Editor: LunaYang
Tề Thành, “Làm sao tôi có bệnh mà tôi lại không biết, thưa bác sĩ?”
Áo khoác trắng của Cổ Hoài được mở ra, anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi và quần âu chỉnh tề. Đeo một chiếc cà vạt màu sẫm, có lót một chiếc nơ tối màu, những chiếc cúc áo ở cổ áo giúp anh ta không để lộ da thừa.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, vài sợi tóc tỉ mỉ văng ra khỏi tai, anh ta cau mày nhìn Tề Thành, “ Nếu cậu bị bệnh, nhất định phải đi gặp bác sĩ.”
Hạ Lập và Chu Phàm đều ngạc nhiên, “Tề Thành, cậu bị bệnh à?"
Tề Thành vô nghĩa đáp.
Thực tế là anh thỉnh thoảng bị ho khi trả lời tin nhắn của bác sĩ.
Bác sĩ yêu cầu anh đến phòng khám để khám bệnh, nhưng anh từ chối.
“Nhất định phải nghe theo lời bác sĩ.” Bác sĩ cụp mắt xuống, lông mi dài bay như bay bướm, “Nhất định phải trả lời tin nhắn của tôi đúng lúc.”
Anh ta đẩy hộp thuốc đến trước mặt Tề Thành “Cậu hãy chú ý đến thân thể của mình, nếu lần sau bỏ qua tin nhắn của tôi, tôi sẽ liên hệ trực tiếp với giáo viên chủ nhiệm lớp của cậu. ”
Tề Thành chớp mắt.
Bác sĩ lần trước còn ấp úng, nhưng lần này lại cứng rắn một chút.
Những sợi tóc lòa xòa rơi bên tai Cổ Hoài, bác sĩ cố chấp nhìn chằm chằm vào anh, chờ đợi câu trả lời từ anh.
“Bác sĩ,” Tề Thành, “Thực xin lỗi, tôi sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt.”
Anh cầm lấy hòm thuốc, “Đây là cho tôi?”
Tề Thành hợp tác khiến bác sĩ sửng sốt.
Anh ta lập tức quay mặt đi ngăn cản vẻ mặt, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Dáng người cao ba thước, hầu kết bắt mắt, sống mũi cao.
Trông anh ta lạnh lùng như thế, nhưng khuôn mặt lại đỏ rực.
Mắt anh quét khắp cơ thể Cổ Hoài, bác sĩ dường như cảm nhận được đường nhìn của anh, hầu kết của anh ta trượt lên xuống trong giây lát.
Tề Thành bật cười.
Hạ Lập lườm anh cười nịnh nọt, “Bác sĩ, chúng tôi vẫn đang ăn tối, anh có muốn ăn cùng nhau không?”
Cổ Hoài lắc đầu, vẻ mặt thất thần bước ra khỏi tiệm ăn.
Chu Phàm lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Đây là bác sĩ trường chúng ta? Lúc nào đổi thành bác sĩ đẹp trai như vậy, khí chất này khiến tớ thật sợ hãi."
Bọn họ lại nhìn Tề Thành, quan tâm, "Tề Thành, cậu bị bệnh khi nào vậy? ”
Tề Thành,“ Không bệnh. ”
Anh mở hộp thuốc ra, hai người kia nhìn vào, nó giống như một cái rương đựng đủ loại thuốc được xếp gọn gàng trong các góc. Ngoài ra còn có một vài chai tinh dầu nhỏ.
Hai người nhìn nhau, cảm thấy bác sĩ ân cần này không có ý tốt.
Những thứ họ kêu cuối cùng cũng được đem đến, Tề Thành đặt hòm thuốc sang một bên, cùng ăn bữa sáng.
Khi bọn họ đi ra đã là giờ phút, thầy Dương đang sắp xếp điểm danh của đội, vẫy tay với bọn họ, hô: “Nhanh lên.”
Bên cạnh ban là ban , ba người Tề Thành chạy bộ tới. Gió cuốn bay mái tóc, chiếc áo lớp bay trong gió.
“Tề Thành của ban , cậu không phải muốn nhìn cậu ta sao.”
“Cậu ta đang tới.”
Ngô Du đứng phía sau, ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu này, Tề Thành và hai người khác đi ngang qua lớp của họ. Vào đội của ban .
Hắn quay sang Kỳ Chung và nói, “Ai tới kìa.”
Kỳ Chung đang nghịch điện thoại, “Cái gì?”
“Tề Thành.”
Một lúc sau,Kỳ Chung nói "a".
Giả bộ vẫn đang nhìn vào điện thoại, nhưng vừa rồi màn hình điện thoại đã bị dập tắt bởi một cái lắc tay của cậu.
Hạ Lập cũng nhìn thấy Kỳ Chung khi đang ở đội, cậu ta nhắc Tề Thành, "Kỳ Chung, Kỳ Chung học ở ban ."
Chu Phàm đến gần, lo lắng, "Cậu ta sẽ không tìm Tề Thành gây sự đúng không? Gần đây Tề Thành không có đi cùng Chu Điệp"
Tầm mắt Tề Thành xẹt qua người Kỳ Chung.
Kỳ Chung mặc quần ống rộng màu vàng xám, chân đi ủng đen, đây là một bộ trang phục độc đáo.
Mày kiếm nhíu mày, có rất nhiều người trong ban đang nhìn trộm cậu.
Ngô Du vẫn giữ miệng, mơ hồ nói: “Cậu ta đang nhìn cậu.” . truyện kiếm hiệp hay
Hai má Kỳ Chung cứng đờ, tóc tai dựng đứng, vô thức xoay người bước đi khiến cả người càng thêm uy phong.
Sau vài phút, cậu hỏi Ngô Du: "Còn nhìn không?”
“Hả?” Ngô Du đã bắt đầu nghịch điện thoại di động của hắn, nhìn cậu một cách bối rối, “Đã không nhìn cậu từ lâu rồi.”
Kỳ Chung, "..."
Sao cậu mẹ nó không nói sớm.
Sau khi số người đã đông đủ, thầy Dương đưa họ lên xe buýt.
Con gái ở phía trước con trai ở phía sau, Tề Thành cao m, anh ý thức đứng ở phía sau, từ từ đi lên sau khi mọi người lên xe.
Còn lại hai ghế trống, anh ngồi bên cửa sổ.
Hạ Lập đếm người và hét lên, "Thưa thầy, tất cả mọi người đều ở đây!"
Thầy Dương nói với người lái xe, "Tài xế, đóng cửa vào đi."
Lão tài xế liếc nhìn cánh cửa chỉ chỉ, "Đó không phải là vẫn còn ? ”
Thầy Dương sửng sốt nhìn Ngô Nguyên duỗi chân dài lên xe.
Ngô Nguyên nhìn những người xung quanh rồi trầm mặc nhìn xe náo nhiệt.
Từng cặp mắt đổ dồn về phía hắn, không hiểu bằng cách nào mà con người này lại lọt vào chiếc xe ban của họ.
Ngô Nguyên ném mớ giấy trong túi cho thầy Dương, "Tôi sẽ vào đội này, theo thầy đến trường trung học An Viễn."
Có tổng cộng ban ở năm , học ở sáu địa điểm. Chỉ ban và đến trường Trung học An Viễn.
Ngô Nguyên bước lên xe.
Hắn không dừng lại và ngồi xuống chiếc ghế trống cuối cùng.
Hai tay chống lên tựa lưng, nụ cười khóe miệng mang theo ý cười tinh quái. “Lại gặp mặt.”
Tề Thành cũng cười, nâng cằm lên, “Sao lại lên xe buýt của chúng tôi?”
Ngô Nguyên nói, “Đến trường trung học An Viễn xử lý một số việc. ”
Chỗ ngồi nhỏ, hai người đàn ông cao lớn ngồi cùng nhau, cho dù không có túi, bọn họ vẫn là vai kề vai, chân dài chống chân dài.
Loại xe buýt này không thể mở cửa sổ để nhìn phong cảnh, chỉ có điều hòa trêи cao đang bật, gió thỉnh thoảng thổi trong xe ngột ngạt.
Tề Thành dựa vào cửa sổ, tinh thần dần dần tiêu tán ở trong xe xốc nãy, ngủ thϊế͙p͙ đi.
Ngô Nguyên nhìn cảnh vật bên ngoài.
Dần dần từ những tòa nhà cao tầng đến đồi cỏ, cánh đồng bát ngát, lúa lướt qua trán Tề Thành, rồi lại hiện ra ở cửa sổ bên cạnh.
Đang nhìn, Ngô Nguyên đột nhiên đứng lên, bóng đen mạnh mẽ phóng tới trước, hắn thì thào nói: “Đóng cửa lại.”
Hạ Lập phía sau run rẩy đóng cửa lại, cô gái phía trước cũng run lên. Run rẩy kéo lên.
Chỉ còn lại hai đường nối để mắt có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.
Tấm rèm che nắng, che mát cho một người.
Tề Thành cái gì cũng không biết, vẫn là ngủ yên.
Ba giờ sau, hai chiếc xe buýt dừng lại ở cổng trường trung học An Viễn.
Học sinh lếch thếch bước xuống xe, thi thoảng lại ngáp dài.
Trường trung học An Viễn nằm ở một vùng hẻo lánh, tuy là trường trung học mang tên thành phố A nhưng lại rất gần thành phố B. Trường đứng đầu về diện tích, nổi tiếng nhất là trại ngựa do trường thành lập.
Đây là một trường trung học tư thục. Vì có trường đua ngựa này, trường trung học An Viễn đã từng nằm trong danh sách các trường trung học phổ biến nhất.
Tề Thành cau mày khi Hạ Lập gọi dậy ra khỏi xe vì anh vẫn ngủ không đủ.
Cả ban đều biết anh có thể ngủ được bao nhiêu, và điều này không có gì mới lạ. Nhưng các bạn nữ ban lại cười khi nhìn về phía Tề Thành, nhìn đi nhìn lại họ thấy thật buồn cười và dễ thương.
Hiệu phó trường trung học An Viễn dẫn họ đi thăm trường, "Chiều mai, học sinh trường chúng tôi sẽ được nghỉ, lúc đó tôi sẽ đưa các em đi cưỡi ngựa. Nhân tiện, các em có quần áo cưỡi ngựa không?"
Thầy Dương lắc đầu cười nói: " Tôi phải làm phiền thầy rồi. ”
“ Quần áo cưỡi ngựa thì không có việc gì, ”Phó hiệu trưởng mỉm cười“ Chúng tôi có nhiều quần áo cưỡi ngựa. Tất cả đều rất sạch sẽ. Các em học sinh không nên ghét bỏ. ”
Ký túc xá của trường trung học An Viễn ở phía sau. Phải mất năm hoặc sáu phút để đi bộ, xung quanh là những khu vườn và hồ nước rộng lớn.
Một giáo viên khác đưa các bạn học nữ đến ký túc xá nữ.
Thầy Dương thúc giục các học sinh, "Ngay cả khi ở trường trung học An Viễn, các em không được quên học. Tôi đã đặc biệt mượn Trì Nghiên của ban , nhờ em ấy giảng bài cho các em vào buổi tối."
Phó hiệu trưởng ngạc nhiên, "Học bá của trường các cậu Trì Nghiên cũng tới sao? ”
“ Đúng vậy ”thầy Dương cười,“ Trì Nghiên đến đây. ”
Cơn buồn ngủ của Tề Thành tan đi một chút, anh nhìn Trì Nghiên đi đến chỗ thầy Dương, hắn bình tĩnh đẩy kính chào thầy hiệu phó trường trung học An Viễn.
Không khiêm tốn cũng không hống hách, Học bá trường theo đuổi khí chất bất cần đời nhất.
“Tại sao Trì Nghiên lại đến?”
“Tề Thành tối hôm qua cậu và Trì Nghiên học bù. Cậu ấy không nói sao?”
Tề Thành bừng tỉnh, “Cậu ấy không nói.”
Quả nhiên, ký túc xá mà trường trung học An Viễn có thể bỏ trống cho trường trung học số . Như đoán là không đủ, một phòng cần thiết phải có người.
Trong quá trình phân công, Hạ Lập đã đẩy Tề Thành lên phía trước, cậu ta và Chu Phàm đứng sau Tề Thành ra hiệu ba người cùng một ký túc xá.
Trì Nghiên bước đến gần Tề Thành, hỏi thẳng: “Tớ ở cùng cậu được không?”
Tề Thành, “Chào mừng.”
Trì Nghiên mỉm cười, đột nhiên giơ tay lên, từ trêи đầu Tề Thành lấy ra một vạch trắng. Sau đó hắn mới bước lên và đứng sau Chu Phàm.
Với dáng vẻ người sống chớ đến của học bá, Chu Phàm ngượng ngùng cười, cảm thấy hai ngày nay ở trường trung học An Viễn sẽ vô cùng đau khổ.
Hai người còn lại, Thường Nghiêu và một học sinh ban khác cũng đứng lại.
Ngô Nguyên đút tay trong túi đứng cuối cùng và nhìn họ đang phân công với vẻ mặt vô cảm. Nhìn qua, Ngô Nguyên nhìn thấy Kỳ Chung đang đứng ở bên kia.
Kỳ Chung đang nhai kẹo cao su trong miệng, đứng dạng hai chân ra, hai tay uể oải đút túi quần, nhìn chằm chằm Tề Thành không chút biểu cảm.
Ngô Nguyên nheo mắt.