Bước xuống chiếc xe ferrari thể thao màu đỏ, một cô gái với thần thái quyến rũ mang trên người một chiếc áo thun croptop trắng với quần da bó sát màu đen bình dân.
Tuy ăn mặc có vẻ xuề xòa nhưng không ngăn chặn nổi khí chất lạnh lùng, quý phái của cô.
Trước mắt Khiết Băng chính là khu trung tâm thương mại "Vegas Center" sầm uất.
Bởi đây là một nơi mua sắm nổi tiếng, quần áo nơi đây chỉ giành cho giới thượng lưu, những kẻ không tiền, không quyền đừng hòng mua được gì!
Khi cô đặt chân vào khu mua sắm, ai cũng nhìn cô với ánh mắt từ dị nghị đến khinh thường.
Khiết Băng là người không thích quan tâm và so đo với những kẻ thiếu hiểu biết nên cô lơ đi rồi nhanh chóng bước đến quầy quần áo gần đấy
Thấy cô bước đến, nhân viên trong cửa hàng bước ra tỏ vẻ thân thiện.
Thật chất họ đang đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy đâu đâu cũng là hàng chợ, không chút đắt tiền.
Thái độ phục vụ thay đổi nhanh chóng, ánh mắt tỏ rõ nét khinh bỉ cô.Khí chất quý phái thì sao, chẳng qua cũng chỉ là một con nghèo hèn ra dáng đại tiểu thư quý tộc.
Khiết Băng không bận tâm.
Trong lúc đánh mắt xung quanh gian hàng, cô chợt thấy một chiếc váy xuông màu trắng, ở dưới phần chân váy được thuê một vòng hoa trông rất khác biệt.
Dường như tạo nên một điểm nhấn, nét đặc biệt khó tả cho bộ váy
Cô đưa tay ra lấy chiếc váy, đột nhiên một cánh tay từ đâu để đến đẩy cô ra một bên rồi giành chiếc váy kia.
Do thân thủ cô tốt nên cú đẩy đó không làm rung chuyển được cô.
"Lấy cho tôi chiếc này"
Một vị tiểu thư lên tiếng.
Thân người cô ta tỏa ra khí thế của một con người chảnh chọe, hèn hạ.
Cho dù từ trên xuống dưới cô ta mang đồ hàng hiệu thì cũng không che đi vẻ dơ bẩn ấy của cô.
Tay cầm một chiếc thẻ vàng đưa lên, cô ta ra dáng ta đây có tiền.
Các nhân viên kia chạy đến nở nụ cười bán hàng, rót nước cho cô ta rồi nhanh chóng thanh toán chiếc váy
Nhìn không thuận mắt nên Khiết Băng lên tiếng
"Chiếc váy đấy tôi lấy! Tôi đến trước, tôi có quyền mua"
Đám nhân viên cười khanh khách tỏ vẻ khinh thường cô, trong tay lắc lắc chiếc thẻ vàng mà cô tiểu thư hèn mọn kia đưa ý là chỉ người giàu mới mua được.
Họ nói rằng đây là tiểu thư Jessica Lưu, khách vip của họ nên họ sẽ bán cho cô ta.
Khi nào Khiết Băng được như vậy thì mới bán.
"Cô có tư cách ấy sao?!"
Vị tiểu thư họ Lưu kia lên tiếng
Khiết Băng lắc lắc đầu không hài lòng.
Đúng là thể loại rẻ tiền, được chút tiền nong đã tạo dáng một tay che trời.
Cô định cất lời thì một bàn tay bỗng vòng qua eo cô, ôm cô vào sát người anh ta.
Cô chưa kịp định thần, định phản bác thì chàng trai đó lên tiếng
"Người phụ nữ của Đông Phương Hoàng Minh tôi không có tư cách?!!"
Giọng nói lạnh lùng đầy chất đe dọa vang lên cùng với sát khí có thể giết người bất cứ lúc nào của anh khiến cho những người xung quanh bỗng lạnh buốt sóng lưng, ai nấy đều run lẩy bẩy.
Thái độ của nhân viên bán hàng dần thay đổi.
Cái cô gái đang cầm váy tính tiền thì vội đem nó lại cho Khiết Băng, miệng liên hoàn nói xin lỗi.
Khiết Băng khá đắc ý, công nhận làm người phụ nữ của anh ta cũng không tệ.
Thấy cô cười, Hoàng Minh thay đổi độ, dùng tay nâng cằm cô lên, nở nụ cười tỏa nắng rồi dùng lời nói dịu dàng dỗ dành cô đến mức ai cũng trầm trồ
"Em không sao chứ?! Tôi sẽ mua hết cửa hàng này cho em làm quà xin lỗi nha nhaaaaa!!!"
Hành động của anh bất giác cũng khiến cô sởn gai ốc.
Chiếc váy kia tuy cô thích nhưng bị cái vị tiểu thư đê tiện kia đụng vô, cô cảm thấy dơ bẩn nên không còn thích nữa!
"Đi thôi! Ở đây thêm nữa làm tôi cảm thấy dơ bẩn! Anh có tiền cũng không nên mua lại cửa hàng này.
Nên khiến nó phá sản thì hơn!!!"
Cô quay lại lườm đám người dám khinh cô lúc nãi, cất giọng đầy vẻ thâm độc, , phần mang ngữ khí tức giận.
Thấy cô không hứng thú nữa, anh cũng cất bước theo cô.
Nhưng anh không quên nói câu
"Làm người phụ nữ của tôi giận, tự xử"
Trợ lí đắc lực của anh nghe thế tự hiểu nên biết phải làm gì
Còn Hoàng Minh thì lon ton lon ton đi theo Khiết Băng.
Hình tượng tổng tài bá đạo của anh dường như biến mất, thay vào đó là hình tượng một ông chồng nghiện vợ, luôn ngoan ngoãn nghe lời vợ.
"Anh có dừng lại đi không?! Đừng đeo bám tôi nữa!!!"
Bất lực trước người đàn ông sau lưng, hình tượng bá đạo tổng tài trong tiềm thức dần dần bị kẻ này phá hủy.
Không biết bản thân gây nghiệp gì mà gặp phải anh ta
Anh nhanh chóng bước lại gần cô tỏ ra uất ức hét lớn
"Vợ ơi, anh sai rồi...!Em đừng giận anh nữaaaa"
Những người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Đến khi nào họ mới có ông chồng quyền lực và yêu thương mình như thế chứ.
Vành tai cô đỏ bừng, trước giờ cô chưa từng như thế.
Cô tay che mặt lại nhanh chóng chạy đi.
Một tay kia không quên kéo theo cái kẻ mới hét lên kia.
Kéo anh tới chỗ chiếc Ferrari thể thao màu đỏ rượu của mình, cô mới thả anh ra.
"Anh bị điên hả!!! Ai vợ anhhhhh"
Cô quát anh nhưng thái độ giễu cợt của anh không hề thay đổi, anh tiếp tục trêu cô
"Anh cũng là một công chúa biết tổn thương đấy!!!"
"Một công chúa đấyyy! Em không được hét như vậy với anh"
Trời ơi cái gì vậy này! Ai đó nói cho tôi biết cái tên trước mặt tôi có phải Đông Phương tổng tài nổi tiếng lạnh lùng, không gần nữ sắc không vậy trời!!!
Khiết Băng thầm chửi rủa trong lòng.
Thấy cô thờ thẫn, Hoàng Minh mới ngừng trêu chọc.
Biểu cảm của cô dễ thương như thế, anh hận không thể nhéo cô một cái.
"Tối mai Khiết Băng em bắt buộc phải đi với tôi đến bữa tiệc của nhà Brimington.
Tôi sẽ cho người đến đón em vào h"
Anh nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, thốt lên câu đề nghị bá đạo rồi quay đi để lại cô vẫn chưa hồi thần.
Ủa chuyện gì đang xảy ra với cô? Đây là đâu? Cô là ai??
Tại sao cô phải nghe lời anh ta??
Mà anh ta biết nhà cô ở đâu sao?
Anh biết tên cô sao? Cô nhớ cô chưa từng nói tên mình mà?!!!
Hàng loạt câu hỏi ập đến bên cô khiến cô vô cùng hoang mang thì bỗng chiếc điện thoại reo lên.
Hắc Sát gọi đến cho cô
"Chị, theo như thông báo mới nhận được thì ngày nữa Mai Gia Thành sẽ tổ chức lễ đính hôn của con gái ông ta với người coi trai lúc trước thích chị, Nguyễn Minh Thành tại "The Pallet" ở New York.
Cần đẩy lùi kế hoạch không ạ?"
Khiết Băng nhanh chóng hoàn hồn đáp lại
"Trời không phụ ta, ta không để trời phụ.
Sắp xếp ngày nữa đi New York"
Cô đã chuẩn bị tinh thần đáp trả lại những kẻ này từ khi biết được kẻ đứng sau vụ ném cô qua Trung Quốc rồi.
Đừng mong trốn thoát.
Shopping hoài cũng chán, chưa kể lúc này còn bị tên Hoàng Minh kia cho một vố nhớ đời.
Cô quyết tâm từ nay không vô cái trung tâm thương mại quỷ xứ đó nữa!
Cô nhanh chóng lái xe đến một quán cafe nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.
Với không gian sáng sủa, quán cafe được thiết kế một cách tinh tế tạo cho khách hàng sự yên lòng, thoải mái.
Hơn hết, không bị gò bó với diện tích nhỏ hẹp
Cô nhanh chóng ngồi vào bàn, gọi một ly Cappucino rồi theo thói quen mở chiếc điện thoại.
Nhìn từng dòng tin nhắn của ai kia, khóe môi cô cong cong.
Sau khi đọc xong, cô để điện thoại qua một bên, chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh người người đi lại rồi khẽ thì thầm.
Những từ đó miêu tả chân thật nội tâm cô, không còn hờn dỗi, không còn tức giận, chỉ còn lại sự ấm áp nhè nhẹ làm lay chuyển trái tim sát đá của cô
"Anh thật thú vị!"
____________________________________________
Đoạn tin nhắn trong điện thoại..
- Tôi là công chúa đó! Một công chúa dễ bị tổn thương
- Từ nay về sau cô không được bắt nạt tôi đâu đó
- Quyền và địa vị của công chúa như tôi cao hơn cô vậy nên mai cô phải đi theo tôi;p
- Không muốn cũng phải đi, cô xem tin nhắn thì coi như đã đồng ý
- Hẹn cô tối mai hỡi người hay dỗi hờnn!!