Và cũng đã đến lúc nó vào phòng phẫu thuật rồi. Chiếc giường chở nó ngày càng gần căn phòng đầy máu me đó hơn. Mọi người ai cũng dùng đôi mắt buồn rầu nhìn nó. Trong thâm tâm họ không ngừng lo lắng cho người con gái này. Nhưng trái ngược với họ, nó không hề lo lắng tí nào cả, ngay cả sợ cũng không. Trong nó bây giờ chỉ còn nỗi buồn thôi. Nó buồn vì nghĩ đến ngày mai không thể gặp lại những con người này nữa. Nó buồn khi ngĩ đến hôm nay là ngày cuối cùng nó còn sống trên cõi đời này. Ngay cả lúc thần chết có thể đứng bên cạnh thế này nó cũng không thể nhìn những người mà nó yêu thương, dù chỉ một lần thôi cũng không được. Nó thấy thương cho những con người đã dốc lòng yêu thương, lo lắng cho nó. Nhưng trên hết nó thấy thương cho chính số phận trớ trêu của mình. Nó hỏi trời tại sao lại cho nó xuất hiện trên cõi đời này? Tại sao lại để nó chịu những khổ đau của cuộc đời và tại sao lại để nó ra đi khi còn quá sớm, khi nó sắp được hưởng hạnh phúc chứ? Nó hỏi, nó kêu nhưng có kêu thì trời cũng không nghe, gọi đất đất cũng không hỡi
- Lallie! Sẽ không sao đâu con!_Ba nuôi nó vừa đẩy vừa trấn an nó. Ông cứ nghĩ nó sợ nhưng thực chất nó có sợ đâu. Nó chẳng biết ông ở đâu mà nhìn nữa. Nó chỉ lần theo hướng phát ra âm thanh mà quắt mắt tới đó thôi. Mắt nó vẫn trong và óng ánh lắm. Nhìn vào đôi mắt của nó, không ai nghĩ nó bị mù đâu.
- Em sẽ khỏe lại thôi! Anh còn chưa một lần dẫn em đi chơi nữa mà. Anh em ta đã thất lạc nhau quá lâu. Anh sẽ không để anh rời xa anh nữa đâu_Jame nắm lấy bàn tay đã trở nên xanh xao của nó. Từ lúc phát bệnh tới giờ nó có ăn được gì đâu, nên giờ nó ốm lắm. Nhất là lúc này, gân xanh đã nổi khắp nơi rồi
- Lallie, em nhất định phải sống. Anh vẫn còn điều phải nói với em. Em không được đánh mất niềm tin vào sự sống, biết không?
- Đã đến lúc rồi. Mọi người hãy ở ngoài này đợi_Viện trưởng quay sang bọn hắn nói rồi cùng với chú hắn và các bác sĩ y tá đẩy nó vào trong. người bọn hắn vẫn không dứt mắt khỏi nó cho đến khi nó khuất sau cánh cửa. Nó đã vào trong rồi, liệu nó có khỏe mạnh đi ra không?
Cả bọn, kẻ đứng người ngồi, có người thì đi lại đến chóng mặt. Đã tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Ai nấy đều sốt ruột. Họ muốn biết tình trạng của nó bây giờ. Cách đó vài bước chân, đằng sau cánh cửa đó, viện trưởng và chú hắn đang dốc hết sức để cứu nó. Trán họ rịn toàn mồ hôi. Mồ hôi thấm ướt cả áo. Mặt ai cũng tràn ngập sự căng thẳng. Khối máu trong đầu nó đang được lấy ra. Họ làm một cách nhẹ nhàng và chậm rãi. Nếu có một sơ xuất nhỏ, nó sẽ chết.
- Gần được rồi!_Viện trưởng nói. Giọng ông chứa đầy sự căng thẳng. Và một lúc sau, khối máu đã được lấy ra hoàn toàn. Tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng họ nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì
- Không hay rồi viện trưởng. Não cô bé đang xuất máu rất nhiều!_Một bác sĩ la lên
- Mau…mau cầm máu._Viện trưởng lại trở nên luống cuống tay chân. Máu đang tràn vào não nó. Nếu không cầm máu, não nó lại xuất hiện một khối máu khác ngay tại chỗ này, như thế lại càng thêm nguy hiểm. Sau một lúc cầm máu, não nó đã ổn định. Không có gì bất thường xảy ra, bây giờ mọi người mới thực sự nhẹ nhõm.
Ngoài kia, con người đó vẫn đi qua đi lại. Khi cánh cửa phòng vừa hé mở, cả bọn lập tức chạy đến
- Duy, con bé sao rồi?_Ba nuôi nó sốt sắng hỏi
- Phẫu thuật thành công nhưng tớ không thể xác định được thời gian cô bé tỉnh lại và cô bé còn phải được theo dõi một thời gian nữa. Não cô bé có thể lại xuất huyết
- Ôi may quá! Cảm ơn viện trưởng_Cả bọn reo hò. Chú hắn tiến về phía hắn rồi vỗ vai hắn
- Nhóc con, cháu vui chứ? Tiểu thư đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi
- Vâng! Cháu cảm ơn chú nhiều lắm!
- Cháu dâu tương lai của chú thì chú phải cứu thôi! Mau mau tỏ tình đi nhé!
- Dạ!_Hắn dạ nhưng mặt thì đỏ bừng
- Được rồi. Chuyện của chú đã xong. Chú về đây. Tạm thời chú sẽ ở đây. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ gọi cho chú
- Vâng ạ!
- Chú về đây Sakia, tôi về luôn đây!_Chú hắn quay qua chào mọi người
- Cảm ơn anh nhiều lắm!_Ba nuôi nó tươi cười nói. Ông đang rất vui và rất cảm động. Niềm vui này làm sao ông có thể diễn tả nỗi
- Không có gì đâu! Mà tiểu thư ra rồi kìa. Mọi người đến với cô bé đi_Chú hắn chỉ tay vào chiếc giường đang được đẩy ra. Bên trên là nó vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Ngay lập tức người chạy đến bên nó. Trên đầu nó bây giờ là một dải băng lớn, trắng buốt
- Lallie, em tỉnh lại đi! Chú à, Lallie khi tỉnh lại…_Hắn quay lại sau để nói chuyện với chú mình nhưng chú hắn đã đi mất rồi_Đi rồi sao?
Hắn quay sang viện trưởng
- Viện trưởng cho cháu hỏi khi Lallie tỉnh lại cô ấy sẽ nhìn thấy chứ ạ
- Ừm. Khối máu đã được lấy ra, các dây thần kinh đã trở lại bình thường rồi
- Ôi, may quá!
- Vấn đề bây giờ là phải chờ cô bé tỉnh lại
- Vâng. Một cảm nữa cảm ơn ông ạ_Jame cúi đầu trước viện trưởng. Bây giờ ai cũng mang một niềm vui khôn tả. Nhưng niềm vui đó chưa trọn vẹn cho đến khi nào nó tỉnh lại. Bao giờ nó mới tỉnh lại đây?