Gia Sư Vô Trách Nhiệm

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cậu...cậu đang làm gì?" Kinh hãi hoảng sợ!

Cả người Trần Cửu Hãn cứng lại, nhanh chóng lùi ra sau.

Thạch Đan Kỳ khiếp sợ lùi lại vào trong ghế, còn bị dọa sợ lớn hơn so với cậu. Vừa rồi tại sao mặt cậu ta lại dán cách mặt cô gần như vậy? Môi cô còn có chút cảm giác kỳ quái. . . . . .

Cánh mũi Trần Cửu Hãn động đậy, gương mặt ửng hồng, nhiệt độ cơ thể toàn thân lan tỏa hơi nóng xông vào trong mũi cô, chứa đựng mùi vị tình dục, làm người khác ngửi thấy bỗng dâng lên một cảm xúc xa lạ chưa từng có từ trước đến nay.

Cô cảm thấy môi mình có một chút ẩm ướt, theo thói quen lè lưỡi khẽ liếm quanh môi, toàn bộ đều là mùi vị của cậu. . . . . . Ánh mắt Trần Cửu Hãn mê say nhìn vào chiếc lưỡi màu hồng đào của cô đang liếm quanh môi, đôi mắt đột nhiên càng thêm thẫm màu, không nhịn được nữa bổ nhào đến ―

"Không nên. . . . . ." Trong lòng cô mới thầm kêu không được, một luồng hơi nóng đổ ập lên người.

Cô ngã nhào ra trên sàn nhà bằng lớp gỗ thô, luồng khí nóng đó tỏa ra, có mặt khắp bốn phương tám hướng đè lên trên người cô, đôi môi chạm mạnh in lên đôi môi của cô.

"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ. . . . . ." Cậu lẩm bẩm mơ hồ gọi tên, lúc này trong môi răng của cậu đều là mùi vị thơm ngọt của cô.

Cậu không ngừng mút vào, hôn, mạnh mẽ xoay thân thể mảnh mai để trên ngực mình, trọn đời trọn kiếp cũng không muốn buông ra. . . . . .

"Buông tôi ra! Ưmh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Để. . . . . ." Cô giãy giụa kịch liệt, một đôi môi khác in vào môi cô nhưng lại như hình với bóng, làm cho cô ngay cả kêu ra cũng kêu không được.

Tâm tư tình cảm trong lòng Trần Cửu Hãn hoàn toàn không có cảm hóa được cô, chỉ làm cho cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Khi ở dưới thân thể cường tráng mạnh mẽ của cậu, sức lực của cô yếu ớt như hoa bèo, làm thế nào cũng đẩy cậu ra được.

"Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Cô dường như điên cuồng đẩy đánh cơ thể cậu!

"Kỳ Kỳ, chị không phải sợ. Tôi. . . . . . Tôi không muốn làm gì, tôi chỉ là . . . . . Chỉ là muốn ôm chị. . . . . ." Cậu dùng toàn bộ sức lực gắt gao ôm người của cô, khẩn cầu.

"Cậu ― cậu ―" Thạch Đan Kỳ thở không ra hơi."Buông tôi ra! Trần Cửu Hãn! Tên khốn kiếp cậu! Mau buông tôi ra, để cho tôi đứng dậy!"

Cô vừa gào vừa khóc mà đánh đá cậu, tay chân cậu luống cuống không biết để ở đâu ở trên người cô, hoàn toàn không biết nên kết thúc như thế nào. Nước mắt cô rơi trên cánh tay cậu, bỏng làm cậu muốn run rẩy một hồi.

"Được, được, tôi đứng lên là được, chị đừng khóc. . . . . ." Cậu lúng túng ngồi đứng dậy.

Thạch Đan Kỳ kéo lại quần áo xong, nức nở nấc một tiếng, lao thật nhanh ra khỏi phòng.

Không được! Bây giờ để cho cô chạy mất, thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ để ý đến cậu nữa.

"Kỳ Kỳ!" Trần Cửu Hãn vội vàng đuổi theo.

Môn thể dục cô vốn luôn luôn kém, vậy mà bị chất a-đrê-na-lin xúc tác, thế nhưng trong nháy mắt đã lao ra khỏi cửa chính nhà cậu. (Lim: Chất Adrenaline: thuốc kích thích thần kinh--> kích thích các bộ phận trên cơ thể hoạt động nhanh hơn)

"Kỳ Kỳ!"

Cậu co cẳng chạy như điên, một mạnh chạy đuổi đến trạm dừng xe, đã thấy cô trực tiếp nhảy lên một chiếc xe buýt, lúc cậu đuổi theo đến gần thì xe buýt đã lái đi.

Trần Cửu Hãn chưa từ bỏ ý định, chạy một mạch như điên, trực tiếp chạy thẳng hướng nhà cô.

Cậu vừa mới chạy đến cửa chính khu nhà trọ cô ở, liền nghe thấy trên tầng vang lên một tiếng “Phang” rất lớn! Cậu ba chân bốn cẳng, chạy lên ngoài cửa nhà trọ của cô, dùng sức đẩy cửa.

"Kỳ Kỳ, chị hãy nghe tôi nói, chị không nên tức giận, tôi không phải cố ý!" Cậu vừa vội lại vừa hối hận, dán người vào trên cửa sắt, lời nói xin lỗi cứ một tiếng lại một tiếng vang lên.

"Kỳ Kỳ, thật xin lỗi. . . . . . Chị mở cửa đi. Sau này tôi...tôi sẽ không như vậy nữa. . . . . . Thật sự xin lỗi? Sau này chị nói gì tôi đều nghe lời chị , chị mở cửa đi, không cần tức giận có được hay không? Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ. . . . . ."

Người bên trong cửa không thèm quan tâm đến lời lẽ của cậu, thấp thoáng trong lúc đó, giống như còn nghe thấy tiếng khóc sụt sùi bị đè nén của cô ―

--- ------ --------

"Việc ấy, bạn học, thật xấu hổ. . . . . ." Trần Chín Tương chửi mắng em trai đáng ghét của mình vô số lần ở trong lòng. Không biết đây là lần thứ mấy cô vì nó mà phải tới nói xin lỗi với Thạch Đan Kỳ? Cô làm sao mà xui xẻo như vậy, có một thằng em trai như thế chứ?

Hôm nay, ngay từ lúc Thạch Đan Kỳ vừa vào lớp học, sắc mặt liền trắng bệch, không yên lòng, nói mười câu với cô thì có tới chín câu cô không có phản ứng.

"Việc đó, ngày hôm qua em trai tớ nói cho mẹ tớ, ách. . . . . ."

Sắc mặt Thạch Đan Kỳ chuyển từ trắng bệch sang đỏ bừng. Cậu, cậu, cậu ta còn có mặt mũi mà nói với người nhà cậu? Làm vậy thì cô còn mặt mùi nào để nhìn người khác?

"Nó nói nó chọc cậu tức giận rồi buồn bã cúi đầu, cầu xin mẹ tớ đến mời cậu quay trở lại, nó muốn nói xin lỗi trước mặt cậu!

Mẹ tớ có gọi vài cuộc điện thoại, nhưng không thấy ai nhà cậu bắt máy, cho nên việc đó. . . . . . Khụ. . . . . . Hôm nay lại đến lượt tớ tới nói xin lỗi." Trần Chín Tương thật sự muốn khóc rống, tại sao cô phải vì tên em trai không ra gì đó, mà cả ngày lẫn đêm đều đi nói xin lỗi với người ta? Tại sao?

Sắc mặt Thạch Đan Kỳ lại trở về tái nhợt, ngồi cứng đờ một chỗ không trả lời.

Tình hình dường như thật sự có chút nghiêm trọng. Trước đây lúc tên nhóc đấy đắc tội với cô, chỉ cần mình xin lỗi hai tiếng thì sẽ hết chuyện, đây là lần đầu tiên Thạch Đan Kỳ tức giận đến mức ngay cả tình bạn bè cũng không buồn để ý.

Tên nhóc kia rốt cục đã làm chuyện tốt gì?

"Bạn học, nếu không buổi dạy thêm ngày mai, mẹ tớ nấu một bữa ăn tối để xin lỗi cậu nữa!" Trần Chín Tương cúi đầu nói.

"Tớ sẽ không đi nữa !" Cô lạnh lùng kiên định đánh gãy.

"Cái gì?"

Thạch Đan Kỳ lại đờ người một lúc lâu, rốt cuộc nói: "Mong cậu chuyển lời giúp tớ đến bác gái, tớ xin từ chối làm gia sư, sau này sẽ không đến nữa."

Xôn xao, sự việc rất nghiêm trọng ư!

"Này, bạn học, không nên như vậy, có chuyện gì có thể bàn bạc kĩ lưỡng, tháng sau sẽ là lần đầu tiên hắn thi khảo sát rồi, nếu như bây giờ đột nhiên cậu không đến, thế không phải cố gắng hơn nửa năm vừa rồi là uổng phí sao?" Trần Chín Tương vội vàng kéo ra một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Thật xin lỗi, tớ không thể tiếp tục được." Khuôn mặt Thạch Đan Kỳ lạnh lùng, mở ra sách học.

"Trời ơi! Bạn học đừng làm vậy! Mặc dù tớ không biết rốt cuộc tên nhóc kia đắc tội với cậu thế nào, nhưng mà cậu cũng biết đức tính chết tiệt kia của nó, nó chắc chắn không phải cố ý, cậu hãy tha thứ nó một lần được không! Tớ đảm bảo về sau nó tuyệt đối sẽ không tái phạm. Nếu lại tái phạm lần nữa, tớ sẽ lấy đầu của nó lấy xuống làm bóng đá cho cậu."

Còn có lần sau? Thạch Đan Kỳ vừa nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, oán hận cắn môi dưới.

"Xin lỗi, thật sự tớ không giúp được nữa."

Cái tên đáng ghét kia, lại dám làm chuyện như thế với cô. Cậu ta còn thiếu gia sư cái gì? Cậu ta căn bản là không cần có gia sư! Nếu cậu không kiếm được gia sư, cô coi như là một người gia sư vô trách nhiệm hoàn toàn, đình công cho cậu xem.

"Bạn học, tớ xin cậu rồi! Suy nghĩ kỹ thêm đi, bằng không cậu muốn điều kiện gì thì cậu nói đi, cần tăng lương sao? Tớ giúp cậu nói một chút với mẹ tớ." Trần Chín Tương ăn nói khép nép, khóc không ra nước mắt.

Nếu như cô không tiếp tục dạy, tình huống có khả năng xảy ra nhất chính là mình bị mẹ bắt đi trông nom tên nhóc kia làm bài tập. Nói đùa! Hai người chị em bọn họ vừa đóng cửa , đầu tiên không đánh nhau trận mới là lạ.

Nhưng mà, bất luận cô cầu xin như thế nào, Thạch Đan Kỳ không đồng ý chính là không đồng ý. Cô muốn nghe xem hai người bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nét mặt Thạch Đan Kỳ càng thêm tức giận, cuối cùng, ngay cả người được xưng là người thông minh khôn khéo nhất lớp Trần Chín Tương cũng không có biện pháp.

Ông trời thật sự quá không công bằng, tại sao thằng em trai cần ăn đòn của mình - Trần Cửu Hãn lại không phải chịu trận đâu? Tại sao ―

Ban đêm, ánh trăng tròn nhô lên cao, gió mát thổi vào tâm tình đang phấp phỏng của cô.

Thạch Đan Kỳ chậm rãi đẩy ra cửa chính, bước đi trên con đường không một bóng người.

Tên đó không phải lại tiếp tục canh chừng trước cửa nhà cô chứ?

Bỏ làm gia sư ở nhà họ Trần đã một tháng. Trong một tháng này, cô hoàn toàn tránh né cơ hội được gặp người nào đó, sau khi tan học lập tức đi cửa sau, buổi sáng ra ngoài không cố định giờ giấc.

Chờ một tuần không gặp được cô, cậu dứt khoát quyết định thay đổi địa điểm, vào giờ tan học hàng ngày, đợi ngay ở gần khu nhà cô, vì vậy mỗi lần vào nhà cô cũng không muốn ra cửa nữa.

Về sau cô lại thấy phiền phức, vì người vô vị như cậu ta mà cô lại nhốt mình trong nhà như bị ngồi tù? Cuối cùng cô đành phải gọi điện thoại đến nhà họ Trần, lễ phép xin bác gái đến nhà mình bảo cậu ta đi về. Mặc dù trong lòng cảm thấy rất áy náy sau mấy lần bác gái tự mình đến nhà cô, nhưng rốt cục Trần Cửu Hãn cũng không hề chờ đợi vô nghĩa vậy nữa.

Cô còn thấy rất tức giận! Rất tức giận rất tức giận, hơn nữa có khả năng sau này cũng không tính tha thứ cho cậu. Đấy là nụ hôn đầu của cô! Cái tên chết tiệt đó, thế nhưng thừa dịp cô chưa chuẩn bị. . . . . . Đáng chết!

Cô tức giận đi vào cửa hàng tạp hóa, mua loại bóng đèn mình cần.

Trần Cửu Hãn không bám đuôi theo sau cô, trong lòng Trần Chín Tương vô cùng vui vẻ, lại tiếp tục quay về lêu lổng cùng nhóm bạn trong bang hội của mình.

Cuộc sống yên ả của Thạch Đan Kỳ rốt cục cũng khôi phục như trước khi có sự xuất hiện của hai chị em bọn họ.

"Kỳ Kỳ. . . . . ." Một tiếng kêu trầm thấp vang lên ở đằng sau lưng cô.

Thạch Đan Kỳ bị dọa sợ hãi giật mình, xoay người lại thật nhanh.

Ánh trăng không chiếu sáng ở khúc cua trong ngõ, một cái bóng thon gầy soi bóng xuống nền đường. Cậu. . . . . . Cậu ta như thế nào lại canh giữ ở xung quanh đây? Cũng đã một tháng không gặp, cô cứ nghĩ là cậu đã hết hi vọng!

Từ trước đến nay cô không nghĩ đến Trần Cửu Hãn lại có thân hình cao lớn như vậy, cô đề phòng lui về phía sau một bước, nếu thấy tình hình không ổn, ngay lập tức sẽ nhấc chân chạy về lại cửa hàng tạp hóa.

"Chị. . . . . . Chị không cần phải sợ hãi, tôi sẽ không làm gì chị đâu." Cậu ấp úng đi ra khỏi ngõ."Tôi chỉ muốn nói với chị vài câu."

"Không còn gì để nói, tôi muốn về nhà ngủ." Cô tức giận quay mặt đi.

"Tôi chỉ nói mấy câu thôi." Cậu nhẹ giọng cầu xin.

Thạch Đan Kỳ cắn môi dưới, tính tình người này, nếu không để cho cậu nói xong lời muốn nói, cậu sẽ không chịu cho cô đi. Cô xầm mặt, rốt cuộc gật đầu một cái. Trần Cửu Hãn vừa thấy, vui mừng hơn đi lại gần cô.

Cậu vừa tới gần, Thạch Đan Kỳ liền lập tức lùi về phía sau. Cậu phát hiện động tác của cô, vẻ mặt thất vọng, im lặng đứng lại tại chỗ không động nữa.

"Ngày mai là lần đầu tiên tôi tham gia kì thi khảo sát."

"Cậu nói cho tôi biết cái này để làm gì?"

"Bởi vì chị là gia sư của tôi." Ánh mắt Trần Cửu Hãn vẫn chuyên chú nhìn cô."Tôi biết rằng chị vẫn còn giận tôi, dù tôi nói xin lỗi nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, cho nên, tôi muốn xin chị đồng ý với tôi một việc. . . . . ."

“Việc gì?" Cô cảnh giác hỏi.

"Nếu như lần thi thử lần này tôi có thể đạt đến điểm thì chị không được giận tôi nữa, trở lại làm gia sư của tôi như trước được không?" Trong con ngươi đen như mực của cậu mơ hồ ẩn chứa ý cầu xin.

Thạch Đan Kỳ vừa nghe, không biết nên khóc hay nên cười. Suy nghĩ của cậu ta thật là kỳ lạ, thành tích của cậu cao là việc nhà cậu, có liên quan gì đến việc cô tức giận hay không? Lại nói, nếu thi thử cậu có thể làm được đến điểm cao như vậy thì bác gái còn cần mướn cô làm gia sư làm cái gì?

Mặc dù thành tích nửa năm qua của Trần Cửu Hãn tiến bộ rất nhiều, nhưng muốn bù đắp lại kiến thức ba năm qua ngay lập tức cũng là điều không thể nào, hiện tại kiến thức cậu còn lại tương đối, nhiều lắm cũng chính là lý thuyết năm thứ ba, còn lại hai năm trước cơ hồ đều là mất gốc, từ từ phải bắt đầu bổ sung lại, ban đầu mục tiêu bọn họ hướng đến ở lần khảo sát đầu tiên là gần điểm; kể cả cậu thông minh đến đâu, muốn ở ngay bài khảo sát lần đầu tiên này đạt điểm, không thể nghi ngờ là đã quá gượng ép, có lẽ, đây là một cơ hội thoát khỏi cậu.

Thạch Đan Kỳ nhắm mắt một cái, ". . . . . . Được, nếu như ngay ở lần khảo sát lần này cậu có thể đạt được , tôi sẽ lại trở về làm gia sư của cậu."

"Có thật không?" Cậu vui mừng tiến lên một bước, hàm răng trắng lóe sáng trong màn đêm.

Cô vội vã lui về phía sau một bước."Nhưng! Nếu như cậu không có thi được thì sẽ phải đồng ý với tôi, sau này, không được đến tìm tôi nữa, ngay cả khi rảnh rỗi đi đến gần khu vực nhà tôi cũng không được."

Nụ cười vừa hé mở nhanh chóng biến mất.

"Như thế nào? Cậu có dám đánh cuộc hay không?"

Cậu nhìn thẳng vào cô. Qua hồi lâu, thiếu niên rốt cuộc gật đầu một cái, giọng nói tuy nhỏ, nhưng tràn đầy kiên định không thể lay chuyển được―

"Được, nếu như mà tôi không thi được điểm, về sau sẽ không bao giờ tới làm phiền chị."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio