Ăn xong, Đông Phương Hoàng Minh dắt Khiết Băng ra sau vườn.
Một vườn hoa vô cùng tuyệt đẹp được phối bởi vô vàn loài hoa mang những tông màu khác nhau.
Ở giữa khu vườn chính là một rừng hoa Lưu Ly.
Tuy ít người viết về loài hoa này nhưng nó lại là loài hoa cô thích nhất.
Mang trên mình một màu xanh dương huyền bí, những bông hoa nhỏ nhắn được gửi gắm một ẩn ý "Forget me not!"
Có một câu chuyện tình tuyệt đẹp đằng sau nó, một mối tình giang dỡ chưa kịp bắt đầu thì đã bị dập tắt.
Ngày xưa, rất rất lâu về trước, ở một vùng đất có một đôi nam nữ yêu nhau.
Vào một buổi sáng mùa xuân trời trong mây trắng nọ, họ dắt nhau dạo chơi bên bờ một con suối.
Xung quanh con suối trong vắt ấy chính là từng hàng hoa Lưu ly mọc dày, cố vươn cành, nghiêng mình soi bóng xuống dòng nước trong xanh.
Trong khi chàng trai tần ngần ngắm nhìn dòng thác đổ thì cô gái say sưa hái hoa.
Cô nhoài người ra bờ suối hái mấy nhành hoa đẹp tràn đầy ý thơ kia.
Chẳng may nàng bị trượt chân ngã xuống suối bị dòng nước cuốn trôi.
Nàng cố hết sức ném lại nhành hoa có ý trao tặng người yêu và gọi với “Xin đừng quên em”.
Chưa ở bên nhau được bao lâu, tai họa đã ập tới.
Chàng trai đau lòng tột cùng!
Muốn đáp lại lời thỉnh cầu cuối của cô, chàng đã không yêu người con gái nào khác.
Chàng chờ đến ngày mình không còn ở cõi đời này nữa để bước sang thế giới bên kia với nàng.
Nguyênn cùng nàng đời đời kiếp kiếp bên nhau, không tách rời!
Khiết Băng nhớ mồn một câu chuyện kia, lòng thầm hi vọng
"Ước gì mình cũng có chuyện tình như vậy!"
Cô không hề hay biết được, vẫn có một chàng trai trông rất xa nhưng lại gần ngay trước mắt đã chờ cô, tìm cô suốt năm ròng!
Anh ta ấp ủ hi vọng, một ngày...!một ngày nào đó cô nhớ ra anh, nguyện bên anh mãi mãi đến đầu bạc răng long!
Khóe mắt Khiết Băng bỗng lộ ý cười.
Không biết tại sao chàng trai này có thể hiểu cô đến như vậy!
Lúc trước, cô từng mơ ước rằng sau này người đàn ông cô yêu và đương nhiên ann ta cũng yêu cô.
Hai người sống chung một mái nhà, sinh hoạt với nhau, lắng nghe nhau, giành thời gian bên nhau.
Cho dù đối phương có bận thì cũng phải đặt gia đình lên hằng đầu.
Một gia đình hạnh phúc không có sự ràng buộc.
Cô cùng anh sẽ trồng một rừng hoa lưu ly ở giữa khuôn vườn rộng lớn nhằm khẳng định tình yêu vĩnh hằng!
Dù cho tai họa ập tới cũng không được quên nhau, phải sát cánh kề vai, bên nhau mãi mãi!
Hoàng Minh thấy cô vui, anh cũng hài lòng.
Anh đưa cô đến chiếc xích đu ở gần đó để cô ngồi xuống.
Anh nhanh chóng giới thiệu cô chàng vệ sĩ, đó là thuộc hạ trung thành của anh.
Giang Quyền, Lý Nhật, Lâm Kỳ là người anh sắp xếp bảo về cô.
Ba người con trai tầm khoảng tuổi.
Với thân hình rắn chắc, khuôn mặt ưa nhìn.
Nhìn đi nhìn lại, cô vẫn thấy Đông Phương Hoàng Minh đẹp trai hơn hihii!
Tuy anh biết thân thủ tốt nhưng chưa chắc có thể bảo vệ mình.
Anh khá áy náy khi làm cô dính đến chuyện xấu của anh.
Anh nhanh chóng giới thiệu với cô rồi tạm biệt cô.
Lần này Hoàng Minh không biết đi bao lâu.
Anh sẽ rất nhớ cô.
Anh lại gần cô, ôm cô, khẽ hôn lên trán cô nói giọng dịu dàng pha chút lo lắng
"Đợi tôi trở về!"
"Ừmmm..."
Cô hơi ngẩn người, trong lòng ánh lên sự lo lắng, bất an khó tả.
Dõi theo bóng lưng anh cùng tâm trạng thấp thõm đứng ngồi không yên!
Cô thề rằng dù chuyện gì xảy ra cô cũng không thể để anh xảy ra chuyện gì!
...
Anh đi rồi cô biết ỷ lại vào aiiiiii?!
"...!"