Sau nhiều tiếng đi xe, cuối cùng Alan cũng đã đến được nơi cần đến. Trên ngọn đồi hướng ra biển kia có bóng dáng một người con gái đang gục mặt khóc trước bia mộ của người con trai tên Long. Nhìn cô gái đó khóc, tim Alan đau ghê gớm. Nó càng đau hơn khi thấy cô khóc vì một tên con trai khác không phải cậu. Những bước chân nặng nề của cậu thả xuống nền cỏ xanh mượt. Cây cỏ cũng vì sức nặng của bước chân đó mà ngã rộp. Đứng lặng quan sát người con gái đó một lúc lâu, cậu mới lên tiếng gọi
- Layla!_Nghe có người gọi tên mình, Layla lập tức quay lại. Ngạc nhiên là từ để diễn tả trạng thái của nhỏ bây giờ
- Sao cậu lại ở đây?
- Cậu hãy quên Long và sống vì tương lai đi. Đó chẳng phải là điều Long mong muốn sao?_Alan dùng ánh mắt đau buồn nói với nhỏ
- Long, anh ấy…anh ấy…hix huhuhu_Nhỏ nhìn bức ảnh người con trai trên bia mộ rồi lại khóc. Sao ông trời lại nỡ đưa anh rời xa thế gian, rời xa bạn bè, rời xa nhỏ như thế? Biết làm thế nào đây? Suốt năm trời nhỏ cứ oán hận anh, căm ghét anh. Sao anh có thể làm thế với nhỏ? Sao lại ra đi mà không nói với nhỏ lời nào?
- Anh ơi, hix, huhuhu. Sao anh không nói với em lời nào? Sao vậy chứ? Sao lại làm em cảm thấy tội lỗi thế này?_Layla khóc nấc lên. Tay thì không ngừng đập xuống đất. Alan thấy thế lập tức ôm chầm lấy nhỏ, dùng tay cậu giữ chặt lấy tay nhỏ để nhỏ không tự làm thương bản thân nữa
- Layla, tớ xin cậu đấy! Cậu đừng gây thương tích cho bản thân như thế!
- Hix, anh ấy yêu tớ như thế vậy mà tớ đã hiểu lầm anh ấy, tớ đã oán hận anh ấy biết nhường nào! Cậu nói đi tớ phải làm sao đây?_Trong vòng tay của Alan,
Layla khóc mãi không ngừng. Nhìn nhỏ như thế, tim cậu đau lắm, đau như có ngàn mũi kim đâm vào vậy. Không tự chủ được bản thân, Alan liền xoay mặt Layla lại và dùng môi mình phủ lên cánh môi mỏng của nhỏ. Nhỏ lập tức im bặt ngay. Bao nhiêu tiếng khóc đều bị nhỏ nuốt trôi vào bụng cả rồi. Sau một lúc ngỡ ngàng, cuối cùng nhỏ cũng đã định thần lại. Nhỏ dùng sức đẩy Alan ra nhưng đẩy thế nào Alan cũng không nhúc nhích. Nhỏ bất lực để Alan hôn mình như thế. Alan hôn nhỏ đến nỗi môi nhỏ muốn sưng lên luôn. Khi môi cậu vừa rời khỏi môi nhỏ thì một cái tát đau thấu trời xanh giáng xuống mặt Alan. Nhưng cậu không hề thấy đau vì tim cậu giờ đây càng đau hơn
- Cậu làm gì vậy hả?_Layla tức giận trừng mắt nhìn Alan
- Cậu ích kỉ lắm!
- Sao?
- Cậu có biết khi cậu đau khổ vì người khác thì tim tớ đau thế nào không? Nó như sắp nổ tung vậy. Tất cả đều vì cậu đấy! Cậu biết tớ yêu cậu thế mà cậu lại thờ ơ với tớ. Nếu không thích tớ thì chỉ cần nói tớ không thích thì xong thôi mà. Sao lại dày vò tớ như thế? Cậu cảm thấy có lỗi với Long vậy còn tớ, cậu có thấy có lỗi với tớ không? Cậu có bao giờ quay đầu lại nhìn tớ đâu. Vậy sao tớ vẫn yêu cậu nhỉ? Sao cứ phải đau vì cậu thế này? Đã đến lúc tớ từ bỏ rồi, tớ không nên ép cậu yêu tớ_Alan mệt mỏi đứng dậy. Đúng! Cậu không nên mong đợi bất cứ thứ gì. Layla yêu cậu? Chỉ là suy nghĩ của những người ngoài cuộc thôi! Nhưng Alan đâu biết rằng suy nghĩ và cái nhìn của người ngoài cuộc bao giờ cũng nhạy bén hơn người trong cuộc. Nhìn theo bóng dáng đau khổ, đơn độc của Alan, bỗng dưng Layla bật khóc lên. Nhỏ đã làm tổn thương một người-người rất quan trọng với nhỏ. Alan nói đúng, trước giờ nhỏ chưa bao giờ quay lại nhìn Alan dù chỉ một lần dù biết rằng con tim mình đang hướng về phía đó. Trong tình yêu, con tim và lí trí luôn là hai lối đi trái nhau mà. Nhỏ quay sang nhìn Long lần cuối rồi nở một nụ cười thật tươi
- Cảm ơn anh vì đã yêu em đến như vậy. Đã đến lúc em bắt lấy cánh tay khác rồi phải không anh? Em sẽ sống thật tốt. Em sẽ sống cho cả phần của anh nữa. Hẹn gặp lại anh nhé! Tình yêu đầu của em_Nhỏ hôn lên tấm ảnh trên bia mộ rồi đuổi theo bóng dáng đơn độc kia
- Alan! Alan!_Layla chới với gọi nhưng có người làm ra vẻ không nghe tiếp tục bước đi.
- Hix, đừng…đừng bỏ em…ở đây mà!_Nhỏ chạy thật nhanh đến bên Alan rồi vòng tay ôm cậu từ phía sau. Bóng dáng cao lớn đang di chuyển bỗng đứng khựng lại. Hơ, Em? Thật khó tin
- Buông ra đi, tớ không muốn ép buộc cậu_Alan gỡ những ngón tay của Layla ra, nhưng càng gỡ nhỏ càng giữ chặt hơn
- Không phải ép buộc, là em tự nguyện
- Sao?
- Em yêu anh, Alan à!_Thật ngoài sức tưởng tượng của cậu. Cuối cùng cậu cũng nhận được đáp án mong muốn rồi. Kìm nén mọi cảm xúc đang trào dâng trong lòng, Cậu quay người lại nhìn Layla
- Em nói thật chứ?_Layla bẽn lẽn gật đầu
- Không phải thương hại chứ?
- Không phải!
- Vậy còn Long?
- Anh ấy là một kỉ niệm đẹp của em. Chẳng phải anh bảo em quên đi sao? Sao còn nhắc lại?_Nhắc đến cái tên đó, trong lòng Layla lại dâng lên một nỗi buồn khó tả
- Còn Mars? Em không yêu cậu ta chứ? Anh thấy hai người thân thiết quá mức cần thiết_Alan nhướng mày hỏi nhỏ. Nghĩ đến cảnh tượng Alan ghen với Mars thì nhỏ phải bật cười. Alan nhìn nhỏ khó hiểu
- Gì vậy? Sao lại cười?
- Em nghĩ không nên giấu anh bất cứ điều gì nên em nói cho anh nghe một chuyện nhưng anh không được nói với bất kì ai đấy.
- Chuyện gì mà có vẻ quan trọng thế?_Layla ghé sát tai Alan
- Mars thật ra là Lallie đấy!
- Cái…cái gì? Sao…Sao lại có chuyện đó?_Alan la lên. Chuyện này với cậu thật sự rất khó tin
- Chuyện này nếu lộ ra có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của Mars nên anh phải kín miệng đấy. Anh không được nói với ai kể cả Ailen
- Nguy hiểm đến tính mạng sao?
- Nó là con bạn em trân trọng nhất. Em không cho phép điều gì xảy đến với nó đâu. Anh phải hứa với em
- Được rồi
Hai người lên xe rồi hạnh phúc lái xe về lại thành phố. Cái gì đã qua thì nên cho qua đi. Hãy giữ những kỉ niệm đẹp đẽ đã có và bắt đầu cuộc đời mới. Cứ sống mãi với quá khứ thì chẳng làm nên chuyện gì. Con đường phía trước đang rộng mở chào đón chúng ta mà. Hãy bắt lấy một bàn tay khác và làm lại từ đầu. Đôi khi người quan trọng đang ở bên cạnh bạn mà bạn không hề nhận ra hoặc do bạn không chịu chấp nhận sự hiện diện của người đó mà thôi! Hãy nhìn lại một lần! Có thể hạnh phúc đang ở phía sau bạn.
couple rồi nhé!