Chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc cho chị ấy. Hôm nay đến lượt của Tường Vi, tôi hẹn Huỳnh Anh ra ngoài, chính xác là ban công nhà tôi.
- Anh đã khác, anh đã thay đổi, tình cảm của anh dành cho em đã mờ đi. – Tôi nói, vừa nói vừa đưa chiếc nhẫn mà anh đã tặng cho tôi ra.
- Cái này là …
- Anh đã tặng cho em khi anh còn tình cảm với em nhưng giờ tình cảm đã hết, em giữ cái này không để làm gì cả, tốt nhất là anh hãy đưa cái này cho chị Lệ Thư, người mà anh yêu.
- Em…sao em lại thế?
- Em đã nhận ra tình cảm của chúng ra dành cho nhau đã hết, anh hãy ở bên người anh yêu.
- Anh…anh xin lỗi.
- Không việc gì anh phải xin lỗi cả, đó không phải là lỗi của anh.
- Anh…Anh có việc nhờ em, em có thể giúp anh được không.
- Tất nhiên, anh nói đi.
- Hãy tặng anh nụ hôn, từ chối tình yêu mà em đã tặng cho nhiều chàng trai đc không?
- Sao lại thế, tại sao anh lại muốn thế?
- Anh đã làm em buồn và anh muốn chúng ta kết thúc ở đây.
- Thôi được.
Nói rồi tôi tặng anh ấy nụ hôn, đôi môi của tôi đặt lên đôi môi ngọt ngào của anh ấy. Rồi tôi dứt ra, còn chút nuối tiếc, có vài giọt nước mắt, rơi xuống gò má của tôi. Nhưng đó không phải là nước mắt của tôi, mà là nước mắt của anh ấy. Tôi cũng thút thít rồi chạy đi. Để anh ấy lại trong sự đau xót.
Tôi bỏ đi, chạy đến quán bar gần nhà. Tôi uống rượu, mặc dù không biết uống, nhưng tôi vẫn cố uống, uống trong sự đau khổ. Rồi từ đâu, Gia Kiệt bước tới.
- Gia sư, sao em lại uống rượu?
- Sao anh lại ở đây. – Tôi hỏi.
- Anh đã nghe Huỳnh Anh nói rồi. Em không sao chứ?
- Em không sao.- Tôi nói, rốt cuộc khi tôi buồn cũng chỉ có Gia Kiệt là ở bên tôi, sưởi ấm cho tôi, cho tôi cảm giác hạnh phúc.
Rồi tôi say khướt. Anh ta đưa tôi về tận nhà. Bế tôi vào phòng, tim anh ta đang đập giữ dội. Đặt tôi lên giường, đắp cái chăn ấm áp lên người tôi, tôi thiếp đi. Bỗng nhiên trời mưa, mưa rất to và còn có cả sấm chớp nữa. Quá khứ ngày hôm ấy lại hiện về.
- Lạnh, lạnh quá. – Tôi khẽ rên.
- Sao? Em lạnh hả. – Anh ta đã biết được quá khứ của tôi nên rất lo. Sờ chán tôi thì thấy nóng rát, anh ấy lại càng lo hơn. Đắp hết chăn lên người tôi vẫn không xuể. Tôi vẫn run cầm cập.
- Lạnh. Em lạnh quá. – Tôi vẫn rên.
- Sao? Em vẫn lạnh ư? Biết làm sao bây giờ? – Nói rồi anh ta cứ đi đi lại lại trong phòng tìm cách cho tôi hết lạnh.
Rồi không biết nghĩ gì anh ta nhảy luôn lên giường, ôm chặt lấy tôi.
Không hiểu lúc đó làm sao mà tôi thấy rất lạnh, miệng cứ không ngớt lên:
- Lạnh. Lạnh lắm anh ơi.
Không còn cách nào khác anh ta đành cởi áo ra và…ôm lấy tôi. (tuyệt đối không được hiểu nhầm đấy, Gia Kiệt ôm Lệ Anh để cho cô ấy đỡ lạnh thôi.) Rồi không hiểu nghĩ gì anh ta ngủ luôn, chìm đắm trong sự ấm áp.
Sánh hôm sau, khi những tia nắng xuyên qua cửa sổ, rọi vào mắt thì tôi chợt tỉnh. Cảm giác có thứ gì đó rất ấm áp đang vây lấy mình, tôi nhìn lại thì… Thì thấy Gia Kiệt…không mặc áo…đang ôm tôi. Và tôi hét lên:
- Aaaaaaaaaaaaaaaa! Cái quái gì vậy. – Nói rồi tôi chạy ngay vào phòng tắm. Thút thít, giọt giọt nước mắt rơi…
- Lệ Anh à, em đừng hiểu nhầm, anh…anh không làm gì em đâu, tối qua em say khướt, anh đưa em về, rồi mưa, em sốt cao, em nói lạnh, anh đắp hết chăn lên người em rồi mà em vẫn thấy lạnh, anh…anh…ôm…em rồi mà em vẫn thấy lạnh, thế là anh đành… - Anh ấy nói luôn tràng.
Tôi mở cửa ra, khuôn mặt rạng ngời. Chạy đến ôm chầm lấy anh thật chặt và nói:
- Cảm ơn, cảm ơn anh, tối qua em ngủ rất ngon, cảm ơn anh đã cho em thấy sự hạnh phúc. (đổi luôn cả đại từ nhân xưng)
- Anh…anh…Lệ Anh à. – Anh ấy đỏ mặt.
Anh ấy đâu ngờ rằng những giọt nước mắt vừa rơi xuống không phải vì buồn mà nó là giọt nước mắt hạnh phúc. Bỗng dưng cảm thấy mình thật hạnh phúc nước mắt của tôi không chịu đứng yên mà cứ nhảy loạn xạ và cuối cùng nó rơi ra ngoài. Anh ấy cũng đâu tha ôm chặt lấy tôi, nhấc bổng tôi lên.
- Ối, bỏ em xuống em không đùa đâu, bỏ xuống ngay. – tôi nói.
chúng tôi vui đùa trong sự hạnh phúc và đâu ngờ rằng, ngoài cửa đang có người trai gái đang nhìn lén chúng tôi mà cũng hạnh phúc theo đó là Huỳnh Anh và Lệ Thư.