“Là về mẹ của em, xác của bà ấy sẽ được đưa về đây trong chiều ngày hôm nay để cho em nhìn mặt bà ấy lần cuối, sau đó anh sẽ cho người để ra nhà tang lễ để tiến hành hỏa thiêu…”
Lời của Bạch Hạc Hiên vừa dứt, Lam Đình Niên liền chăm chăm ánh mắt hướng về phía anh, lật tung tấm chăn trên người của mình ra vội vã ngồi lên đối diện với ánh mắt run run của Bạch Hạc Hiên chất vấn:“Mẹ của tôi ai cho anh tự ý quyết định?”
Nói rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Lam Đình Niên hấp tấp muốn trèo xuống giường chạy đi tìm mẹ của mình mà lẩm bẩm:“Tôi muốn đến chỗ của bà ấy! Muốn được gặp bà ấy!”
Nhưng rồi giường còn chưa kịp trèo xuống đã bị Bạch Hạc Hiên chặn lại, khóa chặt cô ngồi ở trên giường:“Niên Niên bình tĩnh trước đi!”
“Rồi em cũng sẽ được gặp mẹ mình mà thôi! Niên Niên nghe lời anh đừng quấy nữa!”
Lời dụ dỗ không có tác dụng, Lam Đình Niên liền hất mạnh cánh tay của Bạch Hạc Hiên nhưng không thành, ngồi trên giường lòng mang đầy uất ưởi mà gào lên đầy đau đớn hòa cùng nước mắt của sự mất mát không thể nào nguôi ngoai:“Anh thì hiểu cái quái gì chứ?”
“Cũng đúng thôi người vừa mất kia là mẹ của tôi chứ đâu phải là mẹ của anh mà anh thấu được nổi đau của tôi!”
Cả người bỗng nhiên mềm nhũn cả ra, Lam Đình Niên thả lỏng cơ thể mình trước sự kìm kẹp không thể thoát của Bạch Hạc Hiên.
Lời đã đến tận cổ họng, Bạch Hạc Hiên còn chưa kịp mở, thì bên ngoài bỗng chóc có tiếng mở cửa vang lên thật lớn mà thu hút ánh nhìn của cả hai.
Từ bên ngoài một người phụ nữ trung niên, tuy đã lớn tuổi nhưng lại hết sức sang trọng, trẻ trung đang đi vào, tiếng giày cao gót nện mạnh xuống sàn mỗi lúc một gần, Bạch Hạc Hiên ngồi trên giường cũng từ từ theo nhịp điệu của tiếng gót giày mà nới lỏng lực đạo ở tay của mình đang tác động lên Lam Đình Niên ra, anh chênh vênh đứng lên mấp máy môi:“Mẹ…”
Đáp lại tiếng gọi thân thương của Bạch Hạc Hiên chỉ là một cái tát tai đầy lạnh lùng không có lấy một chút tiếc thương đến từ vị trí của một người mẹ, Bạch phu nhân chỉ thẳng tay vào mặt anh chất vấn trong sự ngỡ ngàng đầy mơ hồ chưa kịp hiểu của Bạch Hạc Hiên và cả Lam Đình Niên đang ngồi trên giường ngơ ngác tròn xoe ánh nhình:“Bạch Hạc Hiên, con chưa bao giờ khiến ta thất vọng như ngày hôm nay cả!”
“Con có biết khi hay tin ở quê nhà, khi mà biết những gì mà mày đã đối xử với con dâu ta trong suốt một năm qua, ta đã tức giận đến như thế nào mới có thể bắt chuyến bay từ Hoa Kỳ để đáp về đến đây ngay trong sáng ngày hôm nay hay không?”
“Còn ba của con, ông ấy đã vì con mà lên cơn đau tim suýt chút nữa là mất mạng rồi đó con có biết hay không hả thằng con trai nghịch tử trời đánh này!” Vừa nói Bạch phu nhân vừa vung tay đánh liên tục vào bã vai của Bạch Hạc Hiên, lòng không kiềm dược mà giận đến đỏ mặt tía tai.
Cơn giận của Bạch phu nhân mang từ đất khách về đến quê nhà vẫn chưa cách nào có thể nguôi ngoai, Bạch Hạc Hiên tạm thời cũng chẳng thể xoa dịu nổi mà ngoái đầu nhìn lại Lam Đình Niên rồi kéo nhẹ cánh tay của mẹ mình hướng ra phía bên ngoài cánh cửa phòng:“Mẹ có gì từ từ nói, mẹ theo con ra ngoài trước đi!”
“Tránh ra, ta chẳng có chuyện gì để nói với con cả, đi chỗ khác đi, ta phải nói chuyện với con dâu của ta!” Trách cũng đã trách xong, Bạch phu nhân trực tiếp gạt Bạch Hạc Hiên sang một bên.
Bạch phu nhân đi đến bên giường của Lam Đình Niên ngồi xuống, nhẹ nhàng ân hận mà nắm lấy tay cô vẫn còn đang ngẩn người ngồi đó mà xoa xoa nhẹ, cúi đầu, dịu dàng nhỏ giọng, khác hẳn giọng điệu khi vừa dùng với Bạch Hạc Hiên:“Niên Niên, thật sự mẹ cũng chẳng biết phải xin lỗi con từ đâu…”
“Nếu không phải là mẹ đã ép con có lẽ…”
“Mẹ, không phải là do mẹ đâu mà!” Ngay lập tức chấn chỉnh lại tâm trạng của bản thân, Lam Đình Niên đã bình tĩnh hơn khi nảy ở cùng Bạch Hạc Hiên rất nhiều, cô hiểu chuyện mà muốn xóa mờ đi sự ân hận trong lòng của Bạch phu nhân.
“Niên Niên, nếu lần đó mẹ không cố ý giấu giếm con, lén bỏ thuốc sắp xếp cho con…”
Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Bạch Hạc Hiên, Bạch phu nhân mà tiếp lời:“Và nó xảy ra quan hệ với nhau…”
Mi mắt chớp nhẹ, lại đặt tiêu cự lên người của Lam Đình Niên, Bạch phu nhân nói nốt những lời còn lại:“Thì có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không bức con đến bước đường cũng như ngày hôm nay rồi!”
“Tất cả lỗi là đều ở mẹ, là do mẹ ích kỉ sợ con trai mình tổn thương nên đã không nói ra sự thật năm xưa, là do mẹ giấu giếm việc Nhã Thanh Lam ngoại tình, lấy cấp tài liệu mật của Bạch Thị, là do mẹ đem con ra làm lá chắn để lấp đầy cho bí mật năm xưa, là do mẹ…”
“Mẹ…” Mi mắt đỏ bừng, mặt mày tối sầm lại, vo ve những âm thanh như trống đánh vào tai, Bạch Hạc Hiên cắt ngang lời mẹ mình, anh thật sự không ngờ được cho đến ngày hôm nay, dù chỉ là một góc màn nhỏ của bí mật năm xưa, bản thân anh cũng chẳng thể nào vén nổi.