Dân chúng đứng ở bên ngoài công đường xem náo nhiệt vây kín xung quanh nha môn. Bên trong đám người có một vị nam tử trung niên, nhìn Huyện thái gia trên công đường bắt chéo hai chân, trong lòng sinh ra vài phần hứng thú, thầm nghĩ vài năm không gặp Tiếu huynh đệ, trình độ thẩm án hình như ngày càng cao, khí thế làm quan cũng xuất ra rồi.
Chỉ tiếc năm đó mình ở Vạn Sơn, nhưng mà cũng may thân thích giới thiệu làm sư gia Phong Huyện. Nam tử trung niên cảm thấy Tiếu huynh đệ có chỗ không đúng, nhưng không thể nói ra được chỗ nào.
Lúc này trên công đường, địa chủ Vương nhìn Huyện thái gia không dám tin. Nhưng mà bị người khác bóc ra việc xấu trong nhà, trong lúc nhất thời nghẹn lời, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Lúc trước chính mình cũng không muốn xâm phạm tức phụ, nhưng mà ngửi thấy một hương vị dễ ngửi trên cổ tức phụ, sau đó mất tự chủ xâm phạm.
Lão bà địa chủ Vương nghe xong lời Huyện thái gia nói, giống như lão tăng ngồi thiền mặt không có biểu tình gì. Mà nhi tử địa chủ Vương hổ thẹn, đỏ mặt cúi đầu. Lúc này tiểu Lưu thị mặc kệ, lập tức hét lên.
“Lão gia, oan uổng quá! Đại lão gia có chứng cớ gì có thể chứng minh là tiểu phụ hại chết Vạn thị chứ? Vạn thị chết có liên quan gì đến ta? Đại lão gia không có bằng chứng đừng có vô cớ oan uổng người tốt!”
Tiếu Sắc nhìn tiểu Lưu thị sống chết không nhận, lạnh lùng nói: “Người đâu, mang nhân chứng và nguyên cáo vào!” Lúc này từ cửa hông công đường, một nha hoàn đi ra, trong tay ôm một hài tử ba tuổi.
Nàng đi vào công đường, buông hài tử trong lòng ra, “Bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất. Lớn tiếng khóc nói: “Đại lão gia thanh liêm, tiểu thư nhà ta chết rất oan uổng, thỉnh lão gia làm chủ cho tiểu thư và tiểu thiếu gia. Nếu không nhờ có Tiểu Ngũ huynh đệ, chủ tớ hai người chúng ta sẽ chết ở trong tay Lưu di nương.” Nàng khóc đến khi thở hổn hển.
Hóa ra buổi tối hôm đó, Tiểu Ngũ không chỉ nghe trộm được lão bà địa chủ Vương cùng tâm phúc nói chuyện riêng. Trong lúc vô tình còn cứu được Xuân Đào và tiểu tôn tử địa chủ Vương bị trói ở trong phòng củi.
Lúc tiểu Lưu thị nhìn thấy Xuân Đào, loáng một cái tái nhợt. Tiện tỳ này còn sống sao? Rõ ràng ngày đó mình đã an bài người giải quyết Xuân Đào và tiểu nghiệt chủng kia. Trong lòng tiểu Lưu thị chán nản.
“Tiểu Lưu thị, ngươi còn không mau khai ra sao? Người đâu, lôi xuống đánh cho ta. Mang cả Vương công tử cùng kéo xuống đánh.” Nha dịch mang nhi tử địa chủ Vương và tiểu Lưu thị kéo xuống. Một lát sau liền truyền đến tiếng “Bùm bùm” do bản tử đánh vào mông.
Trong phòng các dụng cụ hành hình đều có. Bản tử đánh vào trên người tiểu Lưu thị và nhi tử địa chủ Vương “gào khóc” kêu.
Tiếu Sắc nhìn lão bà địa chủ Vương Lưu thị trên công đường vẫn ẩn nhẫn, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt. Nghĩ thầm tâm lão thái bà này thật là kiên cường, ta xem ngươi có thể nhẫn được bao lâu?
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm người nghe sởn gai ốc. Lão bà địa chủ Vương rốt cuộc nhịn không được, cao giọng hô: “Đại nhân, ta xin nhận tội, dân phụ nguyện ý cung khai, thỉnh đại nhân hạ thủ lưu tình, buông tha cho nhi tử và tức phụ. Ngài còn đánh tiếp, hai người bọn chúng đang sống sờ sờ sẽ bị đánh chết mất!”
Lúc này Tiếu Sắc khoát tay, nha dịch dừng phạt, trong phòng phát ra tiếng thở thoi thóp của hai người.
“Đại Lưu thị, ngươi có thể bắt đầu nói.” Tiếu Sắc nhìn lão bà địa chủ Vương nói. Người ta nói đánh vào thân nhi đau ở tâm nương, chiêu này quả nhiên dùng được.
Đại Lưu thị nhìn thoáng qua hai người bị đánh ngất xỉu. Kỳ thật nhi tử địa chủ Vương và tiểu Lưu thị đánh không được mấy bản. Bản tử vừa chạm vào thân liền bắt đầu gào khóc thê lương, sau đó hôn mê bất tỉnh. Sở dĩ làm ra động tĩnh lớn như vậy, tất cả đều là kiệt tác của bọn nha dịch.
Đại Lưu thị xoa mồ hôi trên trán. Lúc này mới chậm rãi nói: “Lúc trước, bà đỡ bắt mạch nói ta hoài thai nữ nhi. Vì muốn đứng vững ở nhà họ Vương, ta cùng tẩu tử thông đồng với nhau từ trước, nếu như tẩu tẩu sinh hạ nhi tử, chúng ta liền trộm đổi. Lúc ta gần lâm bồn, cố ý trở về nhà mẹ đẻ.
Mười tháng hoài thai ta thật sự sinh hạ nữ nhi. Vì giúp ta đổi hài tử, tẩu tử cố ý té ngã sinh non trước. Vì thế ta cùng nhà mẹ đẻ tẩu tử đánh tráo hài tử mới sinh ra. Ta nghĩ đợi nhi tử lớn, khiến cho nhi tử cưới chất nữ nhà mẹ đẻ, cũng chính là nữ nhi ta đổi ra ngoài.
Ai biết nhi tử ta lại coi trọng Vạn thị. Vạn thị lớn lên cũng đoan trang, thấu tình đạt lý. Nhưng vị trí tức phụ là của con ta, là vị trí ta để cho nữ nhi Thúy Vũ của mình. Nhưng mà phụ tử bọn họ giống như trúng tà nhất định phải cưới Vạn thị vào cửa.
Sau khi Vạn thị vào cửa, nhi tử cùng nàng phu thê ân ái. Chính nữ của ta phải làm sao bây giờ? Gia sản nhà họ Vương vốn dĩ là của nữ nhi ta. Vì ly gián quan hệ phu thê của bọn họ, ta cho Vạn thị một hộp hương phấn Tây Dương. Hương phấn kia có hiệu quả thúc tình. Lúc này mới có chuyện lão gia nhà ta cưỡng bách Vạn thị.
Nhưng mà ai ngờ sau khi lão gia nhà ta ăn vụng một lần, dường như nghiện, sau đó cưỡng bách Vạn thị hai ba lần. Nhìn lão gia nhà ta càng ngày càng mê muội Vạn thị, ta càng căm ghét, giận bốc lên từ trong tim.
Vì thế ta làm cho nhi tử tận mắt nhìn thấy Vạn thị và lão gia nhà ta quan hệ bất chính. Sau khi nhi tử nản lòng thoái chí với Vạn thị, liền thú Thúy Vũ vào cửa. Vốn định dùng việc này làm nhược điểm của Vạn thị, nữ nhi kia sẽ tự động rời đi. Ai biết nàng vì mình sinh ra nhi tử, sống chết không chịu rời đi.
Sau đó, sau đó, ta liền, ta liền,…” Không đợi đại Lưu thị nói xong, Tiếu Sắc mở miệng nói: “Không nghĩ tới nữ nhi Lưu Thúy Vũ của ngươi, so với ngươi ác hơn. Muốn tính mạng Vạn thị. Thật đúng là có này mẫu tất có này nữ, mẹ con hai người đều ngoan độc, âm hiểm giống nhau.
Sau khi Lưu Thúy Vũ nhìn trượng phú không thích Vạn thị, càng ghét bỏ Vạn thị chắn đường nàng, liền nghĩ tới giết người diệt khẩu. Ngay cả nhi tử Vạn thị sinh ra cũng muốn loại bỏ. Nếu không nhờ có Xuân Đào, tiểu tôn tử của ngươi e rằng cũng sớm rời bỏ nhân thế.
Ngươi rõ ràng biết Lưu Thúy Vũ giết người lại không ngăn cản, còn mở cửa dẫn đường, trơ mắt nhìn Vạn thị bị hai đại hán lăng nhục đến chết, còn bảo người cắt đầu nàng, ném vào trong giếng cạn. Cho rằng thi thể không có đầu, mặc dù có một ngày bị người ta phát hiện, cũng không dễ dàng nhận ra thân phận người chết.
Chính vì mẹ con các ngươi xem nhẹ vòng tay trên người Vạn thị, đó là vòng ngọc gia truyền nhà họ Vương! Địa chủ Vương vẫn áy náy đối với tức phụ, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra vòng tay này. Vương công tử nhìn thấy cái vòng tay kia, có lẽ nhớ những ngọt ngào trong tân hôn. Ta nói như vậy có đúng không?
Ngày đó bởi vì nhận thi, ta nhìn ra Vương công tử rối rắm, địa chủ Vương không thích hợp. Lúc này mới cho người tra xét cẩn thận mỗi người nhà các ngươi. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nếu không muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm. Người đâu, cho tội phạm ký tên!”