Trên đg` về tôi rút chiếc Iphone của mình ra nghe nhạc. Tất cả các bài hát tôi thích đều có trong này. Dì chu đáo thật. Tôi cũng k ngờ ràng dì tôi lại giàu thế đến Iphone mà dì cũng mua đc. Về đến nhà, tôi kể chuyện sáng nay ra cho TV nghe. Nghe xong chị em ôm bụng cười trận đã đời
Tối hôm đó, tôi đến nhà pé My dạy học, k thấy hắn ở nhà, tôi cảm thấy thật thoải mái. Thế rồi cả buổi tối, tôi và pé My cứ quấn quýt bên nhau vừa chơi vừa học thậ vui. K hiểu sao mỗi lúc ở bên pé My tôi lại vui và cười nhiều đến thế.
Đến hết buổi tối, tôi bước về mà lòng đầy nuối tiếc, vẫn muốn ở lại đây. Đững trc’ cổng nhà, gió thổi mạnh làm tôi cảm thấy lạnh vì cứ nghĩ ngồi ô tô nên tôi k mặc thêm áo lạnh. Tôi run cầm cập chờ ng đến đón.
- Ê, gia sư, cô lạnh à?- Hắn ta nhìn tôi hỏi.
- Ừ, lạnh thì sao- Tôi lạnh lùng đáp.
- Thì đúng với bản mặt của cô chứ sao, ha ha
Nhìn hắn ta cười đến phát ghét, nhưng vì lạnh lắm nên tôi chẳng làm đc j. Bỗng nhiên tôi cảm thấy ấm ấm, nhìn lại thì thấy hắn ta đang ôm tôi. Giật thót mình quay lại tát anh ta cái:
- Anh làm cái quái j đấy- Tôi trừng mắt
- Tôi có làm j đâu, thấy cô lạnh nên tôi ôm cô thôi mà hehe- hắn ta vừa ôm má vừa nói.
-Anh..
Nói r` tôi địnhh tát anh ta thêm cái nữa nhưng bị anh ta cản lại. r` đống nc’ từ đâu đổ ào vào người tôi.
- Áaaaaaaaaaaaaaaaaa- Tôi hét lên.
- Haha, gia sư ơi là gia sư cô thấy lạnh k hả, lại đây tôi ôm thêm cái nữa.
Nói r` hắn bỏ vô nhà để lại tôi đang dở khóc dở cười. Cũng may vừa lúc đó bác tài vừa đến chở tôi về. Đến nhà tôi chạy ngay lên p` làm TV chưa kịp hỏi chuyện. Vì đag lạnh còn gặp nc’ nên tôi có vẻ bị cảm.
- Hắt xiffiiiiiiiiii….
- Chị bị cảm r` đấy, thuốc nè chị uống đi. Nói r` nó đưa tôi viên thuốc. Tôi bỏ hết vào miệng r` nuốt.
- K bít số phận chị em ta ngày mai sẽ ra sao đây nhỉ?
- Chịu- nó r` tôi bỏ về p`.
Hôm sau, thứ tôi k cần phải đến nhà hắn để làm gia sư nữa. Đến trg`, tôi cảm thấy mệt, nhưng cũng cố gắng đến vì k muồn bỏ buổi học nào(Hs Giỏi mà lị ). Thấy chúng tôi, cả trg` bàn tán xôn xao. Gặp nhỏ Lan, tôi chưa kịp hỏi thì nó đã lên tiếng:
- Bà bít tin j chưa, chúc mừng pà nhá, NO năm nay chính là pà đó. NO là TV, NO là Khánh Phương bị tụt hạng.- Nó nói luôn tràng, hớn hở đến phát ghét.
- Thật sao?- Tôi xụt xịt
- Này, bà làm sao đó- Nó hỏi.
- Cảm nhẹ thôi mà, phải đến gặp thầy HT hỏi cho rõ đã. – Nói r` tôi kéo nó đi.
Thông tin có vẻ rất nhanh, đi đến đâu, ai cũng bàn tán xôn xao, họ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ghen tị. Khi đi qua khoảng đất trống, tôi tình cờ nghe đc những lời chói tai(k phải là tình cờ mà họ cố tình nói to để tôi nghe thấy).
- Haizz, phải công nhận, ng có sự dạy dỗ của bố mẹ và ng k có hẳn nhỉ trời vực nhỉ.
- Ukm, đúng á, thật khổ thân cho những ai k có bố mẹ kề bên như mình, họ chắc cũng k tử tế j đâu nhỉ.
Tôi giật thót mình, tiếng “bố mẹ” đối với tôi đã quá xa vời rồi. Bị đụng chạm vào nỗi đau của mình, tôi giận dữ quát lớn mặc kệ ng bạn đag đứng bên:
- Mấy ng nói cái j đấy hả?- Tôi trừng mắt trông đến phát sợ, bọn họ có vẻ sợ nhưng vẫn nói:
- Ôi NO của chúng ta đây mà, mà cô làm j ở đây, tôi có nói j đến cô đâu, tôi chỉ xót thương cho nhưng ng k có bố mẹ thôi mà.- Nó biện minh.
- Xót thương này…- Nói r` tôi tát hắn phát r` xông vào đập cho bọn chúng trận tơi bời. Nhìn cảnh bon nó co giò, chạy lẹ, cả tôi và nhỏ Lan k thể nhìn cười đc. Tôi lại tiếp tục đến p` thầy HT, tôi lại tình cờ nghe đc(lần này là tình cờ thật) những tiếng thủ thỉ nhỏ của nhóm hs( tai thính gê)
- Ê mày, tao nghe nói NO LA k có bố mẹ thì phải- HS
- Chắc k đó, mà mày nghe tin đó ở đâu? – HS
- Thì bọn bạn tao nó bảo NO Gia Kiệt bảo nó thế mà. Mà LA cũng gớm thật, cho bọn chúng trận tơi bời, te tua – HS
- Vậy sao……..
Nghe tới đó, tôi đã giận sục sôi, xồng xộc chạy đi bỏ mặc bạn mình.
- Ấy, chạy đi đâu đó, đợi với- Lan hét.
- Tìm hắn- Tôi đáp.
Vừa nói xong thì thấy hắn ngay trc mắt, tôi xông vào tát hắn ta phát rõ đau giữa đám đông.
- Cô…cô…làm cái trò j đấy- Hắn hỏi.
- Câu đấy phải để tôi hỏi mới đúng, anh làm cái trò j đấy?- Tôi trừng mắt.
- À, chuyện đó hả. Hì có j đâu mà cô em nóng thế.- Nói r` hắn đưa tay vuốt tóc tôi. Tôi lại dơ tay ra định tát cái nữa thì hắn ta cản lại:
- Cô…làm j đấy- Mặt hắn ta có vẻ giận dữ thật
- Cô nhìn lại mình đi, dù cô có tát đc tôi thì cô cũng k phải là mồ côi cha mẹ sao, khổ thân cô thạt đây, haizz- Hắn ta nhấn mạnh từng chữ.
- Anh quá đáng lắm, tôi nói r` chạy đi.
Tôi bỏ cả buổi học hôm đấy. Tôi cứ đi lang thang thẫn thờ như con ngốc. R` bỗng nhiên sẫm chớp đùng đùng r` mưa, tôi bắt đầu sợ, trời xế chiều, những hình ảnh ngày hôm đó lại hiện về. Tôi khóc…khóc….và khóc…..