Editor: LunaYang
Tề Thành bước vào nhà với nụ cười trêи môi, Giang Phượng cũng vô cùng kinh ngạc trước nụ cười đó.
“Chuyện tốt gì đã xảy ra vậy?”
Tối hôm qua Giang Phượng gọi anh về ăn cơm, Tề Thành cười nhạo trước câu hỏi của cô.
Giang Hằng được giáo viên cõng đi trải nghiệm cuộc sống nông thôn cùng trường học, vắng nhà hai ngày nay, bản thân Giang Phượng không thoải mái, muốn gọi con trai lớn về cùng dùng bữa.
Giang Phượng: “Trung thu sắp đến rồi, trường học của con được nghỉ mấy ngày?”
“Ba ngày,” Tề Thành thở dài nhìn qua, “Thời gian còn lại con phải trở lại trường học.”
Giang Phượng cũng thở dài nói: “Ba ngày cũng khá nhiều, dù sao các con đều ở trêи cao, là một năm rất quan trọng, mẹ nghe cậu hai nói là sẽ dẫn con đi chơi trung thu? ”
Tề Thành nói ừ một tiếng, ba ngày tết trung thu, Giang Cảnh có ý bảo anh dẫn theo bạn bè, đến lúc đó lại hỏi.
Và Kỳ Chung cũng đi theo.
Nghĩ đến những đôi chồng chồng yêu nhau mà cậu hai nhắc đến... Tề Thành cảm thấy mình có gì đó không ổn.
Nhưng sau khi nghĩ lại, dường như không có gì sai?
Kỳ Chung phàn nàn về sự "quá chi tiết" của Tề Thành khi trở về nhà. Khi về đến nhà, gia đình cậu đang ngồi bên phòng ăn đợi cậu.
Nhưng cậu hình như không thấy, trong miệng vẫn nói mấy câu, cười một tiếng rồi tức giận quay về phòng, sau khi thay quần áo rồi bước ra, nhìn thấy bàn ăn đầy người ngạc nhiên. “Cha mẹ, còn chưa ăn sao?”
Mẹ Kỳ và cha Kỳ nhìn nhau, “ Hôm nay con đi đâu chơi?”
“Trung tâm thương mại,” Kỳ Chung nói một cách cầm chừng, “Con phải ăn cơm trước đã.”
Mẹ Kỳ kêu cậu ngồi xuống, nhưng cũng không hỏi kỹ, mới nói vài câu, Kỳ Chung lại cầm điện thoại lên, hạ tóc xuống sắc mặt cũng biến đổi khó lường.
Bản năng của phụ nữ nói cho mẹ Kỳ biết chắc chắn có thứ gì đó trong đó.
“Con đang yêu ai vậy, khi nào rảnh thì mang về nhà.” Đột ngột hỏi.
"..." Ngón tay Kỳ Chung cứng đờ, cậu nhanh chóng tìm kiếm trêи trình duyệt "Phản ứng của cha và mẹ sau khi biết con trai có bạn trai" sau khi duyệt nhanh, cậu bình tĩnh nói: "Con có người yêu đâu? Con vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi."
"Yo," mẹ Kỳ cảm thấy tươi mới, "Vẫn chưa bắt được."
Mặc dù con trai mình còn nhiều thiếu sót, nhưng thực sự khiến mẹ Kỳ ngạc nhiên là nó vẫn chưa theo đuổi được. Con trai cao ráo đẹp trai, lại chơi thể thao giỏi quả thực là mẫu người khiến nhiều cô gái không thể chối từ.
Có chút tâm lý muốn xem kịch vui, “Con cố gắng lên, khi nào theo đuổi thành công, mẹ đưa cho con một bao lì xì lớn.”
Kỳ Chung dường như không có chủ ý, “Cha và mẹ không có yêu cầu phản đối?”
Tuổi còn trẻ, không thể nói về tương lai của mình, có thể hỏi gì? Chính mình hạnh phúc là được, không phải là thanh xuân sao, cha mẹ Kỳ rất là cởi mở, "Chọn người con yêu thích, cha mẹ cũng thích, nhưng mẹ nói trước, tuyệt đối không thể trì hoãn việc học cũng không được đùa giỡn."
Bản thân yêu thích sao?
Kỳ Chung hai mắt sáng ngời, đứng lên, “Con hiểu rồi."
Quay người trở về phòng.
Mẹ Kỳ hỏi cha Kỳ: “Nó hiểu cái gì?”
Cha Kỳ nói: “Đừng hỏi thêm chuyện trẻ con nữa.”
Trung thu sắp đến rồi, Tề Thành cũng đã hỏi bạn bè ở ký túc xá. Hàn An và mấy người tỏ ra rất thích thú, "Đi, tại sao không! Ôm đùi đại gia, ăn, uống, uống và chơi!"
Thành phố H là thành phố du lịch nổi tiếng với vô số điểm du lịch hấp dẫn, cũng có rất nhiều món ăn vặt dành cho người sành ăn. Mì ý là nổi tiếng nhất.
Sau khi bọn họ đồng ý, Tề Thành hỏi lại Ngô Nguyên, Ngô Nguyên trực tiếp cự tuyệt, “Bận, không đi được.”
Không lưu chút mặt mũi nào.
Tề Thành tò mò, "Cậu làm sao vậy, có cần giúp đỡ không?"
Ngô Nguyên thì thẳng thắn hơn, anh nói " Cậu học tập cho tốt đi." liền cúp điện thoại.
Cuối tháng Tề Thành về nhà, mặc dù Ngô Nguyên đã ở lại, nhưng vẫn không nhìn thấy nhau dưới mái hiên, thường là Tề Thành đã ngủ thì Ngô Nguyên mới trở lại. Tề Thành đến trường mới phát hiện ai đó trong phòng khách.
Tuy nhiên, như Tề Thành đã nói, Ngô Nguyên không phải là một người cứng nhắc, vì hắn nói không cần sự giúp đỡ của Tề Thành, nên Tề Thành rất bình tĩnh.
Còn Kỳ Chung, anh chưa tìm ra cách hỏi.
Là hỏi " Cậu có muốn đi thành phố H với tôi vài ngày không?” Hay hỏi “Trung thu có sắp xếp gì không?” Có vẻ… là lạ.
Kết quả kiểm tra của ngày hôm nay đã được công bố. Khi kết quả được công bố, Hạ Lập thậm chí còn phấn khích hơn Tề Thành, "Nhanh, nhanh, để xem cậu lần này đứng thứ mấy!"
Họ đã biết Tề Thành đã nghiêm túc thực hiện những gì trong kỳ thi này. Tề Thành không nói cho họ biết lý do. Mặc dù rất khó hiểu, nhưng thật hạnh phúc khi anh có thể nghiêm túc.
Sau khi kết quả được công bố, quả thật không hề thất vọng, Hạ Lập ôm cổ Tề Thành và kinh ngạc hét lên: “Fuck, fuck!”
Học sinh năm ba mắng người ngoại trừ một chữ chết tiệt.
Tề Thành cũng có chút kinh ngạc, anh tưởng rằng trong top mười là thành công, "Hạng ."
Hạng trong khối.
Tay của Chu Phàm đang cầm tờ giấy kiểm tra của Tề Thành run lên, “Tớ đây thật là mẹ nó, đang cầm tờ giấy kiểm tra top .”
Tề Thành cười cười, sau khi tiếp nhận sự sùng bái của phàm nhân, anh tràn đầy tinh thần và đơn giản gửi đi trực tiếp cho Kỳ Chung. Một bức ảnh được xếp hạng theo độ tuổi.
Kỳ Chung cũng đang định gửi cho anh một thứ gì đó, chợt nhìn thấy anh gửi bảng xếp hạng này, nụ cười của cậu mới nâng lên, nhưng dần dần cứng lại, mới nhớ ra cậu vẫn đang khoác lớp áo của Ngô Du.
Khi nhìn thấy những bông hoa lần trước, cậu đã giả vờ như không biết người tên là Ngô Du.
Cậu liếc nhìn Ngô Du với lương tâm cắn rứt, cuối cùng cũng có phản ứng.
Không đúng!
Cậu đang là "Ngô Du", Tề Thành làm sao gửi bài kiểm tra xếp hạng cho "Ngô Du"?
… Khoan đã, chiếc áo đang khoác dường như đã rơi ra lần trước khi bị sốt.
Ngô Du nhìn Kỳ Chung thay đổi vẻ mặt ba lần trong vài giây, trợn mắt kinh ngạc, liền biết là vì Tề Thành nên không nhìn nữa.
Thật kỳ lạ, một anh chàng đẹp trai tốt bụng, một tên lưu manh, sao lại chỉ thích Tề Thành, không khó chịu sao? Không phải là không hiểu nhau sao?
Hai lần, hắn không biết hai người thông đồng từ lúc nào, như thế nào liền thích?
Con chó đầy mưu mô hơn Kỳ Chung.
Ở đây Ngô Du đang phàn nàn về Kỳ Chung, đằng kia Tề Thành đã gửi thư mời tận dụng tinh thần trẻ trung này.
Câu hỏi đầu tiên là liệu Kỳ Chung có sắp xếp gì cho tết Trung thu hay không.
Kỳ Chung lại bị điếc và chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình.
Lúc đầu, kết bạn với Tề Thành, để thể hiện tốt vai "Ngô Du" của mình, cậu đã sử dụng nick phụ để thêm Tề Thành, nick phụ không để lại bất kỳ bằng chứng nào về việc cậu là ai, cậu tò mò muốn biết Tề Thành khám phá bản thân mình như thế nào. Có một chút bực mình, nhưng cũng buồn cười.
Chết tiệt, vài cuộc trò chuyện đã nhận ra mình là ai, quả nhiên là yêu thích mình.
Tự hỏi từ khi nào anh biết cậu là ai, liền quay đầu suy nghĩ, Tề Thành liền biết áo khóac của mình đã cởi ra, trước mặt tự tin nói: “Ngô Du là ai?”
Chẳng trách không được Tề Thành lúc ấy nhướng lông mày.
Anh chàng này biết áo khoác của mình đã rớt, giả vờ như không biết, điều này đã đủ tệ.
Kỳ Chung hồi phục, gần như quên mất rằng mình chưa trả lời, “Tôi rảnh!”
Có phải là một cuộc hẹn hò?
Tề Thành thấy cậu nói rảnh rỗi, không biết đang cảm thấy thế nào, liền gửi lời mời của cậu hai."Cậu đi thành phố H với chúng tôi nhé?
"Ngô Nguyên cũng đi? "
Tề Thành: “Tôi đã hỏi hắn, hắn không rảnh nên sẽ không đi.”
“Thật đáng tiếc,” Kỳ Chung trả lời tin nhắn này cực kỳ nhanh chóng, “Thật tiếc khi hắn không đi, thật đấy. Tôi sẽ đi.”
Để thể hiện sự chân thành của mình, anh chàng còn gửi cả tá biểu tượng cảm xúc bày tỏ sự thương cảm và tiếc nuối.
Tề Thành vui vẻ, trực tiếp vạch trần cậu "Tôi nghĩ cậu trông rất hạnh phúc."
Kỳ Chung trả lời lý do tại sao, khéo léo bỏ qua chủ đề này, trơ trẽn khoe với Tề Thành "Lần này tôi đã tiến bộ được hạng mười hai trong lớp. “
“Vậy thì cậu vẫn còn nợ tôi hai số lẻ,” Tề Thành đáp nhanh, “Lần sau làm lại.”
Tề Thành không ngạc nhiên về mức độ tiến bộ này. Kỳ Chung trước đây không nghiêm túc, bài kiểm tra chỉ là một phỏng đoán ngu ngốc. Gần đây đã thay đổi tính. Tề Thành đã khoanh tròn những điểm chính của bài kiểm tra. Chỉ cần làm việc chăm chỉ hơn là có thể tiến lên phía trước.
Kỳ Chung hỏi: “Tôi làm cậu mất mặt sao?”
Tề Thành: “Vậy cậu đừng khẳng định là tôi dạy, cậu chỉ có thể đòi điểm của tôi.”
Không biết xấu hổ.
Kỳ Chung thản nhiên lôi kéo một người bạn học đi ngang qua, vừa vặn nắm lấy thành viên ban học tập, ban học sinh run rẩy, “Kỳ Chung bị làm sao vậy?”
“Lần này tôi tiến bộ rồi. Tôi hạng mười hai.” Kỳ Chung tựa lưng vào ghế của mình, với chân trước của mình chiếc ghế được lật, kiêu ngạo, "Tề Thành dạy đó, thật là tuyệt vời?"
Các ủy ban học tập gật đầu và nói chân thành, "Awesome! hai người thật là tuyệt vời!"
Kỳ Chung để cho hắn đi với sự hài lòng, rồi túm lấy người khác.
Khi tiết học buổi chiều bắt đầu, cô giáo dạy Toán ban cũng bắt đầu đùa.
“Tề Thành, nghe nói em trở thành giáo viên cho Kỳ Chung ở ban , khiến cậu ta tiến bộ hơn chục người?”
Đôi mắt Tề Thành co giật.
Những học sinh trước giờ chỉ biết trong lớp kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tề Thành, thì thào.
Chẳng qua là nói về việc Kỳ Chung ngày nào cũng đến lớp, lần này tiến bộ rất nhiều, điểm kém trong lớp cũng có chút cảm động.
Tề Thành có tốt như vậy không?
Thường Nghiêu theo sau các học sinh quay lại nhìn Tề Thành.
Đôi mắt đờ đẫn không rõ ràng, không hiểu sao gần đây Tề Thành không tiếp xúc với hắn, dường như phần lớn tâm trí của anh đang dần dồn từ mọi người về một chàng trai may mắn.
Vì chú ý đến chàng trai may mắn đó, Tề Thành không thể theo dõi người khác.
Dưới ánh mắt theo dõi của tất cả giáo viên và học sinh, Tề Thành chỉ có thể bất lực nói: “Cô giáo, cô nghe lời ai nói?”
“Cô giáo chủ nhiệm ban ,” giáo viên dạy toán bật cười, “Nghe nói là Kỳ Chung đã đích thân kéo mọi người. Tôi đoán, các giáo viên trong toàn bộ khối sẽ biết. ”
Phản ứng đầu tiên trong tâm trí của Tề Thành là Kỳ Chung cố ý.
... Một hai phải dính dáng đến chính mình, khoe khoang tên tuổi của mình, cho mọi người biết mối quan hệ giữa Kỳ Chung và Tề Thành.
Khóe miệng Tề Thành hơi nhếch lên, ánh mắt phóng ra ngoài cửa sổ nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài.
Thật là.
Nó có nghĩa là gì.