỗng có một đứa cháu trai trắng trắng mềm mềm. Đối với cả Giang gia mà nói đây là một điều bất ngờ vô cùng lớn.
Ngoại trừ bố của đứa bé, chưa tốt nghiệp đại học lại không nghĩ như vậy.
Tề Thành đi từ tiền sảnh ra sân sau.
Ngôi nhà cổ của Giang gia có một khu vườn rộng lớn, núi giả, nước và hoa cỏ nhiều màu sắc là nơi Tề Thành thích đến. Anh đã vẽ một số bức phác thảo phong cảnh trêи giấy.
Nhóm người trong đại sảnh, cậu ba trẻ nhất cũng ngoài , cậu hai gần tuổi, một người hiền lành lãng tử, một người lầm lì, mỗi lần nhìn thấy Tề Thành và Giang Hằng đều dán chặt không thể kéo ra.
Ngoại trừ chị cả Giang Phượng đã kết hôn, còn lại đều độc thân.
Bọn họ yêu thích trẻ con, cố tình không chịu lấy vợ sinh con, mỗi lần nhìn thấy hai người, khuôn mặt anh bất giác đông cứng lại.
Sau khi lớn hơn, Tề Thành đã là một thanh niên xinh đẹp, giờ lại có thêm một đứa em trai nhỏ không đến ba tuổi, Tề Thành có thể tưởng tượng được cuộc đời mình sẽ bị cọ xát tàn nhẫn như thế nào.
Vừa nghĩ tới tên nhóc đột nhiên xuất hiện này, Tề Thành liền nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn ngồi xổm trước bụi hoa nói chuyện một mình.
Khuôn mặt mập mạp của đứa bé nghiêm nghị, thằng nhóc mặc áo yếm như một quý ông đang hướng về phía một bông hoa đang nở, miệng thì ươn ướt, làn da hằn lên một hố sâu, giọng sữa hung hăng nói: “Già rồi. Cũng sẽ trở thành một tờ giấy "
Nói chuyện nhiều chữ còn chưa rõ, nhưng cậu nhóc đã là một đứa trẻ rất ngầu, lông mày dựng ngược. Khi đặt trêи khuôn mặt của người lớn thì thật là hung dữ. Nhưng đặt trêи khuôn mặt của một cậu bé thì gần như đáng yêu.
Cánh tay như củ sen xoay người ôm chặt ống quần, trêи cổ treo một chiếc núm иɦũ ɦσα giả, bắp chân chưa phát triển không thể chống đỡ được, sau khi đứa bé lạnh nhạt đặt câu nói tàn nhẫn này liền lắc lư. Cái ʍôиɠ ngồi bệt xuống đất.
Cặp ʍôиɠ mập mạp khiến nhóc hai lần nảy trêи mặt đất.
“Phụt.”
Tề Thành lập tức bị vẻ đáng yêu chọc cười.
Đứa nhỏ sửng sốt, trợn to hai mắt nhìn Tề Thành.
Tề Thành bước tới ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu nhóc trong tay, “Gọi anh là anh trai.”
Cậu nhóc lạnh lùng bĩu môi, khoanh tay, rất uy nghiêm, “Anh có thể tự mình gọi thêm vài lần.”
Tề Thành lau nước miếng cho nhóc, Cậu nhóc nhìn động tác của anh, bối rối sờ lên miệng mình rồi đỏ mặt.
Nằm trêи vai Tề Thành không ngẩng đầu lên vì xấu hổ.
“Tên em là gì?”
Mùi sữa xộc lên cùng với tiếng của cậu nhóc.
“Giang Hãn.” Giọng nói rầu rĩ của cậu nhóc truyền đến, không biết có phải là ảo giác của Tề Thành hay không, thật sự nghe thấy giọng nói của đứa nhỏ này có chút buồn bực.
Tề Thành ôm lấy nhóc đi đến đại sảnh, ánh mắt của những nhân vật lớn trong phòng đều tập trung vào anh.
Giang Phượng kinh ngạc đứng lên, tiến lại gần, “Đây là con của em út sao?”
Bà Giang không nhịn được cười, “Tại sao đứa bé lại gặp anh trai Tiểu Thành của con?"
Ông Giang phủi tay, nhìn chằm chằm đứa bé trong tay Tề Thành, rất muốn đi qua ôm cháu trai.
“Con nhìn thấy nhóc ấy ở sân sau,” Tề Thành mỉm cười ngồi xuống và đặt đứa nhỏ vào lòng mình “Khi nhìn thấy nhóc ấy, nhóc đang nói chuyện với bụi hoa.”
Người lớn cười lớn, ngồi nói với hoa a. Thật dễ thương.
Giang Hãn liếc mắt nhìn Tề Thành, Tề Thành chớp mắt nhìn nhóc móc ngón út.
Lời nhận xét tàn nhẫn vừa rồi đã trở thành một bí mật nho nhỏ đối với hai người.
Giang Hãn tuột khỏi chân Tề Thành, anh chàng ba tuổi mặc quần yếm đút hai tay vào túi quần, nhóc nhìn Tề Thành, "Anh tên gì?"
"Anh tên Tề Thành," Tề Thành bấm cái mũi nhỏ, “Em có thể gọi anh là anh Tiểu Thành.”
Cậu nhóc cau mày, “Ai là em trai của anh.”
Ăn cơm tối còn chưa xong. Người chú có một cậu con trai cuối cùng cũng xuất hiện trong ngôi nhà cũ.
Tài xế đang ôm cặp sách, vừa bước vào nhà, thiếu gia nhà họ Giang đã vô thức tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé đó, sau khi tìm được, hắn vẫn phải khinh bỉ, "Ừh, không phải ý tôi là tôi không phải cha của nhóc sao? Sao nhóc còn ở lại nhà tôi? Ở đây cọ cơm. ”
Anh hai tát hắn một cái, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy trầm mặc và không tán thành.
Giang Hãn nắm chặt tay Tề Thành.
Một cậu nhóc có khả năng phân biệt ý nghĩa của lời nói.
Đây chắc chắn là một điều tồi tệ đối với cậu nhóc vào lúc này.
Tề Thành lại ôm cậu nhóc vào lòng, sau đó đứng dậy nhìn Giang Hạ vừa đi học về, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, cậu nhỏ.”
Giang Hạ nhìn thấy anh, vẻ mặt ngưng trọng, trong tiềm thức lùi lại nửa bước.
Thấy vậy anh vẫn như thường, Tề Thành nhướng mày, nụ cười càng sâu.
Có cái ôm của Tề Thành, cậu nhóc ở trong vòng tay anh cho đến khi kết thúc bữa tối.
Mãi cho đến khi Tề Thành đứng dậy đi vào nhà WC, Giang Hãn mới bị đặt trêи chiếc ghế sô pha mềm mại.
Giang Hằng mím môi, nhìn nhóc con với vẻ mặt không cam lòng, cuối cùng bước đến bên cạnh bà Giang, “Bà ngoại, để con đút bánh em trai cho.”
Bà Giang không để ý, sờ sờ khuôn mặt mập mạp của cháu trai một phen, nhường ghế cho đứa cháu trai hiểu chuyện.
Giang Hằng cầm lấy thìa nhỏ bánh kem đưa đến bên miệng Giang Hãn, hắn cắn một cái, Giang Hãn cắn một miếng, tráng miệng gần xong, Giang Hằng rốt cuộc nói.
Biểu cảm trêи gương mặt của cậu nhóc không được đẹp lắm.
“Tránh xa anh trai anh ra,” hắn nói, “anh ấy là anh trai của anh.”
“Của em.”