Giả Quý Tộc

chương 70: chương 70:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đấu với Dương Vi cả đêm, buổi sáng Tống Triết thức dậy có hơi buồn ngủ, anh mặc quần áo xong, vừa ngáp vừa đi ra cửa, thời điểm chờ thang máy, anh cảm thấy đôi mắt có chút ngứa, anh gỡ mắt kính xuống, cúi đầu xoa đôi mắt.

Đúng lúc anh cúi đầu xoa mắt, phía sau đột nhiên có người nhẹ nhàng vỗ vai anh.

Tống Triết mơ hồ nâng đôi mắt lên, có chút mơ hồ nhìn thấy hình dáng của Dương Vi.

“Sớm .” Dương Vi cười ra tiếng, Tống Triết ra vẻ trấn định mang mắt kính lên, sau khi nhìn rõ đối phương , anh có cảm giác an toàn hơn rất nhiều, anh nhìn trên dưới đánh giá Dương Vi một chút, thấy bộ dáng cô phấn khởi , nhịn không được nói: “Đi đâu?”

“Đi gặp anh Hướng cùng chị Mân .” Dương Vi ôn hòa nói, “Còn có mấy người trong phòng làm việc.”

Thời điểm cô rời đi, phòng làm việc của Võ Luân liền chuyển tới dưới danh nghĩa cô, lúc trước khi cô mới về nước có đến nhìn thoáng qua, sau đó trong hai năm nó vẫn luôn treo dưới tên tuổi của cô.

Tống Triết gật đầu, liền hiểu ý tứ Dương Vi.

Mấy năm nay cô vẫn luôn kiên trì livestream làm chương trình trò chuyện ở bên ngoài, nghiễm nhiên đã trở thành streamer cấp bậc một tỷ. Hiện tại trong nền tảng Miêu Miêu, cô thuộc về nhóm những streamer có lượng truy cập ổn định, tuy rằng danh tiếng bên ngoài không nhất định đuổi kịp những người có lưu lượng truy cập hàng đầu, nhưng với chương trình trò chuyện ở trong nước, đã rất nổi bật rồi.

Lúc trước vẫn luôn vội vàng với bộ phim của Tô Giản, hiện tại trở lại, cô cũng nên vì chính mình mà lên kế hoạch một chút.

Vì thế Tống Triết nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn cô: “Nếu không em đi cùng xe với anh, anh cũng đến công ty nhìn xem, tiện đường.”

Kỳ thật anh đã sớm không còn là CEO của giải trí Gạo, rốt cuộc lúc trước cũng chỉ là nhất thời điều hành công ty, hiện tại có CEO mới, vì thế anh rất ít khi lên công ty.

Nhưng Dương Vi cũng không rõ , cô chỉ cảm thấy dường như Tống Triết vẫn quản lý giải trí Gạo như trước.

Dương Vi gật đầu, có chút khách khí nói: “Làm hiền anh.”

“Khách khí cái gì.”

Tống Triết mỉm cười.

Hai người lên xe, nhàn rỗi không có việc gì nên đành trò chuyện về trời đất . Tống Triết hỏi tính toán sau này của cô, Dương Vi chậm rãi nói kế hoạch của cô: “Vẫn phải làm Streamer, để tương tác với fans. Hiện tại trò chơi trên di động rất phát triển , em chơi game với fans để tăng tương tác , cũng khá tốt. Sau khi bộ phim được phát sóng, bên này em sẽ làm một buổi biểu diễn” nói, Dương Vi cao hứng nói, “Đến lúc đó anh nhớ tới xem .”

“Được đấy.” Tống Triết mỉm cười nhìn cô một cái, “Tuy nhiên vé vào cửa em ra , chờ đến khi anh cảm thấy diễn xuất đáng phải xuất tiền túi, anh lại mua vé.”

“Được.” Dương Vi gật đầu, “Cho anh một vé dành cho khách quý, nếu diễn xuất xuất sắc, làm phiền Tống thiếu gia về sau giúp em tuyên truyền nhiều hơn.”

“Được thôi.” Tống Triết gật đầu, “Nói rất đúng, anh không chỉ giúp em tuyên truyền, anh còn có thưởng.”

Nói xong, anh lơ đãng nhướng mày, cứ như vậy cười như không cười nhìn thoáng qua cô, cảm giác có vài phần không được đường hoàng.

Thần sắc như vậy khiến Dương Vi tìm được vài phần bóng dáng của Tống Triết quá khứ, cô ôm túi, ngồi trên ghế phó lái, đầu nhẹ nhàng dựa trên cửa sổ, nhấp môi nhìn vào cảnh vật mùa xuân ngoài cửa sổ.

Nam thành không có bốn mùa rõ ràng giống phương bắc, các mùa mà nó sở hữu đều khiến hoa tươi nở rộ, Dương Vi nhìn hoa dại tươi tốt ven đường, cô cảm thấy nội tâm bình tĩnh lại dịu dàng.

Tống Triết dùng dư quang nhìn qua, thấy khóe môi Dương Vi treo lên nét tươi cười, nghe tiếng dương cầm mềm mại trong xe , anh đột nhiên cảm thấy, nếu quãng đời còn lại được như thế này, đã tốt lắm rồi.

Chỉ là anh khống chế được chính mình không cần suy nghĩ nhiều, hai người bảo trì trầm mặc, dường như đang cố cân bằng khoảng cách như vậy. Qua thật lâu, Tống Triết mới nói: “Ồ, em chuẩn bị chơi game cùng fans?”

“Đúng vậy.”

Dương Vi gật đầu: “Cũng là một loại tương tác.”

“Chơi cái gì?”

Dương Vi báo tên một trò chơi trên di động, Tống Triết cười rộ lên, nói: “Em chơi được sao?”

“Giống nhau đi.” Dương Vi có chút buồn rầu, “Anh biết em chơi game không giỏi mà.”

“Em đánh với fans cũng không thể quá kém nha,” ý cười của Tống Triết lan tràn , dường như đang chờ đợi gì đó. Dương Vi gật đầu, nghiêm túc nói: “Anh nói đúng, vì thế Pi Pi nói, cậu ấy dẫn Giang Hoài An đến giúp em.”

Tống Triết: “……”

Đột nhiên anh cười không nổi.

Anh cúi đầu, ho nhẹ một tiếng: “Kỳ thật Giang ca chơi không tốt bằng anh, anh giúp em cũng giống nhau.”

“Thật sự?” Dương Vi quay đầu lại nhìn anh, có chút hồ nghi. Tống Triết bị những lời này làm bật cười, sự hụt hẫng chợt lóe qua nét mặt, trong lòng Dương Vi lộp bộp một chút, cô biết, vị thiếu gia này không cao hứng.

Nhưng cũng may Tống Triết lập tức dừng tính tình, ôn hòa nói: “Đúng vậy, chừng nào thì em phát sóng trực tiếp?”

“Sau hai tuần đi, cũng phải chuẩn bị trước một chút.” Dương Vi nghĩ nghĩ, nhíu mày nói, “Em nghe nói trò chơi này sẽ xếp cấp bậc, cũng không thể mang cấp quá thấp đi gặp fans đúng không?”

“Em nói đúng.” Tống Triết gật đầu nói: “Như vậy đi, hôm nào chọn thời gian , anh sẽ gọi em lên mạng .”

“Được.” Dương Vi gật đầu nói, cười rộ lên, cũng không nghĩ nhiều, “Vậy làm phiền anh.”

Hai người nói chuyện về trò chơi cho khi tới trong công ty, Tống Triết và Dương Vi cùng tới office building, Dương Vi tự mình đi tìm Hướng Duy cùng Lãnh Mân, Tống Triết đi về phía văn phòng, ở chỗ rẽ vào hành lang dài, anh gọi điện thoại cho Giang Hoài An : “Giang ca!”

Giang Hoài An nhận được điện thoại của Tống Triết, thì ngẩn người: “Làm sao vậy?”

“Em nghe nói anh muốn giúp Dương Vi chơi game?”

Giang Hoài An có chút ngốc: “Pi Pi nói tôi giúp cô ấy đánh, tôi không biết cô ấy muốn giúp Dương Vi .”

“Đừng đánh.”

Tống Triết quyết đoán nói; “Cậu đừng nói trò chơi này cậu đánh tốt hơn tôi.”

Giang Hoài An có chút khó xử: “Nhưng mà Pi Pi……”

Nói còn chưa dứt lời, Giang Hoài An liền đoán được, anh thở dài, dùng một giọng điệu bi thảm nói: “Được, tôi bảo cô ấy chơi một trò chơi khác. A Triết, cậu đang muốn tranh đua sao.”

Tống Triết: “……”

Loại miệng lưỡi giống vị cha già này là như thế nào.

Tống Triết thu phục Giang Hoài An xong, trở về công ty, thừa dịp thời gian rảnh liền chơi trò chơi kia, cứ rảnh lại chơi.

Buổi tối anh đánh đến hơn nửa đêm, ngày hôm sau lại đánh tiếp.

Trước kia anh chơi rất nhiều trò chơi, trò chơi này không khác lắm mấy trò chơi trên máy tính trước kia anh vẫn hay chơi, vì thế anh nhanh chóng nắm giữ cách thức chơi. Nhưng anh vẫn không quá yên tâm, lại luyện tập chăm chỉ thêm một đêm, sau đó điên cuồng nạp tiền vào trong trò chơi, sau khi mua tất cả các anh hùng cùng với áo giáp cộng thêm khắc văn mãn cấp , rốt cuộc anh mới nhắn tin cho Dương Vi với một lòng tin tưởng tràn đầy: “Lên mạng đi, anh theo giúp em (mấy thuật ngữ trong game mình giữ nguyên tại vì cũng k hiểu nó là cái gì)

Dương Vi vừa kết thúc công việc xong, gần đây một mặt cô muốn quen thuộc với tình huống trong phòng làm việc, một phương diện khác cô muốn đả thông quan hệ cùng Hướng Duy và Lãnh Mân, hy vọng thành lập sự hợp tác cùng bọn họ, để họ chiếu cố việc livestream trên mạng của cô. Thời điểm Tống Triết gọi cô, vừa đúng lúc cô tới giờ nghỉ ngơi, cô trả lời một chữ “Tốt”.

Nói xong, Tống Triết liền gửi một giọng nói lại đây, Dương Vi có chút mê mang, cô nhận giọng nói, nghe thấy Tống Triết nói: “Lát nữa em cứ đi theo anh, phối hợp một chút.”

“Được.”

Dương Vi đáp ứng .

Tống Triết nói tiếp: “Trong trò chơi này anh là tiểu hào, đẳng cấp của nó quá cao anh không mang theo em được.”

Dương Vi tin thật, trong giọng nói mang theo vài phần sùng bái nói: “Cấp bậc của anh là gì?”

Tống Triết tách đề tài ra nói: “Em có làm nhiệm vụ cho người mới không?”

“Làm,” Dương Vi quyết đoán nói, “Em đánh thử mấy cái, cảm giác không quá tệ.”

“Ừ.” Tống Triết nói, “Lên mạng đi.”

Sau khi Dương Vi lên mạng, liền thấy lời mời từ Tống Triết, quả nhiên tài khoản của Tống Triết cũng giống cô là một tài khoản hoàn toàn mới, trong lòng cô có chút cảm động, cảm thấy Tống Triết vì giúp cô cũng tốn chút tâm tư.

Cô cảm kích nói: “Ai, đột nhiên em cảm thấy có chút ngượng ngùng.”

“Em làm phiền Hạ Pi Pi và Giang Hoài An thì không cảm thấy ngượng ngùng?”

Tống Triết nhắn trở về một câu, Dương Vi ngẫm lại, cũng đúng.

Tống Triết và cô cùng bắt đầu, Tống Triết một đường nghịch thiên sát sát sát,

Dương Vi nhịn không được khen ngợi nói: “Anh thật lợi hại !”

“Đương nhiên!”

Tống Triết kiêu ngạo, nhưng thời điểm anh đang giết rất vui vẻ, anh đột nhiên phát hiện —— từ từ, bọn họ thua!

Khi Dương Vi phản ứng lại cũng đã muộn, đây là một loại trò chơi đẩy tháp, không phải so sánh xem ai giết được nhiều người hơn, mà là ai đẩy ngã tháp của đối phương trước. Tống Triết quá mức chú ý tới làm thế nào để nổi bật toàn hội trường, vì thế quê quán của anh mới bị người tận diệt.

Tống Triết trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ngượng ngùng, vừa rồi anh có chút hơi kích động, trận tiếp theo, trận tiếp theo .”

Dương Vi không dám nhiều lời, cùng Tống Triết chơi trận tiếp theo.

Hai người phối hợp không quá tốt, Dương Vi đảm đương việc khống chế hệ pháp sư, còn Tống Triết lại đảm nhận vai trò chủ lực, nhưng thời điểm Dương Vi khống chế được đối phương Tống Triết lại không tấn công, còn thời điểm Tống Triết tấn công Dương Vi lại điên cuồng nhấp chuột “Lui lại lui lại”.

Đánh đến nửa đêm, tâm Dương Vi chìm đến đáy cốc, Tống Triết cũng nằm trên bờ vực của sự sụp đổ, quả thực lưỡng bại câu thương.

Tống Triết vẫn luôn khống chế được âm điệu ngữ khí của chính mình, khiến mình không quá kích động, nhưng khi anh lại một lần nữa kêu lên: “Đừng chạy!! Đóng băng trụ hắn!! Mau!!”

Sau đó thời điểm nhìn Dương Vi tăng tốc nhanh chóng chạy mất để lại một mình anh bị người bủa vây , rốt cuộc anh không thể nhịn được nữa.

Tiếp theo Dương Vi liền phát hiện Tống Triết rớt mạng, cô mím môi, cũng có chút tức giận, đã bảo anh lùi lại, anh còn muốn tấn công!

Cô cũng muốn thoát ra khỏi trò chơi!

Nhưng mà ngay lúc này, cô nghe thấy cửa vang lên mấy tiếng “Phanh phanh phanh”, cô vừa nghe thấy thanh âm này liền tức giận, anh còn dám tới phá cửa?!

Cô nghẹn một hơi lao ra ngoài , mở cửa, thấy Tống Triết đầy mặt sốt ruột nói: “Đi đi đi, anh giáp mặt nói với em!”

Nói xong, anh kéo cô vọt vào phòng ngủ, hai người giống như thời học trung học, ngồi trên sàn nhà, dựa vào giường, bắt đầu chơi game.

Khi đối mặt, rốt cuộc Tống Triết có thể khống chế được Dương Vi, anh vừa nhìn thấy Dương Vi muốn chạy, liền nhanh chóng nói: “Đừng chạy! em đừng chạy!! em dừng lại!”

Vì muốn dùng hành động ngăn cản cô, Dương Vi vừa muốn chạy, anh sẽ dùng chân nhẹ nhàng đá Dương Vi một cái.

Sau vài lần chịu chết, rốt cuộc Dương Vi cũng bạo phát: “Anh! Đi theo em!”

Tống Triết bị Dương Vi rống đến ngẩn người, nhưng anh hại chết Dương Vi rất nhiều lần, anh cũng không dám nói gì, nhấp môi, cúi đầu không nói lời nào.

Lần này đổi lại thành anh đi theo Dương Vi, sau khi Dương Vi khống chế được, hô to một tiếng: “Tấn công! Mau tấn công!”

Sau đó Tống Triết liền nhào lên, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, không được xảy ra sai xót.

Nguyên bản cục diện sắp thua một lần nữa được nâng lên, hai người phối hợp càng ngày càng tốt, thời điểm dành chiến thắng, Tống Triết đặt tay lên vai Dương Vi, siết chặt vai cô, kích động nói: “Được ! Em thật lợi hại !”

Vừa nói xong cả hai người đều sửng sốt, hai người ngơ ngác nhìn đối phương, một lát sau, Tống Triết xoay đầu đi, ra vẻ trấn định rút tay về, ho nhẹ một tiếng nói: “Cái kia, quá kích động, coi em như huynh đệ, thực xin lỗi .”

“Không có việc gì không có việc gì.” Dương Vi cúi đầu, cô cảm giác có lẽ thời gian chơi trò chơi quá dài, hô hấp của cô đều có chút không thoải mái.

Tống Triết nhìn cô, ho nhẹ một tiếng, nói: “Lại chơi thêm một ván?”

Dương Vi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Được.”

Lần này hai người đánh rất quy củ, chỉ như đang chơi một trò chơi bình thường, trên thực tế Tống Triết rất hưng phấn, hiện tại hai người phối hợp rất tốt, khiến anh cảm giác có một loại tâm hữu linh tê (*), Tống Triết thắng được sảng khoái, vẫn luôn miệng khen cô.

(*)tâm hữu linh tê:thần giao cách cảm

“Làm tốt lắm !”

“6666”

“Dương Vi anh không nhận ra em lại xinh đẹp như vậy !”

Dương Vi bị anh khen nhiều tới mức lâng lâng, cảm giác chính mình bành trướng không chịu được. Kết quả vừa kích động xông lên, liền bị người ta xử lý.

Tống Triết không nói hai lời, trực tiếp xông lên xử lý người vừa giết cô, sau đó nhướng mày nhìn cô, rất là đắc ý nói: “Giúp em báo thù, đẹp trai đi?”

Dương Vi nhìn Tống Triết mang theo vài phần ngạo khí thời thiếu niên, cô ngẩn người, khi Tống Triết cúi đầu một lần nữa ra nhập cuộc chiến, cô mới hồi phục tinh thần , cúi đầu, nhỏ giọng nói câu: “Rất đẹp trai.”

Cô cho rằng Tống Triết không nghe thấy, mà Tống Triết lại cảm thấy may mắn, may mà bọn họ chỉ mở một chiếc đèn bàn, dưới ánh đèn như vậy, cô không nhìn thấy anh đỏ mặt.

Bọn họ đánh đến hơn nửa đêm.

Cơn nghiện trò chơi của Tống Triết vẫn luôn rất lớn, trước kia thời điểm còn đọc sách cũng như vậy, sau lại trưởng thành. Hiện tại đột nhiên một lần nữa bị kéo trở về thế giới trò chơi, còn có Dương Vi bồi anh đại khai sát giới, anh hoàn toàn không khống chế được chính mình, cao hứng tới mức không kìm chế được.

Dương Vi cũng đánh rất vui vẻ, chỉ là Dương Vi không giống anh, cô luôn luôn ngủ đúng giờ, sau đó khi cô vẫn đang chiến đấu trong trò chơi, liền không trụ được, nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên, trực tiếp dựa trên đầu vai Tống Triết.

Tống Triết đang đánh nhau, trong nháy mắt khi Dương Vi dựa vào bả vai anh, tay anh hơi run lên, trên màn hình biến thành màu xám.

Thế giới đột nhiên an tĩnh lại, anh cảm giác được tiếng hít thở đều đều của cô gái này, cảm nhận được độ ấm theo bả vai truyền đến, thời niên thiếu, lần đầu tiên cô dựa vào anh như vậy, nhịp tim anh cũng đập rất nhanh.

Anh ngơ ngác quay đầu lại, thấy gương mặt nghiêng đang ngủ say.

Gió thổi qua , lọn tóc nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt cô.

Năm tháng để lại trên mặt cô một chút dấu vết, cũng cho cô trí tuệ thong dong mà thời niên thiếu cô không có. Anh lẳng lặng nhìn cô gái này, khoảng cách của bọn họ thật sự rất gần, chỉ cần anh thoáng cúi đầu, là có thể đụng tới cô.

Sau một hồi, giống như ma xui quỷ khiến, anh đột nhiên nhẹ nhàng cúi thấp đầu, đôi môi dịu dàng dừng trên mái tóc cô.

Sau khi nhẹ nhàng hôn, anh nhặt chiếc áo ở bên cạnh, đắp lên người cô.

Anh cúi đầu chơi trò chơi, nghe thấy Dương Vi mơ hồ hỏi anh.

“Tống Triết.”

“Hử?”

“Anh thắng chưa?”

“Còn chưa đâu.”

“Ồ.”

“Ngủ đi,” anh ôn hòa nói, “Đợi lát nữa anh ôm em lên giường.”

Dương Vi nghe thấy vậy, cô mơ mơ màng màng đáp ứng .

Đây là hình thức đối thoại của bọn họ nhiều năm trước, nhiều năm trôi qua như vậy, dưới trạng thái không hề ý thức, cô vẫn lựa chọn theo bản năng đáp lại anh một tiếng: “Tốt.”

Cô ngáp nói: “Đi ngủ sớm một chút , đừng tắt đèn bàn, em sợ hãi.”

Tống Triết nghe thế liền mỉm cười.

Anh cong khóe miệng, dịu dàng mở miệng: “Được.”

“Yên tâm đi.”

Yên tâm đi.

Anh sẽ ở cạnh em.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio