Giá Như Anh Gặp Lại Em Sớm Hơn!

chương 2: kí ức ùa về h

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đùng"

Chàng trai bế Khiết Băng đá một cái vào cánh cửa phòng vip chỉ giành riêng cho anh rồi đưa cô vào phòng tắm.

Từng giọt nước lạnh từ từ thấm vào da thịt đang nóng dần lên của cô.

" Ưmm....!nóng...!"

Thấy thân nhiệt cô không chút nào đỡ hơn, anh đang chìm đắm trong tâm trạng rối bời không biết nên làm sao.

Bỗng một đôi tay từ từ đặt lên vai anh rồi vòng qua cổ anh, kéo toàn thân anh áp vào thân cô.

Môi cô đặt lên môi anh, đầu lưỡi cô nhô ra, từ từ thăm dò vào khoang miệng anh mang mùi vị ngọt ngào khó tả.

Anh quá bất ngờ về hành động của cô.

Đôi mắt chim ưng sắc bén lộ rõ nét ngạc nhiên cho đến khi ngọn lửa dục vọng bừng cháy

" Tiểu Băng Nhi, đây là do em dụ dỗ tôi! "

Anh từ thế bị động chuyển sang thế chủ động.

Anh từ từ luồn một cánh tay mình vào thăm dò thân thể cô, cánh tay còn lại nhè nhẹ cởi bộ y phục gợi cảm của cô ra.

Nụ hôn càng lúc càng sâu thêm đậm sự ngọt ngào.

Anh đứng dậy bế toàn thân trần truồng của cô lên giường.

Anh nhanh chóng cời hết bộ vest của mình ra.

Bộ âu phục Armani màu đen phiên bản giới hạn giờ đây chỉ còn là đống quần áo lộn xộn ở sàn nhà.

Anh nhẹ nhàng áp thân người mình lên thân cô.

Mỗi một động tác thể hiện sự chiếm hữu, dục vọng trào ra đều khiến thân cô dần hạ nhiệt.

"Ưmm...Ahhhh..."

Khiết Bănh rên rỉ nhưng âm thanh tràn ngập sự thỏa mãn.

Cô không ngờ cô lại bị người đàn ông lạ mặt mang đi và cho cô một đêm nồng nàn như vậy.

Sự mệt mỏi dần ập đến, cô thiếp đi lúc nào không hay.

Chàng trai kia thấy vậy liền yêu thương ôm cô vào lòng.

Anh dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn không chậm không nhanh, đủ để người ta cảm giác được sự trìu mến, chiều chuộng.

Anh khẽ nói bên tay cô

" Lần này, anh sẽ không bỏ lỡ em nữa.

Tiểu Băng Nhi của anh! "

Trong khi Khiết Băng và chàng trai kia đang mặn nồng, tình chàng ý thiếp bên nhau thì đám bạn người bị anh ta bỏ rơi không ngừng hóng hớt, tỏ ra hiếu kì với thân phận của cô.

Mạc Khải, con trai của ông trùm hàng đầu giới dầu khí ở Trung Quốc lên tiếng

" Đây là lần đầu tiên tôi thấy Minh hấp hối như vậy đấy!"

Một người đàn ông cùng mái tóc hạt dẻ cầm ly rượu vang đỏ năm lắc lắc bàn luận tỏ vẻ băn khoăn.

Tuy giọng có phần cợt nhã nhưng toàn thân anh vẫn ánh lên vẻ lạnh lùng, bí ẩn khó tả.

Có lẽ vì tính cách trầm lặng của anh ta đa phần giống chàng trai kia nên khí chất không hơn không kém.

" Lại là phụ nữ nữa chứ! "

" Tôi nhớ Minh đâu thích gần phụ nữ "

" Đúng đúng.

Có lần một nhân viên rót rượu đụng vào tay cậu ta liền bị phế tay "

" Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có người thú vị như vậy.

Cô gái này quả không tầm thường.

"

Bốn người kia lần lượt đưa ra ý kiến mang đậm nét tò mò.

Họ đều là những cậu ấm, sống trong biệt thự xa hoa và ngồi trên núi tiền không đếm xuể.

Họ là ai?

Trần Bằng, con trai của thần bài ở Ma Cao, sở hữu khối tài sản khổng lồ.

Không những thế anh còn mang trong mình nét đẹp khó tả, với khuôn mặt và thân hình vô vàn người mong ước.

Mái tóc đỏ thẫm càng tôn lên vẻ quyến rũ của một tay chơi bài lão luyện.

Toàn thân anh tràn ngập khí chất của một cậu ấm thật sự.

Cố Bắc Thần, ông hoàng của làng giải trí.

Mang trong mình danh hiệu ảnh đế năm liên tiếp, sở hữu công ti T.N entertainment chỉ sau năm vào ngành.

Chẳng cần giới thiệu cũng biết anh là một mĩ nam đích thực với khuôn mặt sáng sủa, mái tóc màu vàng mang nét phương tây và cùng thân hình vạm vỡ

Tề Triết, thái tử gia của Ninh Quốc rộng lớn, đây là quốc gia duy nhất còn chế độ vua chúa ở Đông Nam Á.

Không những gia sản khổng lồ mà nhan sắc cũng không phải dạng vừa đâu.

Mái tóc đen tuyền của anh mang đậm nét truyền thống của người châu Á.

Làn da ngăm ngăm, chiều cao với thân hình hoàn mỹ khiến anh trở thành vị "thái tử" được sự săn đón nhiều nhất của các mĩ nữ.

Người cuối cùng chính là Âu Dương Khải, con trai duy nhất của gia tộc Âu Dương ở Ý.

Chưa kể anh còn là lão đại của Mafia Ý, ai cũng biết thế lực này rất đáng sợ.

Anh còn được người người đặt biệt danh là máu lạnh.

Người đời nghĩ anh là lão già , tuổi thích chém giết nhưng không! tuổi mới là tuổi thật của anh!

Anh đẹp trai không kém gì đám bạn của mình.

Anh mang trong mình dòng máu lai Trung - Ý.

Mái tóc vàng tự nhiên, làn da trắng nõm như con gái.

Nhìn vào cứ nghĩ anh là dạng " hoa hoa công tử ".

Ai ngờ anh chính là tay trùm đã nhuốm máu vô số lần vì giết người.

Nhìn dáng vẻ phóng khoáng, thích bỡn cợt của người này, nhìn vào người ta chỉ nghĩ họ là những nhân vật tầm thường không mấy tiếng tăm, đến bar hay club để tìm tình một đêm nhưng thật ra họ đến để làm nhiệm vụ.

Họ là những người có quyền có thế nên chắc chắn "chàng trai" kia cũng có gia thế không phải dạng thấp kém đâu!

Sau một đêm hoạt động vật vã, ở trong gian phòng vip kia Khiết Băng từ từ mở mắt do có ánh sáng chiều vào cùng với tiếng tí tách của vòi nước làm cô tỉnh giấc.

"Tỉnh rồi?!"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Một chàng trai mới tắm xong bước ra.

Toàn thân anh trần truồng để lộ cơ bụng rắn chắc.

Anh chỉ quấn qua loa chiếc khăn để che phần thân dưới của mình.

Khiết Băng bất giác nhớ lại cảnh tối qua, nhìn người mình tràn đầy dấu hôn đỏ đỏ tím tím.

Tâm trạng tràn ngập sự xấu hổ.

"Anh là ai?"

Ba chữ làm con tim chàng trai kia như tan nát.

Có phải cô quên anh rồi không? Tại sao? Anh chờ cô mà sao cô lại quên anh?

Đã được năm kể từ khi cô biến mất, quãng thời gian không ngắn không dài.

Nhưng không sao, quên cũng được.

Anh sẽ tạo cho cô những kỉ niệm mới khó quên.

Cô sẽ là của anh!

Anh từ từ tiến lại gần, ghé sát tai cô khẽ nói

"Đông Phương Hoàng Minh.

Nhớ kĩ"

Sau đó anh đưa cô bộ váy để thay sau đó gọi người mang đồ ăn sáng lên cho cô.

Cô nhanh chóng lấy chiếc váy để thay.

Nhân lúc anh ra ngoài cô liền viết mẫu giấy "Có duyên ắt sẽ gặp lại" rồi nhanh chóng chạy về nhà để tìm mẹ con Tô Châu để tính sổ

phút nhanh chóng trôi qua, cô đã về đến nhà.

Chưa kịp bước vào cửa đã nghe những tiếng nói cười chế giễu, lăng mạ cô.

Đủ rồi! năm là quá đủ cho sự nhẫn nại rồi.

Cô nhanh chóng bước đến tát vào mặt hai mẹ con bà ta.

Cô không hiểu vì sao thân thủ cô lại tốt như vậy.

Mẹ con bà ta thấy vậy bực tức định đánh trả nhưng mỗi đòn đều bị cô chặn lại và đánh trả bạo lực.

" Nói.

Vì sao tôi lại ở đây? Thân phận tôi là ai? "

Mẹ con Tô Châu run sợ, không biết người đứng trước mặt có phải đứa con nuôi Tô Khiết Băng hay không?

Vì sự sống bà ta liền nói hết sự thật cho cô nghe về lúc gặp cô.

Lúc đó cô mang một bộ đồ trông rất sang trọng nhưng đã bị rách vài phần, trên tay có chiếc vòng bằng vàng khắc chữ Khiết Băng bằng kim cương nên họ mới biết tên cô.

Nhưng vì lòng tham họ đã bán chiếc vòng đó đi.

Trên tay cô lúc đó cứ nắm chặt chiếc vòng giá bình dân, vì không mấy tiền nên họ đã để lại cho cô.

Mẹ con bà ta còn nói bộ đồ cô mang lúc ấy còn ở trong phòng kho cũ, đã lâu rồi nên không biết nó có bị hư hỏng hơn hay không?! Ngoài ra lúc họ gặp cô thì thấy trên thân cô toàn là vết thương.

Bà ta không muốn mang cô về nhưng vì Tô Châu muốn có người giúp việc nên đã xin bà mang cô về.

Sau khi nghe xong, một số mảng kí ức hiện lên trong đầu cô.

Kí ức lộ lên một hình bóng của người nào đó đang cầm ống tiêm, tiêm vào người cô thứ gì không rõ rồi cô dần thiếp đi.

Cô muốn biết người đó là ai vậy nên cô đã nhanh chóng chạy lên phòng kho cũ bới tung mọi thứ tìm thấy chiếc váy đen kia.

Từng chút từng chút một, kí ức vốn bị lãng quên bao lâu nay dần được trở lại nhưng duy chỉ có bí mật chiếc vòng giá bình dân kia thì không.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm chiếc điện thoại lên gõ XXX XXXX, đây là số điện thoại quốc tế Anh Quốc, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy

"Dạ, cho máy bay nhanh chóng qua thành phố M, Trung Quốc đón chị.

Bò Cạp sắt của em quay lại rồi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio