h chiều tại nhà un jo:
con người nhẹ nhàng từng bước mệt mỏi vào nhà!
- Haizz! mệt qá đy à!_un jo ưỡn ngực vươn vai mệt mỏi sau ngày đối diện vs bao sự việc.
- Không biết woo và min đang lm j nhỉ?_huyn hở dài trầm tư.
- Ai biết được! tớ không nghĩ giờ mọi việc thành ra thế này!_hon có ánh mắt xa xăm , đăm chiêu.
Cả người vừa bước vào chân của thỳ đã có sự ngạc nhiên đổ ào rồi! Cả nhà thành cái ổ rác! mọi vật hầu như bị xáo trộn lên!
- Cái quái j thế này!_huyn nhếch mép.
- Có trộm à!_jo nhíu mày.
- Lên lầu xem! không chừng min và woo đang ở trên đó đấy!_hon tinh ý hơn.
- ý kiến hay đấy!_jo vừa dứt câu thỳ cả đã chạy lèo lên trên lầu.
Cót...két.... cánh cửa nhỏ lấp ló những tia sáng ánh vào khẽ mở. cả ng xô đẩy nhau tiến đến cánh cửa phòng của cậu.
- Từ từ xem nào!_jo nhăn mặt ns khẽ.
Cạch cánh tay khẽ mở cánh cửa ra cách nhẹ nhàng.
cậu đang thiếp đy trong cơn sốt. Khuôn mặt tái nhợt có vẻ đã hồng hào hơn chút. mồ hôi đổ dồn dập ra ngoài khiến cái gối ướt sũng. Còn nó! đang ngồi kế bên giường cậu. Tay trong tay. Nó cũng ngủ. Có lẽ nó đã rất mệt mỏi và khó khăn khi lần đầu tiên chăm sóc ng bệnh.
- N...à...._huyn khẽ thốt lên nhưng lại bị un jo ngăn lại.
- Để yên cho min và woo ngủ đy!_họ đã kiệt sức lắm rồi đấy.
- Un jo ns đúng đấy!_hon cũng cảm thấy vậy.
- Ừ!_huyn thu mình lại.
Cả quay đy bỏ lại căn phòng có con người đang thiếp đy.