“Đến lúc tôi phải buông bỏ thật rồi!” Mi mắt từ từ đóng chặt nơi khóe mi nhỏ dài một giọt lệ rồi biếng mất nơi gối.
Sáng ngày hôm sau.
Bạch Hạc Hiên vừa thức giấc cũng là lúc anh bàng hoàng nhận được tin Lam Đình Niên đã nhảy lầu tự tử từ chính miệng của mẹ mình:“Hiên con dậy ngay đi!”
“Con còn nằm đó ngủ được nữa sao?”
“Niên Niên con bé nó đã nhảy lầu tự tử rồi kia kìa!”
“Xác đã không còn nguyên vẹn bấy giờ con bé chỉ còn lại mỗi nắm tro cốt đã tàn hơi ở ngay đây này!” Lấy lý do vì xác của Lam Đình Niên được phát hiện không còn được nguyên vẹn nên Bạch phu nhân đã cho cho người đưa xác của cô đi hỏa thêu, đến cơ hội gặp mặt Lam Đình Niên lần cuối Bạch phu nhân cũng trực tiếp tướt đoạt của Bạch Hạc Hiên anh.
Mi mắt dần trở nên đỏ au không tin nổi vào lời tai mình vừa nghe thấy, Bạch Hạc Hiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình trên tay ôm hũ tro cốt đứng ngay bên cạnh giường mi mắt bà đã không nén khỏi đau thương, trong đôi mắt người đàn ông liền mắt ánh lên sự run rẫy, Bạch Hạc Hiên chênh vênh từ dưới giường chống tay mà ngồi lên ngước nhìn hũ tro cốt trong vòng tay của mẹ mình run rẫy mà lên tiếng như vẫn chưa tin lời bà:“Mẹ…”
“Lời mẹ vừa nói con nghe không hiểu!”
Cố tình đem hũ tro cốt đặt vào trong vòng tay của Bạch Hạc Hiên, Bạch phu nhân lần nữa nhắc lại:“Tin hay không tro cốt của con bé cũng đang ở trong tay con!”
Cúi đầu nhìn hũ tro cốt, mi mắt vẫn đỏ au, Bạch Hạc Hiên dù là cách nào thì cũng chẳng thể nào tin nổi, rõ ràng tối hôm qua anh còn ôm Lam Đình Niên trong vòng tay mình chìm sâu vào trong giấc ngủ đây mà.
Thể nào mà vừa sáng cô lại chỉ còn là một hũ tro cốt được cơ chứ?
Người chết cũng đâu thể nói thêu là đem đi thêu liền như thế được!
Càng nghĩ Bạch Hạc Hiên càng cảm thấy nghi ngờ, chắc chắn mẹ anh chỉ là đang nói dối anh mà thôi.
Nhưng rồi cũng không nỡ mạnh tay với hũ tro cốt, nước mắt của Bạch Hạc Hiên đã thật sự rơi xuống, anh ngẩng đầu lên mắt đối mắt với mẹ mình khăng khăng vẫn một mực cố chấp:“Mẹ đang nói dối để lừa con đúng không? Làm sao mà Niên Niên có thể…”
Lòng đau đến độ chẳng thể chấp nhận nổi, Bạch Hạc Hiên níu lấy cánh tay mẹ mình lay lay nhẹ hệt như một đứa trẻ:“Làm sao có thể như thế được!”
“Xin mẹ… Xin mẹ hãy nói với con đây chỉ là một lời nói dối mà thôi!”
“Đi mà mẹ! Xin mẹ đó!”
“Bạch Hạc Hiên, muộn rồi con!” Lắc đầu một cách dứt khoát, Bạch phu nhân lần nữa như muốn xác nhận cái chết của Lam Đình Niên với Bạch Hạc Hiên là thật.
Sự bất lực đến từ trong tâm trí lẫn ánh mắt, Bạch Hạc Hiên từ từ buông lơi cánh tay của mẹ mình ra, ngờ nghệch anh nhìn xuống hũ tro cốt vẫn còn trong vòng tay mình.
Cái chết của Lam Đình Niên hiện tại đối với Bạch Hạc Hiên anh thật sự quá đột ngột, anh dù cách nào cũng chẳng thể chấp nhận nổi.
Mi mắt bỗng dưng mở to, Bạch Hạc Hiên vén tấm chăn trên người đặt hũ tro cốt sang một bên, anh trèo vội xuống giường, chân trần anh lướt qua cả mẹ mình, thần hồn có phần hơi điên đảo mà chạy loạn quanh biệt thự tìm lấy hình bóng của Lam Đình Niên, nhưng rồi tất cả đều trở nên trống vắng đến lạ kì.
Người mà Bạch Hạc Hiên anh muốn tìm ở đâu cũng không nhìn thấy, lòng bàn chân đã bắt đầu rỉ máu, Bạch Hạc Hiên dừng lại ở một khoản trống trong sân nhà, bỗng chóc Bạch Hạc Hiên cảm nhận được dưới lòng bàn chân mình có chút hơi ấm kì lạ.
Bạch Hạc Hiên ngơ người loạng choạng mà lùi về phía sau, cúi nhẹ đầu nhìn xuống chân…
Là vết máu đã được dọn dẹp qua!
Ngay lập tức giọt nước mắt trên mi đã tràn ra một cách không thể kiểm soát, trái tim của Bạch Hạc Hiên đã chết lặng ngay trong tức khắc, đôi chân vô lực không chống chọi lại nổi với sự khắc nghiệt của sự thật trước mắt mà ngã khụy xuống mặt đất.
Bàn tay run rẫy Bạch Hạc Hiên chạm nhẹ vào vết máu vẫn còn sót lại trên mặt đất, cảm nhận rất rõ ràng là máu mang theo hơi người, Bạch Hạc Hiên ngay tại thời điểm này dù cho có không muốn tin thì cũng chẳng còn cách nào cả.
Đến chín phần hiện thực nói với anh rằng, Lam Đình Niên đã thật sự ra đi…
Từ trên cửa sổ nơi căn phòng, Bạch phu nhân nhìn xuống Bạch Hạc Hiên đang không ngừng gào thét đau đớn quằng vại dưới sân nhà mà không tránh khỏi được đau lòng, dù sao ở tư cách là một người làm mẹ Bạch phu nhân cũng không nỡ nhìn con trai của mình trong tình cảnh thê lương đến như thế nhưng rồi ván đã đóng thuyền, kết cục vốn chẳng thể đổi.
Là do số trời anh minh, không dung nổi số phận của những con người từng phạm phải sai lầm không thể sửa.
Bạch phu nhân lau nhẹ đi giọt nước mắt trên mi, dứt khoát quay lưng trở về Hoa Kì, quyết định cuối cùng, ngay chính mẹ ruột cũng bỏ lại Bạch Hạc Hiên.
.