Nhanh như cắt, thoáng mấy chốc cũng đã đến ngày King giao dịch ở bến cảng.
Lần này anh ta vẫn không lộ diện mà để thuộc hạ đi thay.
Trời từ từ ngã tối, Khiết Băng, Hoàng Minh cùng Âu Dương Khải cùng mai phục ở gần đấy.
Chờ thời cơ chín mùi họ sẽ lộ diện lấy lại lô hàng.
Khiết Băng chăm chăm nhìn vào đám người dưới kia, dường như cô phát hiện điều gì đó lạ thường.
Thuộc hạ của King, người đứng chỉ huy nhìn dáng có vẻ giống Mai Gia Thành.
Có chết Khiết Băng cũng không thể nhìn lầm ông ta.
Nhìn ánh mắt cô tràn đầy sát khí, Đông Phương Hoàng Minh liền biết ông ta là kẻ thù lúc trước đã chạy thoát của cô.
Không ngờ ông ta lại được King cứu giúp.
Bất chợt Mai Gia Thành nhìn về hướng người, họ có cảm giác hơi bất an.
“Đùng...”
Tiếng bom hơi tự nhiên nổ ra, đồng thanh theo nó là tiếng súng
“Pằng… Pằng…”
Thuộc hạ của Mai Gia Thành liên tục xả súng vào hướng của cô đang ẩn nấp.
Không ngờ mới sau hơn tháng không gặp ông ta đã tiến bộ vượt bậc như vậy.
Ông ta có vẻ đã trở thành một người khác, không còn ngu ngốc dễ bị người khác tàn phá nữa.
“Lên…”
Khiết Băng ra lệnh, hai bên liên hoàn nổ súng.
Tiếng súng vang lên làm người ở bến cảng hốt hoảng bỏ chạy.
Vì ban đêm ánh sáng mờ ảo nên tầm ngắm không còn tốt.
Nhìn thấy biểu tượng hình bò cạp, những người xung quanh kể cả cảnh sát cũng bất giác run run, không dám lại gần.
Họ biết đây là thế lực đến cả chính phủ cũng không đối phó được mà cũng không nên dây dưa vào.
Họ từ từ rút lui để bên King và bên người liên tục xả súng.
“Chậc… Sát, em đưa quân tiếp viện lên đi”
Khiết Băng vừa cầm súng bắn vào mi tâm kẻ cản đường, vừa rút điện thoại ra gọi Hắc Sát.
Cô không chú ý đằng sau nên có một tên địch tính tiến sát lại gần cô nhưng Hoàng Minh đã nhanh chóng trừ khử.
Chẳng mấy phút sau một đội máy bay trên không đều đã đến.
Do khá đi trật kế hoạch, quân ta và quân địch đều gần nhau nên không thể thả thuốc độc mới để test.
Hắc Sát bèn phải ngồi đợi lệnh từ Khiết Băng.
Bao nhiêu xạ thủ bắn tỉa của Tân Đạo đảng đều được huy động đến đây.
Mỗi người được trang bị một khẩu LA.
Họ nhắm bắn vào những tên cản đường của thủ lĩnh.
“Pằng… Pằng…”
Khiết Băng, Âu Dương Khải cùng Đông Phương Hoàng Minh bắn bách phát bách trúng.
Cảm thấy thế bất lợi, Mai Gia Thành suy tính đến việc bỏ trốn.
Xét cho cùng nếu rơi vào tay Khiết Băng thì ông sẽ sống không bằng chết.