"Con như thế này là muốn để cho ai xem?"
Mi mắt đã đỏ hoe đẫm lệ, Bạch Hạc Hiên thơ thẩn mà ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt đầy sự thất vọng của mẹ mình, lòng gượng cười đầy chua chát, Bạch Hạc Hiên bám lấy cánh tay mẹ mình mà tựa đầu:"Mẹ về rồi sao?"
"Niên Niên bỏ con đi rồi, ba năm nay mẹ cũng không thèm đoái hoài đến đứa con trai này, con còn tưởng mẹ quên con luôn rồi!"
Thân xác vốn trưởng thành nhưng bấy giờ nhìn Bạch Hạc Hiên cứ những tưởng như một đứa con nít làm nũng mẹ sau một thời gian dài đằng đẳng không được gặp, Bạch phu nhân thoáng chóc đã mềm lòng, nước mắt gắng nhịn cuối cùng cũng đã tuông rơi, bà vươn tay nắm lấy bàn tay của Bạch Hạc Hiên mà ngồi xổm xuống sàn nhà, bàn tay dịu dàng khẽ vuốt ve mái tóc rối đã nhiều ngày không gội của Bạch Hạc Hiên nhẹ giọng:"Hiên con nghe lời mẹ quên Niên Niên đi!"
"Mẹ nhưng con không làm được!"
"Con đã thật cố gắng rồi nhưng không phút giây nào là con không nghĩ đến cô ấy cả!"
Hai lòng bàn tay buông lơi cánh tay của mẹ mình ra Bạch Hạc Hiên dường như vừa nhắc lại vừa nhớ đến Lam Đình Niên mà có phần hơi hoảng loạn, anh dùng hai lòng bàn tay mà ôm chặt lấy đầu mình đầy tủi khổ mà kể với mẹ mình:"Mẹ biết không mỗi ngày ở đâu đâu con cũng đều nhìn thấy hình bóng của Niên Niên tươi cười xuất hiện quanh mình mời gọi, nhưng đêm đến vừa khi nhắm mắt thì con lại nhìn thấy cô ấy trở về đem theo đầy oán hận mà đòi mạng!"
"Mẹ! Hình như con thật sự điên rồi thì phải!" Ánh mắt nhuốm đầy khổ đau, Bạch Hạc Hiên yếu ớt mà ngẩng đầu lên như đang chờ đợi một lời động viên từ mẹ.
Bạch phu nhân lần này cũng đã mềm lòng hơn lần của ba năm trước rất nhiều, bà vươn tay tách nhẹ hai lòng bàn tay đang ôm chặt lấy hai tai của Bạch Hạc Hiên ra, khẽ vuốt nhẹ mái tóc của anh nhỏ giọng dỗ dành:"Hiên, mẹ biết là do Niên Niên con bé ra đi một cách quá đột ngột, lúc đó con tạm thời vẫn chưa bù đắp cho con bé được gì nên thâm tâm con cảm thấy vẫn còn mang nợ con bé, chưa thể dứt ra hay buông bỏ được thôi!"
"Nhưng ba năm rồi mà con, tất cả đã quá đủ rồi, con cũng chẳng thể nào mà cứ tự tổn thương cuộc sống của mình như thế được!"
"Cho dù con có chết đi, Niên Niên con bé nó cũng chẳng thể nào quay về được cả, con có hiểu hay không?"
"Nhưng mà mẹ, con không quên được cũng không muốn quên!" Bạch Hạc Hiên trong tình trạng tiếc nuối quá khứ mà lắc đầu.
Bất lực Bạch phu nhân thở dài, lau đi nước mắt đã nhòa trên mi của Bạch Hạc Hiên, rồi bà lại vỗ vỗ nhẹ vai anh trấn an anh hệt như dỗ dành một đứa trẻ:"Hiên mẹ bảo này! "
"Con thật ra có thể quên nhưng là do con cố chấp không muốn quên mà thôi!"
"Con cảm thấy như vậy là tốt à?"
"Con thử tỉnh táo một hôm mà nhìn lại con xem, xem con có khác gì một cái xác vô hồn đang ngày ngày chết dần chết mòn đi hay không?"
"Bê tha rượu chè khói thuốc vốn chẳng phải là cách lâu dài! Con cứ đấm chìm vào trong nó thế này có ngày con sẽ chết vì nghiện ngập đó Hiên à!"
Tay vỗ nhẹ lòng ngực mình Bạch phu nhân tủi khổ chỉ mong Bạch Hạc Hiên suy nghĩ lại mà trân trọng cuộc sống của mình hơn một chút: "Con thế này người đau lòng chỉ có mẹ và ba con mà thôi! Ba con chống chọi lại với căn bệnh tim đã đủ vất vả rồi Hiên, đừng khiến cho ông ấy lo thêm nữa! Nếu như con không nghĩ cho mình thì cứ xem như con nghĩ cho ba mẹ được không con!"
"Chấp nhận điều trị của bác sĩ đi được không con? Nghĩ cho ba mẹ lần này thôi, chỉ duy nhất lần này thôi, được không Hiên!"
"Mẹ hay là cứ để con chết đi được không? Con nghĩ mình không cách nào có thể quên được đâu mẹ à!"
Bốp
Lời vừa dứt khỏi đầu môi, Bạch Hạc Hiên đã bị Bạch phu nhân cứng rắn tặng cho một cái tát thật kêu, hoàn toàn trái ngược với thái độ mềm mỏng khi nảy.
Bà giữ chặt lấy đầu của Bạch Hạc Hiên đối diện với ánh mắt kiên quyết của mình:"Bạch Hạc Hiên con nghe rõ lời của mẹ đây! "
Tay chỉ thẳng vào trái tim vẫn còn đang đều đều nhịp đập của Bạch Hạc Hiên, Bạch phu nhân gằng giọng: "Sinh mạng này của con là do ba mẹ cho, con có muốn chết cũng đợi ba mẹ chết trước cái đã chứ?"
"Không nhẽ con nhẫn tâm đến mức muốn nhìn thấy hai kẻ đầu bạc này tiễn con hay sao!"
"Mẹ! " Lời nghẹn đắng ngay cổ họng chẳng thể nói ra Bạch Hạc Hiên bí bách mà cuộn chặt tay thành nắm đấm một lực đấm mạnh xuống dưới sàn nhà ngay trước mặt mẹ mình.
Bàn tay vốn đã chẳng lành lặn, nay lại tiếp tục chịu tác động mà hở miệng vết thương cũ đến bật cả máu.
Bạch phu nhân vì thế mà cũng quýnh lên túm lấy cổ tay của con trai mình muốn cầm máu nhưng rồi lại bị Bạch Hạc Hiên gỡ tay khướt từ:"Mẹ, con thật sự không làm được đâu!"
"Quên đi Niên Niên, quên đi trong những lỗi lầm trong quá khứ mình đã từng phạm phải thật sự con không làm được đâu mẹ à!".