Editor: Lầu trên có XB
Beta: Cá
Bác sĩ điều trị chính còn đang muốn tiếp tục hỏi về nhân sâm, y tá đứng bên cạnh thấy sắc mặt Đoạn Từ càng ngày càng khó coi liền vội vàng nói:
"Tình hình bệnh nhân rất tốt, không cần làm phẫu thuật nữa, các vấn đề về bệnh lý cũng đang từ từ chuyển biến tốt."
Bác sĩ điều trị chính gật đầu nói: "Đây là một kỳ tích đối với bệnh nhân ở giai đoạn ba. Trước tiên, phải nhập viện để theo dõi hai ngày."
Đoạn Từ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu phát hiện bé con so với hắn còn căng thẳng hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Hắn sờ đầu Lâm Dữ, nói: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
Lâm Dữ sốt sắng mà hỏi: "Đoạn gia gia bị bệnh gì?"
Sẽ không phải là bởi vì cậu...
Đoạn Từ nhẹ giọng nói: "Ung thư phổi, rất nhiều năm."
Y tá đến gần, ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Đoạn Từ, nhắc nhở: "Bệnh ung thư phổi liên quan đến việc hút thuốc, nhất định cũng có liên quan đến các thành viên trong gia đình và một phần của di truyền."
"Sẽ mất hai hoặc ba giờ để bệnh nhân tỉnh lại và có thể ăn uống bình thường."
Lâm Dữ nghe hiểu, cũng kịp phản ứng.
Con người rất yếu đuối.
Nguyên nhân của cái chết không chỉ là chết già tự nhiên, mà còn có các loại bệnh tật.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của bé con, tim Đoạn Từ mềm nhũn, nói:
"Sau này anh sẽ không hút thuốc nữa."
Lâm Dữ không nói gì, cậu có thể chữa khỏi bệnh, nhưng không thể khiến Đoạn Từ bất tử.
Nửa ngày, cậu buồn buồn mở miệng nói:
"Anh thích thì cứ hút đi."
"Tận hưởng lạc thú trước mắt."
Hàng lông mày đang nhăn lại vì giận dữ liền được thay thế bằng một nụ cười, hắn từ tốn nói:
"Anh không thích hút thuốc."
Chẳng qua lúc đó hắn cần phải làm tê liệt bản thân mình bằng nicotine.
Lâm Dữ không rõ người hút thuốc có suy nghĩ gì, liền hỏi:
"Vậy anh thích gì? Em có thể cùng anh."
Đoạn Từ cúi đầu, thân mật cà cà mũi của cậu, hôn nhẹ lên môi Lâm Dữ một cái:
"Anh thích em, làm sao bây giờ?"
Lâm Dữ má hơi đỏ, ấp úng nói:
"Vậy em, em cho phép anh thích em."
Đoạn Từ nháy mắt mấy cái:"Vừa rồi em nói cùng anh, sao trong nháy mắt lại không chịu nhận rồi?"
Lâm Dữ nhỏ giọng nói: "Không phải đang bồi anh sao?"
Quý Hoằng vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy phòng phẫu thuật đã mở, viền mắt nhất thời đỏ lên.
Người bệnh mới vừa bị đẩy vào, lại bị đẩy ra nhanh như vậy.
Y chỉ có thể nghĩ đến một lý do: Cuộc phẫu thuật thất bại giữa chừng.
Quý Hoằng đi tới bên cạnh Đoạn Từ, vỗ vai mình: "Lão Đoạn, vai của anh đây cho cậu mượn dựa vào đấy."
Nói xong, y mới nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của Đoạn Từ, cùng với người bị hắn che mất - Lâm Dữ.
Y sửng sốt một hồi, vội hỏi: "Đoạn gia gia không có chuyện gì sao?"
Đoạn Từ ngoắc môi: "Ừm, bác sĩ nói đang chuyển biến rất tốt."
"Vậy thì tốt rồi."
Quý Hoằng tê liệt trên ghế ngồi, quay đầu nhìn về phía Lâm Dữ:
"Lâm Tiểu Dữ, không phải cậu nói mắc đi tìm chó sao?"
Đoạn Từ nhíu mày: "Tìm chó?"
"Đúng rồi," Quý Hoằng gãi đầu một cái, nghĩ tới, "Ôi chao, tôi quên nói cho cậu biết, lúc nãy cậu ấy hỏi tôi đang ở chỗ nào."
Lỗ tai Lâm Dữ đỏ bừng: "Bây giờ tôi đã tìm được rồi."
Đoạn Từ ngầm hiểu ý nở nụ cười, khoang ngực hắn chấn động khiến Lâm Dữ hơi ngứa ngáy.
Hắn tiến đến bên tai Lâm Dữ, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được, thấp giọng hỏi:
"Anh là chó sao?"
Lâm Dữ gật gật đầu.
Đoạn Từ cười hỏi: "Vậy bây giờ em thích mèo hay là chó?"
Lâm Dữ không ngờ hắn còn có thể ăn dấm chua, bất lực nói:
"Thích anh."
Đoạn Từ cảm thấy mình bị trêu chọc, không nhịn được hôn nhẹ má Lâm Dữ.
Mặt Lâm Dữ càng đỏ hơn.
Quý Hoằng không nhìn thấy động tác của nhỏ bọn họ, xoa xoa bụng hỏi:
"Lâm Tiểu Dữ, cậu nuôi giống chó nào thế?"
Lâm Dữ đẩy Đoạn Từ một cái.
Quý Hoằng vẫn không "get" được điểm này, hỏi tiếp: "Cậu nuôi loại chó cỡ lớn hay là loại chó nhỏ vậy?"
Lâm Dữ nói: "Chó cỡ lớn."
Quý Hoằng gật đầu: "Bây giờ đúng thật là có không ít Omega nuôi chó cỡ lớn, Alaska cũng rất đáng yêu."
Trong cuộc trò chuyện, Đoạn Từ luôn chơi với bàn tay của Lâm Dữ, đầu tiên so to nhỏ, so với màu da, sau đó lại sờ qua móng tay.
Ngay cả móng tay của bé con cũng rất đáng yêu.
Lâm Dữ bị hắn làm cho ngứa, lại rút không được ra tay, nói:
"Đó là một con chó rất hư."
Đoạn Từ trầm thấp mà cười nói: "Anh rất biết điều nhé."
Lâm Dữ nhìn hắn nói: "Anh không ngoan, rất xấu."
Ý cười trong mắt Đoạn Từ sâu hơn, hắn cắn một ngón tay của Lâm Dữ:
"Ừm, anh xấu."
Quý Hoằng bắt đầu trao đổi kinh nghiệm về thú cưng của mình: "Không ngoan à, có thể là bởi vì hoạt động không đủ, cậu phải thường xuyên dẫn nó đi nhiều để nó lanh lợi."
"Đặc biệt là chó cỡ lớn, phải tiêu hao năng lượng của nó, để nó không làm phiền cậu."
Đoạn Từ nhìn về phía Lâm Dữ, không tiếng động mà làm khẩu hình: Em có muốn chơi với anh không?
Lâm Dữ cuối cùng cũng rút tay ra được.
Quý Hoằng tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, chó nhà cậu tên là gì thế?
"Để tôi tham khảo một chút, đổi cho Tiểu Kỷ Kỷ một cái tên hay."
Lâm Dữ: "Đoạn Từ."
Quý Hoằng cười to ra tiếng: "Ha ha ha ha, trùng với tên của lão Đoạn à?"
"Được đó, Lâm Tiểu Dữ, phục cậu thật sự."
Lâm Dữ không lên tiếng.
Sau đó, Quý Hoằng thấy được cảnh hai người mười ngón đan xen với nhau.
Quý Hoằng: ???
Y bỗng ý thức được cái gì đó, khó có thể tin hỏi:
"Cậu nói chó, là chỉ Đoạn Từ sao?"
Đoạn Từ câu môi, miễn cưỡng nói: "Chúng tôi đang hẹn hò."
Quý Hoằng mắt cá chết: "Con mẹ nó chó ở đâu ra hả?"
"Cậu là chó đấy."
Chín giờ tối, liều lượng thuốc mê hết tác dụng, Đoạn Chính An từ từ tỉnh lại.
Dì Trương đi mua cháo, Đoạn Từ và Quý Hoằng đi tìm bác sĩ điều trị chính, Lâm Dữ là người duy nhất còn lại trong phòng.
Thấy Đoạn Chính An đã tỉnh, Lâm Dữ nhanh chóng đứng dậy đi tới bên giường.
Lần đầu cậu chăm sóc bệnh nhân, không biết phải làm cái gì nên rót cho Đoạn Chính An một ly nước rồi tự giới thiệu mình:
"Chào ông, con là bạn học của Đoạn Từ, tên Lâm Dữ."
Đoạn Chính An đã nhìn thấy ảnh của Lâm Dữ, ông cười cười:
"Ông biết, Đoạn Từ vẫn thường kể cho ông nghe về cháu."
Lâm Dữ sửng sốt, Đoạn Từ thường kể về cậu à?
"Ừm, Đoạn Từ sắp trở lại rồi ạ."
"Ông có muốn ăn hoa quả không? Con gọt cho ông ăn."
Đoạn Chính An hòa ái nói: "Không cần đâu, ông không đói."
"Tiểu Lâm à, con sắp xếp kỳ nghỉ Tết Dương lịch thế nào rồi?"
Lâm Dữ ăn ngay nói thật: "Con cũng không biết nữa, có thể sẽ ở lại trường làm bài tập ạ."
"Mấy ngày ấy sao có thể chỉ làm mỗi bài tập," Đoạn Chính An uống một hớp nước, hỏi, "Con không phải là người địa phương đúng không?"
Lâm Dữ gật đầu.
Đoạn Chính An cười híp mắt nói: "Vậy thì vừa vặn, để Đoạn Từ đưa con đi chơi hai ngày đi."
"Xung quanh cũng có một vài thành phố đẹp, như ..."
Lâm Dữ cùng Đoạn Chính An nói chuyện không bao lâu, Đoạn Từ đã về tới, theo sau là một y tá đến kiểm tra định kỳ.
Sau khi xác nhận rằng sức khỏe của ông bình thường, y tá nói:
"Sáng sớm ngày mai sẽ lấy máu, sau mười giờ tối đừng ăn gì nữa nhé ông."
Đoạn Chính An hỏi: "Tình huống hiện tại của tôi thế nào rồi?"
Y tá cười nói: "Ông hiện tại rất khỏe mạnh, sẽ sớm được xuất viện thôi."
Đoạn Chính An cũng cười, nghiêng đầu nhìn Lâm Dữ nói:
"Ông có thể nói chuyện riêng với Đoạn Từ một lát được không?"
Lâm Dữ liếc nhìn Đoạn Từ, lập tức nói:
"Được ạ, vậy con về trường trước đây."
Đoạn Từ cau mày nói: "Anh đưa em về trường."
Nhận ra bầu không khí giữa hai, Đoạn Chính An cười nói:
"Vậy để Đoạn Từ đưa con về trường đi, buổi tối một mình đi không an toàn."
"Ông chỉ nói chút chuyện với nó, rất nhanh thôi."
Sau khi Lâm Dữ rời khỏi phòng bệnh, Đoạn Chính An mở miệng nói:
"Đứa trẻ này rất tốt."
Đoạn Từ cong khóe miệng, giọng nói mang theo sự kiêu ngạo:
"Con biết."
Đoạn Chính An nhìn chằm chằm đứa cháu trai duy nhất của mình một lát, chậm rãi nói:
"Nhưng nhà họ Đoạn có lẽ sẽ không thể lọt vào mắt ba mẹ của đứa trẻ ấy."
Nụ cười trên mặt Đoạn Từ nhất thời phai nhạt: "Con sẽ..."
Đoạn Chính An vân đạm phong khinh ngắt lời nói:
"Con ở rể đi."