Lam Đình Niên nghe xong thì liền bật cười, tâm ý chứa đầy sự giễu cợt:"Bạch Hạc Hiên một năm nay vì một chữ "yêu" mà tôi cam chịu đến hèn mọn.
Tôi cam chịu từ việc anh không yêu tôi, cam chịu việc bị anh dùng bạo lực tình dục trên giường, rồi cam chịu cả sự ghét bỏ lẫn sỉ nhục đến từ anh...."
"Có cái gì mà tôi chưa từng nhẫn nhịn qua đâu chứ?"
Ngậm ngùi một chút, Lam Đình Niên tiếp lời.
"Tôi tự ý thức được tất thảy, cho nên gần một qua dù tôi có thế nào, anh đối xử với tôi ra sao, thì anh có thấy tôi đứng trước mặt anh mà nói rằng muốn anh phải làm cái này, phải làm cái kia, tôi trách cứ hỏi tội anh hay đòi hỏi từ anh bất kì một thứ gì cho tôi như bao người vợ khác đối với chồng của mình không?"
"Anh có từng thấy cái cảnh tôi sốt đến gần độ mà vẫn tự mình bắt xe đến bệnh viện chỉ vì sợ phiền anh lúc nữa đêm bên cạnh chăm sóc người con gái kia hay không?"
"Anh có thấy cảnh từng viên thuốc tránh thai cấp tốc liên tục được đưa vào người tôi hầu như là không trống ngày nào trong gần suốt một năm liền đến mức mà bác sĩ bảo rằng chỉ cần thêm một viên nữa thôi thì khả năng tôi mất đi thiên chức làm mẹ là gần như tuyệt đối không hả?"
Còn nhiều và nhiều nhiều hơn thế những tổn thương, nhưng nói đến đây Lam Đình Niên lại không dám từ miệng nói ra hết tất cả những gì mà một mình cô phải chịu đựng trong gần suốt một năm qua.
Cô không đủ can đảm!
Lại sợ người ta nói rằng mình kể khổ!
Lòng đau xé tận tim gan, Lam Đình Niên nấc nghẹn lên từng cơn, cô nhớ về từng mảnh kí ức một còn khắc rõ trong tâm trí của mình trong ngần ấy tháng qua.
Từng mảnh kí ức một cứ thế tàn nhẫn mà khứa vào trái tim đã quá nhiều tổn thương của cô, lục hết tất cả nhưng hầu như trong kho tàng kí ức đó cô chưa bao giờ tìm thấy được dù chỉ là một khoảnh khắc rất nhỏ của sự hạnh phúc.
Lam Đình Niên nhìn bóng lưng bạc bẽo của Bạch Hạc Hiên mà nhếch môi:"Cho đến ngày hôm nay, khi tận mắt chứng kiến cái cảnh khúc ruột của chính mình từ từ nhích ra xa một chút rồi hút mất trong hư không anh biết tôi đau thế nào, tuyệt vọng ra sao không?"
Lam Đình Niên bỗng hừ lạnh mà nở một nụ cười quỷ dị:"À...Tôi quên....Tại sao tôi có thể quên anh là một kẻ máu lạnh vô tình cơ chứ....Đối với anh bây giờ dù là một đứa trẻ hai đứa trẻ hay thậm chí là cả ngàn đứa trẻ chết trước mặt anh thì cũng có liên quan gì đến anh cơ chứ? Đã không quan tâm thì làm sao có thể cảm nhận được đau đớn!"
"Một năm trước, hay thậm chí là trong một năm nay tôi vẫn luôn nói rằng tôi yêu anh, quả không sai!" Lam Đình Niên bất giác lại thành thói quen mà đưa tay lên sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, cánh môi run run cô mấp máy:"Nhưng xin lỗi từ giây phút anh giết chết bé con của tôi thì cái tình yêu hèn mọn chết tiệc kia cũng đã bồi táng theo con của tôi rồi.
Bây giờ đối với anh ngoài hận ra thì tôi cũng chẳng biết còn có lí do gì để mà tôi phải ngồi đây nói chuyện với anh cả!"
Điếu thuốc trên tay còn đang hút dở thì lại bị Bạch Hạc Hiên dụi đi, quăng điếu thuốc xuống sàn nhà, trong căn phòng có chút tối, đôi mắt hiện lên đỏ au đầy chết chóc anh quay ngoắt sang Lam Đình Niên nặng giọng:"Lam Đình Niên cô nói cô hận tôi? Cô nói mà không tức cười à? Cô nói xem tôi có bắt cô phải yêu tôi? Tôi ép cô dở ba cái trò bỉ ổi bỏ thuốc tôi rồi trèo lên giường tôi không? Có bắt buộc cô phải cưới cô không? Có bắt cô phải công kích gây tai nạn cho Nhã Thanh Lam không? Không đúng không? Tất cả đều là do một mình cô cố chấp! Cô nói tôi không quan tâm cô, tôi lạnh nhạt, tôi nhẫn tâm mà không thử nhìn lại xem bản thân mình thế nào à?"
Nước mắt ào ào như thác đổ Lam Đình Niên không kịp khống chế mà hét lên:"Tất cả là lỗi của tôi, vừa lòng anh chưa?"
Nghẹn ngào nước mắt tuông rơi Lam Đình Niên cố nén ngược vào trong gắng bình xúc cảm của bản thân, gật gật nhẹ đầu:"Ngay từ đầu là do tôi sai cho nên mới yêu anh, là do tôi ngu cố chấp nên mới cuốn anh vào cuộc hôn nhân này, là do tôi độc ác mới khiến cho tâm can bảo bối nhỏ của anh sống đời thực vật, cho đến hôm nay bé con không còn nữa cũng là do bản thân tôi vô năng không thể bảo vệ được con,....!Chung quy tất cả lỗi đều là nằm ở tôi, tôi không có quyền trách anh, như thế đã vừa lòng anh chưa?"
"Nếu hài lòng rồi thì phiền anh ra khỏi phòng của tôi!"
"Lam Đình Niên!" Cánh tay đầy gân guốc Bạch Hạc Hiên lao đến tóm lấy cần cổ của Lam Đình Niên gằng giọng.
Mặt hơi hếch lên cao do bàn tay chiếm chỗ của Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên tuyệt nhiên không chóng cự, cô nương theo lực của cánh tay anh mà cười cợt:"Lại muốn gì nữa đây? Một mạng người còn chưa đủ? Nếu muốn lấy thêm thì cứ tự nhiên!"
Bị Lam Đình Niên chọc đến điên, Bạch Hạc Hiên bỗng nhiên phát tiết mà ghì chặt cánh tay của mình hơn, một chân đặt lên cạnh giường kẹp Lam Đình Niên ép cô phải ngã người về phía sau hai tay chống xuống giường giữ lấy cơ thể, Bạch Hạc Hiên nghiến răng:"Năm đó nếu cô không bỏ thuốc tôi, nếu cô không ở sau lưng tôi dở trò bỉ ổi với Thanh Lam thì tôi và cô ấy thì mọi chuyện đã khác rồi.
Là do cô đê tiện trước và đây chính là cái giá mà cô phải trả cho lòng dạ rắn rết của mình.
Tất cả đều là do bản thân của cô tự chuốc lấy!"
Giọng điệu ngày càng nặng nề, Bạch Hạc Hiên gằng từng chữ một:"Là do cô xứng đáng!".