“Cô tại sao lại như thế này nữa rồi chứ?” Xiết chặt lấy cơ thể của Lam Đình Niên trong lòng mình, nơi khóe mi lăn dài một giọt nước mắt, Bạch Hạc Hiên tựa nhẹ cằm lên đỉnh đầu của Lam Đình Niên.
Trong vòng tay của Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên bức rức khó chịu, hiện tại cô chỉ muốn một mình, muốn được ở một mình, cô không cần ai ở bên cạnh mình cả.
Liên tục giãy giụa Lam Đình Niên đẩy ngã luôn Bạch Hạc Hiên xuống nền đất sỏi lạnh lẽo mà gào lên:“Thả tôi ra, tôi muốn hái hoa… Tại sao đến việc hái hoa cũng cấm tôi… Tôi chỉ muốn hái hoa thôi mà…” Đưa nhẹ nhành hoa còn xót lại trên tay lên ngang tầm mắt, Lam Đình Niên ngờ nghệch mà nở một nụ cười:“Hoa đẹp như thế không hái sẽ tàn…”
Vừa mới còn cười đó bỗng chóc khuôn mặt của Lam Đình Niên đã sa sầm lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhành hoa trong tay, cô bực tức mà quăng mạnh nhành hoa trên tay của mình đi, dùng chân mà chà đạp lên cơ thể của Bạch Hạc Hiên:“Hoa nở đẹp như thế không hái sẽ tàn đó anh có biết không?”
“Tôi phải đi hái chúng… Thả tôi ra…Thả ra…”
Hiện tại người của Bạch Hạc Hiên đang chịu lực khá nặng, nhưng vẫn cố gắng để Lam Đình Niên nằm ở trên người mình, hai tay anh xiết chặt lấy cơ thể cô không chịu buông ra, anh tự biến bản thân mình một tấm đệm đỡ lấy toàn bộ cơ thể của Lam Đình Niên, anh sợ cô lại bị thương, nhưng rồi lớp áo mỏng, tấm lưng của anh lại vì lực tác động ở phía trên quá lớn mà liên tục trì sát với nền đất, lớp sỏi bên dưới nền đất cứ thế liên tục cứa vào lưng của Bạch Hạc Hiên, tấm áo mỏng cuối cùng cũng rách toanh, tấm lưng trần chảy máu không ngừng, cả khuôn mặt vì đau mà tái mét, Bạch Hạc Hiên cắn chặt răng cố trấn an Lam Đình Niên ở phía bên trên mình:“Niên Niên bình tĩnh lại!”
“Cô cứ như thế tôi biết phải làm sao đây?”
“Cô cứ như thế này có biết là tôi sợ lắm không…”
“Cô không nghĩ cho bản thân mình cũng phải nghĩ cho mẹ của cô chứ? Bà ấy thấy cô thế này sẽ đau lòng thế nào cô có biết hay không?”
Bạch Hạc Hiên vừa nhắc đến bà Lam, tâm trí của Lam Đình Niên đã có chọn lọc thông tin mà trở nên bình tĩnh hơn một cách lạ kì, cô không còn điên cuồng giãy giụa nữa mà liền thả lỏng cơ thể của mình ra, đôi mắt dáo dác cô từ trên người Bạch Hạc Hiên muốn bò dậy, dường như Bạch Hạc Hiên cũng đã định hình được ý tứ của Lam Đình Niên mà ôm lấy người, tay còn lại chống xuống đất dùng lực mà đẩy cơ thể của cả hai ngồi dậy.
Bấy giờ vết thương ở lưng của Bạch Hạc Hiên ngoài máu thì toàn là bùn đất trộn lẫn bám đầy lên miệng vết thương, cảm giác đau nhức khó chịu có nhưng có lẽ hiện tại nó cũng chẳng đủ để anh quan tâm đến.
Bạch Hạc Hiên ôm nhẹ lấy cơ thể của Lam Đình Niên đặt cô ngồi lên chân mình, đối diện nhau, một tay anh đỡ lấy tấm lưng cô tay còn lại anh khẽ đưa lên lau lau nhẹ đi bùn đất cùng với nước mắt khuôn mặt cô dịu giọng dỗ dành:“Mẹ của cô hiện tại đã khỏe hơn rồi, cô cũng phải mau khỏe để còn đến thăm bà ấy nữa có phải không?”
“Cô cứ tự hành hạ bản thân mình như thế này thì làm sao khỏe được mà đến thăm bà ấy, chờ cô lâu bà ấy sẽ rất nhớ cô đó!”
“Ngoan nghe lời tôi có được không?”
Lam Đình Niên nhất thời không có đủ lý trí để ý thức được chính kiến của riêng mình mà bị những lời của Bạch Hạc Hiên thành công dụ dỗ.
Lam Đình Niên hiện tại cứ như một đứa trẻ khờ dại ngu ngơ muốn được gặp mẹ mà gật đầu lịa lịa.
Bạch Hạc Hiên hài lòng, đưa tay lên xoa nhẹ lấy đỉnh đầu cô tán thưởng:“Ngoan lắm!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền ôm lấy cơ thể gầy còm của Lam Đình Niên đứng lên mà quay trở lại căn phòng ở dưới tầng hầm, anh muốn cho cô một không gian thật an tĩnh để nghỉ ngơi, nhưng mà để cô ở phòng trên nhà thì lại sợ Nhã Thanh Lam đến làm quấy nhiễu làm phiền nên đành để cô nán lại đây đỡ vài hôm rồi tính tiếp.
Trước tiên Bạch Hạc Hiên ôm Lam Đình Niên đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, dù sao người cũng đã bẩn phải tắm mới có thể leo lên giường được.
Nhẹ đặt cơ thể của Lam Đình Niên xuống bồn tắm, Bạch Hạc Hiên sau đó cũng leo vào bên trong ngồi xuống cùng với cô, ở đối diện anh cẩn thận cởi từng cúc áo lên người của cô xuống.
Quá trình này cũng rất thuận lợi cơ bản Lam Đình Niên không có phản kháng hay bài xích với những hành động của Bạch Hạc Hiên mà chỉ ngoan ngoãn thừ người ra ngồi đó mà trơ mắt nhìn theo từng động tác của anh một cách vô thức.
Chiếc cúc áo cuối cùng cũng đã được cởi, Bạch Hạc Hiên là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như thế này anh chịu lặng người quan sát cơ thể của Lam Đình Niên một cách tỉ mĩ, nhưng rồi anh lại chợt nhận ra những vết sẹo đã hằn sâu ở khắp nơi trên cơ thể của Lam Đình Niên cô đều là do những lần anh đã cường bạo làm tình mà thành đó là những vết móng tay, vết đòn roi, vết dấu răng… Còn nữa, còn có cả một vết sẹo dài ở rãnh ngực do lần tai nạn lần đó đã để lại.
Tại sao anh không thể thấy những vết sẹo này sớm hơn cơ chứ?
Đầu ngón tay run run nhẹ lướt lên những vết sẹo đã cũ nhưng ở đâu đó trong trái tim của Lam Đình Niên vẫn còn vươn vãi in nguyên những tổn thương không thể nào nguôi ngoai.
.