Nhìn cảnh tượng ngay trước mắt bỗng chợt lòng Lam Đình Niên có hơi ích kỉ mà có phần hả dạ.
Nhưng rồi Lam Đình Niên lại không dám biểu hiện quá nhiều mà chỉ âm thầm giấu nhẹm cảm xúc vào trong lòng mình tự an ủi bản thân được phần nào.
Bước chân di chuyển Bạch Hạc Hiên kéo nhẹ Lam Đình Niên rời đi nhưng rồi đi được mấy bước anh lại nhớ ra gì đó mà dừng lại người hơi xoay nhẹ mà nhìn đến chỗ của quản gia Phương nhắc nhở:“Dì Phương, dì cũng lớn tuổi rồi, đáng tuổi mẹ tôi, làm ở đây bao nhiêu năm tôi vẫn luôn tôn trọng dì, đối xử với dì ra sao chắc cũng chẳng cần phải nói nữa”
“Tôi mong dì nên biết phân biệt phải trái đúng sai.
Hôm nay trách nhiệm có thể chối bỏ nhưng nếu còn tái phạm thêm lần nữa tôi nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho dì!”
Lời cảnh cáo để lại cho quản gia Phương một nổi lo lắng khôn nguôi.
Bạch Hạc Hiên nói xong rồi cũng chẳng để ý đến cảm xúc của bất kì ai mà liền ôm eo Lam Đình Niên đi thẳng lên phòng.
Để lại dưới nhà Nhã Thanh Lam vẫn còn đang ngồi ở dưới sàn nhà có chết cũng không chịu để vệ sĩ của Bạch Hạc Hiên động vào mình mà gào lên xoay người chỉ thẳng mặt quản gia Phương, nhưng rồi hành động này ngay tức khắc dừng, mi mắt đảo nhanh: “Dì Phương, cơm con chưa ăn hơi đói, lát dì nhớ mang cơm cho con!”
Nói rồi Nhã Thanh Lam lần này bất ngờ ngoan ngoãn hơn chịu để vệ sĩ của Bạch Hạc Hiên đưa đi trong sự ngơ ngác chưa kịp chạy thông tin của quản gia Phương.
Ngồi dưới nhà kho lạnh lẽo, không có lấy một chút ánh sáng nào ngoài sự tối tăm, nền nhà lại ẩm mốc bốc lên mùi hôi đầy khó chịu, lâu lâu lại có một lũ chuột chạy qua đến nhợn người, Nhã Thanh Lam tĩnh tâm mà lặng người ngồi im một góc đến một tiếng khóc hay sợ sệt cũng không có.
Nhã Thanh Lam hơi nghiêng người lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra, may thay lúc nảy Bạch Hạc Hiên cũng không cho người tịch thu mấy thứ này trên người cô, bấm một dãy số Nhã Thanh Lam gọi đi, nhưng lại không phải gọi cho Lục Chí Khiêm mà là gọi cho người của mình, lạnh lùng hạ lệnh:“Cậu cho người tối ngày mai đến bệnh viện giải quyết mẹ của Lam Đình Niên đi, nhớ chú ý cẩn thận người của Bạch Hạc Hiên một chút không thừa đâu!”
“Rồi sau đó đến bảo với Lục Chí Khiêm tôi gặp chuyện rồi, bảo anh ta tìm cách đến cứu tôi!”
Nói rồi Nhã Thanh Lam liền dập máy, lần này cô ta cẩn thận giấu chiếc điện thoại vào một chỗ kín gần đó, chống tay xuống sàn nhà Nhã Thanh Lam lao ra cửa nhà kho liên tục đập mạnh vào cánh cửa lớn tiếng:“Có ai ở ngoài đó không? Có ai không?”
Lời này cứ thế lập đi lập lại, đến nổi hai tên vệ sĩ đứng ngoài cũng thấy chói tai mà lên tiếng:“Nhã tiểu thư cô muốn gì?”
Bên trong nhà kho dưới sự ngự trị của bóng tối, Nhã Thanh Lam nở một nụ cười đầy ý đồ mà yếu ớt: “Tôi đói chỉ muốn được ăn cơm thôi! Bảo dì Phương mang cơm cho tôi!”
Khóe mắt híp lại Nhã Thanh Lam bổ sung thêm:“Nhớ bảo với dì ấy nhất định phải mang cơm cho tôi! Và chuyển thêm lời, Nhã Thanh Lam tôi là hạng người không thích chết một mình đâu!”
“Xin lỗi cô, việc này chưa được lên của ông chủ chúng tôi không thể xử lý!” Một tên vệ sĩ từ phía ngoài nhanh chóng nói vọng vào, ý từ chối.
Tưởng Nhã Thanh Lam như vậy đã thôi nào ngờ đâu lại tiếp tục đập cửa:“Không phải ông chủ của mấy người bảo nhốt tôi ở đây thôi sao? Có cấm tôi được ăn uống đâu, mấy người định bỏ đói tôi chết à?”
Hai tên vệ sĩ đứng bên ngoài nhìn nhau, lời của Nhã Thanh Lam đúng là có lý, Bạch Hạc Hiên chỉ dặn canh chừng cô ta chứ cũng chẳng bảo cấm này cấm kia.
Đầu gật, hai tên vệ sĩ, một tên tiếp tục nói vọng vào:“Vậy cô chịu khó chờ một tí!”
Nói rồi một tên vệ sĩ ở lại canh chừng Nhã Thanh Lam, một tên chạy lên nhà tìm quản gia Phương chuyển lại lời của Nhã Thanh Lam.
Quản gia Phương đang lau dọn lại bếp nghe tên vệ sĩ nhắc đến Nhã Thanh Lam mà giật mình rơi luôn cái khăn đang trên tay xuống sàn nhà lắp bắp:“Hay là tôi chuẩn bị cơm cậu đem xuống cho cô ấy nhé!”
Tên vệ sĩ trầm ngâm một lúc:“Nhưng Nhã tiểu thư đã chỉ đích danh bà phải đem cơm xuống, tôi chỉ có nhiệm vụ báo lại, còn đem hay không là chuyện của bà cùng cô ta!”
Nói rồi tên vệ sĩ liền quay lưng trở xuống nhà kho.
Quản gia Phương vẫn vì lời nhắc nhỡ khi nảy của Bạch Hạc Hiên mà lo sợ không biết phải làm thế nào.
Nhưng còn lời của Nhã Thanh Lam thì cũng chẳng dám hó hé gì, vì bà ta biết khi nảy trước mặt Bạch Hạc Hiên cô ta đã dám chỉ thẳng mặt đổ tội lên người bà ta một lần rồi thì bây giờ cô ta còn gì nữa mà không dám chứ, huống hồ gì chuyển tội sang cho người khác cô ra sẽ nhẹ tội hơn.
Bà ta vì giúp Nhã Thanh Lam mà đã làm ra bao nhiêu việc rồi, đến tai Bạch Hạc Hiên thêm một hai chuyện nữa có khi bà ta chết không toàn thay cũng chẳng nên.
.