Già Thiên

chương 1135: máu nhuộm nam vực

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Phàm hận muốn điên, ánh mắt khiếp người, tức sùi bọt mép, thời khắc mấu chốt lại thất bại trong gang tấc, Bắc Đế đánh tới làm rối loạn chiến cuộc.

Cùng là là Nhân tộc, Vương Đằng lại không đến hỗ trợ, mà là báo thù, đẩy chiến xa thẳng vào đại trận của Hắc Hoàng, hỗ trợ bát bộ thần tướng xoay chuyển trận thế, khiến mấy người Đông Phương Dã hận không thể băm vằm hắn.

Phốc!

Diệp Phàm vung tay, trường thương ầm kim quét qua ngàn quân, một mảng đầu Cổ tộc bay lên, mũi thương sắc bén như lưỡi đao chói mắt, cắt ngang qua những cổ họng.

Đầu người không đếm hết kéo theo tia máu bắn lên, nhuộm đỏ bầu trời. Diệp Phàm ra sức giết địch, chống lại bát bộ thần tướng, nơi đi qua cuồng phong gào thét, mưa máu xối xả.

Đến lúc này, mọi thứ đều thay đổi, ba vị Cổ Hoàng tử bắt đầu ngăn cản hắn, mà không phải hắn ngăn cản ba người này, không cho hắn đi lên cứu viện.

- Giết!

Lúc này Diệp Phàm đỏ cả mắt, hống ra chữ úm, hóa thành một mảnh cuồng bạo tràn lan quét qua như cơn lũ.

Đây là đại thuật, công kích không phân biệt ai, quét qua thiên địa, đạo văn tràn lan, từng khối thi thể văng ra.

Phốc!

Diệp Phàm lại ngửa đầu hét dài, đạo âm kéo lên độ cao khủng bố, đại quân bát bộ thần tướng lao tới rơi xuống như mưa, tiếp đó nổ tung thành mây máu.

Bốn phương tám hướng toàn là thi thể bát bộ thần tướng, ngã xuống thành mảng như cắt cỏ, cả bầu trời là máu cùng tàn chi.

Cảnh tượng máu nhuộm thiên địa cực kỳ thảm thiết, Diệp Phàm giết phát cuồng, dùng hết thủ đoạn xông tới, bởi vì tình cảnh hầu tử ở xa xa đã nguy kịch.

Thánh Hoàng tử đại chiến đến lúc này đã sớm hao hết huyết khí, bị Thiên Hoàng tử cùng mấy Bán Thánh vây quanh, còn có Vương Đằng khống chế chiến xa cổ màu vàng đánh vào, lúc nào cũng có thể nuốt hận.

Vừa rồi Thánh Hoàng tử quyết chiến sinh tử, khác với Diệp Phàm quyết đấu với ba người Hoàng Hư Đạo, đánh tới lúc này, chiến lực của hắn đã hao bảy tám phần, gần như cạn khô.

Bát bộ thần tướng, mấy Bán Thánh, Vương Đằng, lại thêm Thiên Hoàng tử vô địch ngút trời cùng nhau vây công, dù là Thần linh tử chân chính cũng khó chống nổi.

Ở phía chiến trường khác, đám người Hắc Hoàng cũng rơi vào cảnh nguy hiểm, bởi vì mấy Bán Thánh đang xem chiến rốt cuộc không kiềm chế được, đánh tới.

- Thần Nữ Lô trấn áp cho ta!

Lửa cháy quét ngang ngập trời, ánh lửa đỏ thiêu bầu trời không, khiến rất nhiều Cổ tộc nuốt hận. Thần Nữ Lô là kỳ bảo trong Thánh khí, là Hằng Vũ Đế đúc binh khí cho Đại Thánh tổ sư Nhân Dục Đạo, lực sát thương cực lớn. Bạn đang đọc truyện tại -

Chiếc lò "đông" một tiếng nổ lớn, thiếu chút trực tiếp thu lấy một vị Bán Thánh, thiêu hắn cả người đầy lửa, suýt nữa thành cục than.

- A....

Đại chiến thảm thiết, khắp nơi là tiếng kêu la, Cổ tộc còn sống không ít, đều là những nhân vật lợi hại.

Ầm!

Đông Phương Dã ra tay, bổng nanh sói trong tay quét ngang trời, đánh hư không sụp đổ, đáng tiếc một vị Bán Thánh khác cũng mang theo Thánh khí sứt mẻ chống cự lại, nơi này càng thêm thảm thiết.

Trong lòng Diệp Phàm lửa gấp ngập trời, hận không thể giết tới ngay, nhưng mà ba vị Cổ Hoàng tử thi triển các loại thủ đoạn dây đưa, tuy rằng hắn chém ngã không ít cường giả Cổ tộc, nhưng vẫn không thể xông tới.

Cuối cùng, hắn phát ra một tiếng thét to, mở ra dị tượng vắt ngang trời.

Đó là dị tượng phức tạp, quấn vào một chỗ khó mà nhìn rõ, nhưng uy lực đủ xé rách trời đất, bát bộ thần tướng chết vô số, phàm là người bị quét trúng đều biến thành khối vụn.

Dù là ba vị Cổ Hoàng tử cũng bị đánh văng ra, không thể cản nổi. Diệp Phàm thoát khôi ba người truy kích, trên đầu treo trường thương ầm kim, tay trái cầm Hắc Tiễn, tay phải nắm Lục Đạo Luân Hồi Quyền, tung hoành trong thiên địa đánh tới chỗ kịch liệt nhất.

Phốc!

Hắc Tiễn trong tay hắn vung tới trước, chọc thủng một vị Bán Thánh trên trời, phốc một tiếng hóa thành mây máu.

Ở vùng thiên địa đại chiến này, mạng người không bằng cỏ rác, khắp nơi là xác chết, tràn ngập máu tươi, Diệp Phàm giết đến phát cuồng, hắn sợ Thánh Hoàng tử xảy ra chuyện.

- Vương Đằng ngươi nộp mạng cho ta!

Hắn không gì cản nổi, phàm là kẻ cản đường đều thành thịt vụn, lửa giận trong lòng hóa thành thiên đao bắn ra từ miệng, lưỡi đao sáng như tuyết quét ngang ngàn quân.

Nếu không phải Vương Đằng chạy tới dùng Thánh khí xé rách đại trận của Hắc Hoàng, tình thế sẽ không nghịch chuyển như vậy, có lẽ Thiên Hoàng tử đã bị chém đầu.

Hôm nay chiến trận hoàn toàn xoay chuyển, bát bộ thần tướng lao ra như nước vỡ đê, mấy Bán Thánh được giải thoát, nháy mắt làm cho Thánh Hoàng tử chiếm hết ưu thế rơi vào tuyệt cảnh.

Diệp Phàm sát khí bùng nổ, trong lòng nghẹn một đoàn lửa giận, hận không thể chém ngay tên đầu sỏ Vương Đằng. Thân là Nhân tộc lại phản chiến như thế, hỗ trợ Cổ tộc thay đổi hoàn toàn cục diện chiến trường, khiến hắn hận muốn điên.

Chính vì thế, mấy Cổ tộc đang xem chiến cũng không yên phận, có mấy Bán Thánh ra tay, hiện giờ tình thế ác liệt đến cực điểm.

Dưới chân Diệp Phàm phơi thây không biết bao nhiêu, thiên quân vạn mã đánh tới không biết đã giết bao nhiêu người, nơi đi qua máu tươi lan tràn, thây cốt vô số.

- Ngay cả ba tên Cổ Hoàng tử cũng không cản được ta, các ngươi ai dám làm bừa? Xong trận này, phàm là kẻ ra tay dù có trốn ra ngoài chín tầng trời, ta cũng sẽ chém hắn.

Hầu tử nguy hiểm, Diệp Phàm rống giận như sấm nổ chấn thế, làm người ta sợ hãi không thôi, chấn nhiếp Cổ tộc.

Trong lòng hắn lại rất bình tĩnh, mở ra dị tượng, thần ma sừng sững quét ngang khắp chốn, cả bầu trời đầy máu, nhưng giết mãi không hết.

Hắn rống to một tiếng quả thật trấn trụ không ít người, những Cổ tộc đang xem chiến nhìn kết cục mấy người, đều vô cùng kiêng kỵ, thấy hắn như ma vương thiếu niên vô địch, nơi đi qua đầy máu tươi, không ai chống nổi, sợ hãi thật sâu.

Đột nhiên, mũi nhọn xẹt từ sau lưng, sát khí tuyệt thế xuất hiện, một mũi nhọn đâm thẳng tới gáy Diệp Phàm. Nếu xỏ xuyên qua Tiên Thai, dù là Thánh thể Nhân tộc cũng phải ảm đạm chết đi.

Diệp Phàm xoay người lại, vung Hắc Tiễn, một tiếng đinh thanh thúy vang vọng tầng trời.

Huyết chiến giữa vạn quân, có người dùng bí bảo đánh hắn một kích, cản hắn ngay khi sắp tới, ngăn cản hắn liên hệ với Thánh Hoàng tử.

- Ngươi cũng là Nhân tộc!

Diệp Phàm lòng phát lạnh, tuy rằng người này có bộ mặt Cổ tộc, nhưng khi vận chuyển huyền công, đạo lực đánh tới vẫn có dấu ấn đặc thù của Nhân tộc.

Hơn nữa, đây là một Nhân tộc mạnh không kém gì Cổ Hoàng tử, thực lực còn cao hơn Vương Đằng một hai bậc, cản trở như vậy khiến Diệp Phàm ánh mắt càng lạnh hơn, chiến khí bão táp đánh ra một chiêu mạnh nhất.

Ầm!

Người này bị đánh bay khóe miệng tràn máu, thần sắc quỷ dị nhưng không nguy tới tính mạng, sát quang ở sâu trong mắt biến mất, hắn rút lui đi mất.

Diệp Phàm bất chấp đuổi giết, lao thẳng tới phía Thánh Hoàng tử, phóng ra như sấm giết sạch một mảnh trời, khắp nơi là máu, đạp lên thi thể Cổ tộc rốt cuộc chạy tới nơi này.

Lời hắn vừa nói lại chọc giận Hỏa Kỳ Tử, ở xa xa hắn lạnh lẽo nói:

- Ngươi nói ba vị Cổ Hoàng tử cũng không cản được ngươi, hôm nay một mình ta đấu với ngươi.

Ở bên này, Thánh Hoàng tử liều mạng đến bây giờ, thân chịu trọng thương, mấy Bán Thánh, Vương Đằng khống chế chiến xa cổ màu vàng, cộng thêm Thiên Hoàng tử có huyết mạch đứng đầu thiên hạ, cùng vây công. Hắn dùng mạng đặt cược, quyết đấu sống chết, tình trạng thân thể đã không lạc quan.

Thánh Hoàng tử nhìn về phía Diệp Phàm, nói:

- Có lẽ phải đi thôi.

- Các ngươi đi trước, ta có thể chém giết Thiên Hoàng tử!

Diệp Phàm trầm giọng nói.

Tiếp đó, hắn quét nhìn về phía Vương Đằng cùng một Cổ Hoàng tử không yếu khác, ánh mắt khiếp người, lửa giận đối với hai người này còn hơn cả Thiên Hoàng tử.

Thời khắc mấu chốt của Nhân tộc lại là do cường giả Nhân tộc can thiệp, một lần là hai đại cao thủ, bình thường không thấy xuất thế, lúc này lại chạy tới.

Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía xa xa, rất nhiều người đang xem trận chiến, không ít danh môn đại giáo Nhân tộc Nam Vực đều có mặt, nhìn ánh mắt hắn quét tới, nhiều người cúi đầu.

Về phần mấy người Lý đạo trưởng, đã sớm không biết trốn đến chỗ nào rồi.

Khác với như thế, Cổ tộc thỉnh thoảng có người ra tay, hình thành đối lập rõ ràng. Ở xa xa Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên không nhịn được lòng nguội lạnh, chỉ có hai Nhân tộc ra tay, nhưng mà lại đánh về phía bọn họ.

Diệp Phàm thu hồi ánh mắt, cũng khó trách những danh môn Nam Vực, không phải Bán Thánh mà đi lên thì là chịu chết. Bọn họ quả thật khó xử, đại thế đã vậy, mỗi người đều bất an, chỉ cầu tự bảo vệ mình.

- Dù chỉ còn lại ta, cũng phải giết ngươi!

Diệp Phàm nhìn thẳng Thiên Hoàng tử, ánh mắt hừng hực dọa người, hóa thành hào quang thực chất bắn ra, khiến mấy Bán Thánh không nhịn được lùi mấy bước.

Thiên Hoàng tử sớm bị trọng thương, đối mặt với ý chí và sát ý dữ dội này, trong lòng rung động, khóe miệng lại tràn máu.

- Người có thể giết ta còn chưa sinh ra, cũng không thể nào đi ra đời này, hôm nay chính các ngươi phải chết!

Hổ chết cũng không mất uy nghiêm, thân phận của hắn bày ra đấy, dù trong lòng e ngại, miệng cũng phải cứng rắn.

Cổ tộc, có một phần năm chủng tộc thân thiện với Nhân tộc, nhìn Nhân tộc phát triển nhiều năm, khiến bọn họ rất xúc động. Còn một phần năm khác bảo trì thái độ trung lập, ba phần năm còn lại là đối địch.

Hiện giờ, Diệp Phàm chấn nhiếp một bộ phận người xem chiến, nhưng vẫn có một số người muốn ra tay với bọn họ.

Ầm!

Hỏa Kỳ Tử đến, tay quét Phương Thiên Họa Kích đánh xuống, đây là Thánh khí, lưỡi kích sáng như tuyết to bằng cánh cửa, rũ xuống vạn tia đạo ngân trấn áp Diệp Phàm.

Keng!

Diệp Phàm tay trái cầm Hắc Tiễn, đón đỡ lưỡi kích sáng chói, tay phải Lục Đạo Luân Hồi Quyền đánh về phía đầu Hỏa Kỳ Tử.

- Giết, giết sạch chúng cho ta!

Thiên Hoàng tử lạnh lùng quát.

Bát bộ thần tướng rống to, âm thanh chấn vỡ không biết bao nhiêu ngọn núi, cả vùng đất sụp đổ thành một mảnh đất chết.

Cơ gia, một nam tử bề ngoài có vẻ thật bình thường nghe tin tức này, nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.

- Ngài... muốn ra tay hay sao?

Một vị hóa thạch nói.

- Đúng vậy.

Nam tử này ít lời cứng cỏi nói.

Mấy hóa thạch cũng không phản đối, cũng không thể nhiều lời, bên ngoài có lẽ không biết thân phận người này, nhưng bọn họ biết rất rõ, không ai lay động được ý chí đó.

Thanh niên này bình thường im lặng, bỗng ngừng bước xoay người, nói:

- Hư Không Đại đế cả đời không kém hơn người, bình ổn náo động hắc ầm, trấn Bất Tử Sơn, chiến chư thần Vực ngoại, chưa bao giờ lùi bước. Cơ gia ta không sợ kẻ nào, dù là trước kia hay hiện tại, có một số việc... các ngươi cứ yên tâm.

Chiến trường đại hoang.

- Ngươi thấy được chưa, bọn chúng căn bản không dám ra tay, còn người của ta càng ngày càng nhiều!

Thiên Hoàng tử lạnh lùng cười to, quét nhìn người Nhân tộc đang xem chiến, sau đó trào phúng Diệp Phàm.

Rất nhiều người Nhân tộc Nam Vực đang xem chiến đều cúi đầu.

- Dù có thiên quân vạn mã, hôm nay cũng phải lấy đầu ngươi!

Diệp Phàm ánh mắt sắt bén quét về phía Thiên Hoàng tử, lại ra tay đánh văng Phương Thiên Họa Kích của Hỏa Kỳ Tử.

- A....

Đột nhiên, một tiếng hét to truyền tới, một Bán Thánh Cổ tộc bị người ta đánh một chưởng tan xác, máu nhuộm bầu trời.

- Kẻ nào?

Bát bộ thần tướng liền rối loạn.

Một nam tử thoạt nhìn rất bình thường, ném vào đám đông thì tuyệt đối sẽ không bị người ta chú ý tới, ra tay giết một Bán Thánh, lập tức xông tới bên cạnh Thiên Hoàng tử.

Hư không thuật của hắn tuyệt diệu, khó mà phòng bị, bùm một chưởng đánh tới Thiên Hoàng tử, liền đánh Thiên Hoàng tử phun máu rút lui.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio