Ngồi ở trong xe cách đó không xa, trợ lý Hồng sau khi quan sát rõ khuôn mặt của người đàn ông đang đứng đối diện với Nhã Thanh Lam thì ngay lập tức nhíu mày, lẩm bẩm trong miệng:“Lục Chí Khiêm?”
Trợ lý Hồng sau khi ý thức được liền nhanh tay cầm điện thoại lên lưu lại một số hình ảnh, nhưng rồi trợ lý Hồng cũng ý thức được đây là địa bàn của Lục Chí Khiêm nên cũng chẳng dám manh động gì nhiều, nên sau đó cũng liền ra hiệu cho tài xế của mình lái xe rời đi.
Bên trong căn nhà có phần hơi cũ kĩ, Nhã Thanh Lam ngồi đối diện với Lục Chí Khiêm trong căn phòng kín mà không khỏi rùng mình bởi thứ ánh sáng lập lòe không quá sáng chói cũng chẳng quá tối của căn phòng, nhưng đủ để cho người ta sởn gai óc, Lục Chí Khiêm vắt chéo chân ngồi trên sofa, trên tay xoay xoay nhẹ ly rượu vang, khóe môi cong lên mà nhàn nhã thành câu:“Vẫn chưa đầy hai mươi bốn giờ đồng, tốc độ làm việc của cô tiến bộ cũng không ít ấy nhỉ?”
Hai lòng bàn tay xiết chặt lấy vai túi xách, mồ hôi túa ra không ngừng, khuôn mặt có hơi tái nhẹ, Nhã Thanh Lam cố gắng chấn chỉnh lại tâm trạng, cô đưa tay vào trong túi xách lấy ra một chiếc usb đặt lên bàn đẩy nhẹ đến chỗ của Lục Chí Khiêm, nơi đầu tim hơi loạn mà lắp bắp:“Thứ anh cần đều ở hết trong đây!”
“Xong việc rồi vậy tôi đi trước!”
Lời vừa dứt Nhã Thanh Lam liền đứng lên ý muốn rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước tiếng đổ vỡ ở đằng sau đã giữ lại bước chân của Nhã Thanh Lam, tay chân ngay lập tức run lên, trái tim đập loạn như muốn xé rách lòng ngực mà nhảy ra ngoài.
Nhã Thanh Lam cả người lạnh toát mà bấu chặt vào gấu váy của mình, cả người cứng đơ cô ta từ từ quay mặt lại chỗ của Lục Chí Khiêm.
Ánh mắt vừa hạ tiêu cự, Nhã Thanh Lam đã liền nhìn thấy Lục Chí Khiêm đang khom người, dưới ánh sáng lập lòe, cô ta lại còn nhìn thấy rõ khóe môi của Lục Chí Khiêm đang cong lên đầy quỷ dị, từng ngón tay chậm rãi nhặt mảnh thủy tinh dưới sàn nhà, trên mu bàn tay lại dính đầy màu của rượu vang đỏ hệt như màu máu tươi mà không khỏi sợ hãi khập khiểng lùi nhẹ bước chân về đằng sau.
“Lại đây!” Một nắm mảnh thủy tinh hỗn độn vừa nhặt lên đang nằm trong tay của Lục Chí Khiêm lại bị anh ta bất ngờ nghiêng nhẹ lòng bàn tay mà rơi lại xuống sàn nhà, ngẩng cao đầu, mi mắt giương lên, anh ta hạ giọng.
Bước chân cứ lùi mãi về phía sau, cho đến khi vấp phải chiếc ghế ở gần đó, Nhã Thanh Lam tưởng chừng như đã ngã nhưng lại may mắn bám được vào thành ghế, người có hơi cúi nhẹ đầy đề phòng, Nhã Thanh Lam lắc lắc đầu ý muốn không tuân theo:“Anh… Anh cần tôi làm việc gì nữa sao?”
“Không phải lại đây cô sẽ rõ hay sao?” Âm giọng trầm trầm nghe thật rợn người, Lục Chí Khiêm phủi phủi nhẹ bàn tay mà đứng lên, từng bước từng bước chân nện mạnh xuống sàn nhà, anh ta đang tiến dần đến chỗ của Nhã Thanh Lam, mỗi ngày một gần hơn, âm thanh bức người càng vang lên mạnh mẽ.
Bảo thủ đứng ôm chặt thành ghế, Nhã Thanh Lam nhất quyết không chịu buông tay cứ một mực lắc đầu tìm cách mà né tránh:“Chí Khiêm, tôi xin anh đừng có qua đây… Anh muốn tôi làm gì cứ nói ra là được…Tôi nhất định sẽ nghe lời anh… Chỉ cần anh tha buông tha cho cuộc sống của tôi thôi!”
“Hửm! Muốn cô làm gì cũng được sao?” Bước chân sấn tới, Lục Chí Khiêm nâng nhẹ cằm của Nhã Thanh Lam lên, lòng bàn tay vẫn còn vươn mùi rượu chạm nhẹ lên khóe mi, cố tình trườn nhẹ bàn tay đầy dọa dẫm, Lục Chí Khiêm lau nhẹ đi hai hàng nước mắt, áp sát người Nhã Thanh Lam, anh ta cưỡng chế mà cắn mạnh xuống đôi môi của cô ta cho đến khi bật cả máu.
Ánh mắt toát lên tia sợ hãi bởi hành động vừa rồi của Ninh Chí Khiêm, Nhã Thanh Lam ngay lập tức đẩy người của anh ta ra, đưa tay lên lau đi vết máu còn chưa khô ở trên môi mình, lắc đầu ấp úng:“Tôi…Tôi…”
“Đêm nay ở lại với tôi!” Có phần hơi luyến tiếc mùi hương trên cơ thể của Nhã Thanh Lam, Lục Chí Khiêm luồng nhẹ lòng bàn tay ra sau gáy của cô ta dùng lực ghì mạnh vào cơ thể mình mà thì thầm bên tai.
Ngay lập tức lời của Lục Chí Khiêm liền khiến cho Nhã Thanh Lam run lên, cô ta cố gắng đẩy cơ thể của anh ta ra tìm lý do mà khướt từ:“Tôi phải về…Ở đây lâu kẻo Bạch Hạc Hiên lại phát hiện!”
Lục Chí Khiêm sau lần dùng lực đầu tiên của Nhã Thanh Lam hiện tại đã thả lỏng cơ thể của mình ra hơn một chút, điều này lại có lời cho lần dùng lục thứ hai của cô ta, rất nhanh sau đó Nhã Thanh Lam đã tách được cơ thể của Lục Chí Khiêm ra, có ý muốn chạy.
Nhưng rồi còn chưa đi được mấy bước cổ tay của Nhã Thanh Lam đã bị Lục Chí Khiêm cưỡng chế túm lấy, anh ta ép sát người cô ta vào tường, bàn tay lớn có phần hơi thuần thục lần mò chạy loạn khắp cơ thể của Nhã Thanh Lam dò xét:“Thằng đó không phải tin lời của cô lắm hay sao?”
“Sợ cái gì chứ?”
“Lục Chí Khiêm, tại sao bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn không chịu tha cho tôi vậy hả?” Trong giọng điệu mang theo đầy run rẫy, Nhã Thanh Lam cố đẩy bàn tay lớn của Lục Chí Khiêm đã và đang dần dần luồng xuống đến tận nơi tư mật của mình mà ra sức chống đối.
.