Già Thiên

chương 1556: cơ gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một lần từ biệt chính là một trăm mấy chục năm, ngày nay vượt qua vũ trụ vô ngần quay về Bắc Đẩu, điều này làm cho Diệp Phàm cảm xúc dâng trào, suy nghĩ hàng vạn hàng nạhìn điều.

Nơi này nghiễm nhiên là quê hương thứ hai, là ước mộng của hắn, là địa phương hy vọng khởi hành bay đi. Bước trên con đường tu luyện, leo lên tới tuyệt đỉnh, đều là với nơi đây làm cơ sở, không có Bắc Đẩu vốn không có một thân thành tựu của hắn ngày nay.

- Bắc Đẩu thiên địa biến đổi lớn, còn sâu đậm hơn so với cổ tinh phồn thịnh ở chỗ sâu trong vũ trụ!

Cơ Tử Nguyệt rất mẫn cảm với linh khí, căn nguyên lên tiếng.

Diệp Phàm chân đạp trên mặt đất, thật sự cảm ứng được loại biến hóa thật lớn này, đạo ở khắp thiên địa, nguyên khí dâng trào, địa mạch uốn mình như rồng, so với trước kia cũng không biết cường thịnh hơn gấp bao nhiêu lần.

Hơn nữa, từng đợt từng đợt đạo tắc xẹt qua bầu trời, thực dễ dàng giúp người ta cảm nơộ, đây là một đại thế đã xảy ra biến hóa kịch liệt!

Đủ loại tiêu điều sau thời đại thái cổ hoàn toàn biến mất, một đại thế hùng tráng thịnh vượng, tràn ngập sinh cơ, đại tinh cổ xưa gIao hòa cũng đạo, chân chính sống lại, không còn ngủ đông trầm miên.

- Hơn một trăm năm qua khẳng định sinh ra không ít nhân vật kinh thế, hoàn cảnh này còn mạnh hơn so với cổ lộ Nhân tộc, không hổ là Táng Đế Tinh!

Long Mã cảm thấy kinh hãi, loại biến hóa quá lớn này, không nơi nào có thể so sánh được.

- Đáng tiếc cho một thế hệ tiếp một thế hệ anh kiệt ngày xưa!

Cơ Tử Nguyệt nói, lòng có cảm khái.

Sau thời đại thái cổ, bao nhiêu thiên tài bởi vì thiên địa không cho phép đột phá mà mất đi trong ảm đạm. Muốn trảm đạo so với lên trời còn khó hơn. thì càng đừng nói là thành Thánh. Một vạn năm qua Nhân tộc cũng chỉ có vài người thành Thánh mà thôi, chỉ vì thiên địa này không thích hợp tu luyện.

- Thời đại này chú định chính là một cái giếng phun, rất nhiều anh kiệt bị áp chế sẽ không ngừng đột phá. vượt qua chính mình, rốt cục bọn họ đợi được tới thời đại hoàng kim thịnh thế này!

Diệp Phàm nói.

Người tu luyện đến kiếp này, nếu còn có thọ nguyên tất nhiên có thể tiếp tục đột phá, phàm là kẻ huyết khí sung túc đều sẽ liên tiếp phá vỡ gông cùm xiềng xích, tăng cao hơn mấy bậc.

- Điều tiếc nuối nhất là Cái Cửu U tiền bối!

Đây là tiếng nói trong lòng mọi người. Ở Bấc Đẩu cổ vực, dưới tình huống điều kiện ác liệt nhất, không có khả năng thành đạo nhất. Cái Cửu U một đường hát vang, đột phá đến cảnh giới Chuẩn đế. Đây phải là tài ba trác tuyệt cỡ nào?

Đáng tiếc, thời đại trước Thanh Đế thành đạo, Cái Cửu U sinh ra ở thời đại đó nên chú định chính là một khúc bi ca.

Ngày nay, khoàng cách Thanh Đế tọa hóa đã qua đi hơn một vạn năm, nhưng Cái Cửu U cũng đã tuổi già sức yếu, không còn cường thịnh như năm xưa nữa.

Mà đối với thế hệ sau mà nói, thời đại này cũng là kỳ ngộ tốt nhất.

Xưa nay thiên kiêu phần nhiều đều tịch mịch, nhưng kiếp này lại nhất định va chạm ra đốm lửa sáng lạn nhất. Bởi vì có quá nhiều người tập trung tới kiếp này sẽ không thiếu địch thủ.

Trung Hoàng, Diêu Quang. Khương Dật Phi, Nam Yêu, Tiên Thiên Đạo Thai... là những cái tên thiên tư ngút trời, chú định ở kiếp này sắp sửa phát ra tia sáng kỳ dị, nhất là bọn họ đều sinh ra ở Bắc Đẩu.

Hơn nữa. cùng với Cổ tộc, Hoàng Hư Đạo, Hỏa Lân Nhi, Thánh Hoàng tử, Thần Tầm đạo nhân... một vị lại một vị là con nối dòng của Cổ Hoàng. Nói vậy đều không ai cam chịu tịch mịch, bọn họ đồng loạt xuất hiện ở kiếp này chính là muốn tung hoành thiên hạ, đánh vào Tiên lộ.

Không hề nghi ngờ, con của Đại đế tất nhiên cũng sẽ có người xuất hiện, Cơ Tử cũng không phải một người duy nhất. Ở trước một thời đại hoàng kim thịnh thể muôn đời này, sao có thể có ít huyết mạch của các Đại đế khác tiếp diễn huy hoàng?!

Con đường thành tiên sắp sửa mở ra ở ngay tại Bắc Đẩu, chú định rực rỡ lóa mất. Chí tôn thiên kiêu khẳp vạn vực chư thiên đều đã tới đây, khẳng định sẽ có nhân vật không kém gì con của Đế, từ phàm thể đến thể chất đặc thù, sẽ từng

người xuất hiện, sẽ va chạm tạo ra quang hoa chói mắt nhất xưa nay!

Mà đây chỉ là trẻ tuổi một thế hệ, ngoài ra còn có biết bao nhiêu chí cường giả lớp người già. tất nhiên càng cao thâm khó lường. Cũng không biết sẽ có bao nhiêu chủng tộc tới đây.

Hỏa Tang, Thông Thiên, Tử Vi, A Di Đà, Vũ Hóa, Câu Trần, Phi Tiên... có tinh tú nào không phải là danh chấn cổ kim, nhất định sẽ có vô tận cường giả chạy tới. Đại Thánh càng không cần phải nói, thậm chí sẽ có Chuẩn đế ra mặt!

Đây là một đại thế hoàng kim, các gia tộc từng xuất hiện Đại đế, nội tình của họ sắp sửa chân chính hiện ra. Đến lúc đó hơn phân nửa sẽ rúng động nhân gian.

Diệp Phàm mới vừa quay về tới, liền bình thản suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn điều như vậy, nghĩ tới rất nhiều, hắn biết đây là một thời thịnh thế tràn ngập kỳ ngộ, cũng là một thời loạn thế tràn ngập nguy hiểm khó khãn trắc trở.

Cơ hội và khiêu chiến cũng tồn tại, kiếp này tất nhiên sẽ không trầm lắng, vô số anh kiệt đã tìm tới, Bắc Đẩu Tinh Vực sắp sửa sôi trào, hào quang rực rỡ sẽ chiếu sáng khấp chín tầng trời mười tầng đất. chỉ có nơi này là chói mắt nhất!

- Kế tiếp, sẽ có vô số trận chiến đấu. Còn chưa bắt đầu, máu huyết của ta đã nóng lẻn. sắp sửa sôi trào!

Diệp Phàm nhìn ra cảnh vật núi sông xa xa.

Cơ Tử Nguyệt thì tràn ngập sầu lo: tương lai ai có thể nói mình biết rõ, chư hiền cũng nổi lên, quần hùng cạnh tranh, trăm tàu giành nhau chạy, hơi có vô ý một chút sẽ lật thuyền tiêu đời.

- Để bổn tọa nhìn xem: phong thái của tất cả hùng chủ vạn vực chư thiên cường đại như thế nào!

Long Mã hăng hái, muốn quật khởi ở đại thế này.

Đám Kim Sí Đại Bằng cũng đều nhìn ra núi rừng đất đai xa xa, bọn họ tràn ngập khát khao và khát vọng ở nơi này, chỉ vì nơi này là Đại đế cổ đều lựa chọn làm nơi táng thân.

- Rời đi nhiều năm như vậy, không biết Thiên Chi Thôn ra sao? Đoạn Đức tỉnh lại chưa? Hắc Hoàng không chọc ra rắc rối gì lớn chứ? Đám người Lý Hắc Thủy, Diệp Đồng. Đông Phương Dã, Tiểu Tước nhi, Yêu Nguyệt Không, Khương Hoài Nhân... không biết nay ra sao?

Diệp Phàm khẽ nói.

Từ khi hắn xuất thế đến nay, có hơn phân nửa thời gian đều hao phí ở trên đường thí luyện, xa cách thời gian quá dài, chinh chiến nhiều năm như vậy chưa quay đầu về.

Diệp Phàm rất muốn lập tức nhìn thấy bọn họ, đáng tiếc không biết hôm nay Thiên Chi Thôn dời tới địa phương nào. Khi hắn rời đi, đoàn người Sát Thánh Tề La đã di dời tiểu thế giới ra Vực ngoại, rời xa chốn thị phi Bắc Đẩu.

- Đi nơi nào, làm sao tìm được bọn họ?

Cơ Tử Nguyệt hỏi.

- Trước đưa muội về nhà!

Diệp Phàm lắc lắc đầu. nhiều năm trôi qua, không vội trong lúc nhất thời nửa khắc.

Đoàn người xé mở hư không, lập tức tiến về hướng Cơ gia. Ở Nam Vực không hề nghi ngờ Cơ gia là gia tộc đệ nhất, không tộc nào có thể sánh bằng.

Kiến trúc cổ hoành tráng, cổng chính cao lớn, bên trong có từng tòa từng tòa Thần sơn treo lơ lửng giữa trời, có từng phiến từng phiến đảo nhỏ chìm nổi, thác nước bạc từ Thần sơn trên bầu trời cao buông xuống. tiên khí mông lung mờ ảo, thần bí khó lường.

Mà ở phía trước cổng chính to lớn có một dòng sông chảy qua, có dạng như con rồng uốn khúc chảy về phương xa, dòng sông tên là Cơ Thủy.

- Người nào?

Một số cường giả thủ hộ trước cổng chính Cơ gia trước tiên phát giác bọn họ, ra tiếng quát hỏi.

Ở thời đại ngày nay, nói thật dễ nghe là đại thế huy hoàng, nói khó nghe chính là thời buổi hỗn loạn, có quá nhiều chủng tộc xuất hiện, vô số chư hiền Vực ngoại buông xuống, đã tạo ra chấn động lớn.

Ở Bắc Đẩu mỗi ngày đều có Thánh nhân quyết đấu, mỗi người đều cảm thấy bất an, sợ bị xóa khôi thế giới này.

Mặc dù Cơ gia từng xuất hiện Đại đế, nội tình thâm hậu không gì sánh bằng, nhưng cũng không dám sơ suất, mỗi ngày đều có cường giả tọa trấn, còn thật sự thủ hộ đại môn.

- Thúc tổ, là ta!

Cơ Tử Nguyệt sắp khóc, nhìn thấy cánh cửa to lớn vào nhà mình cũng núi non kia, trong đôi mắt to kích động lệ nóng doanh tròng. Hơn một trăm năm tưởng nhớ gia hương, nhung nhớ thân nhân, rốt cục đã trở lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Cơ Thủy chen chúc lao xuống, nổi lên từng cơn bọt sóng.

Cơ Tử Nguyệt phóng vọt tới trước cổng chính về nhà, hai tay dang rộng, mắt nhìn kỳ cảnh núi sỏng tráng lệ nơi này, mái tóc tung bay, nước mắt rốt cuộc không kiềm nổi tuôn rơi.

- Ngươi là... Tử Nguyệt!

Lão nhân kinh hãi, có chút không thể tin được, rồi sau đó thân thể run rẩy, lao ra ngoài cánh cửa to lớn, ở phía sau lão đi theo một đám người.

- Tử Nguyệt, đúng thật là nàng! Tiểu Nguyệt trong sáng của nhà chúng ta đã trở về rồi!

Một vị lão nhân khác run giọng nói.

Bất kể là Cơ Hạo Nguyệt hay là Cơ Tử Nguyệt, đều là thiên tài nổi bật của Cơ gia, đã bước trên cổ lộ xa cách nhiều năm, không ngờ đã trở về, đây chính là một kỳ tích.

Nên biết rằng, ngày xưa người bước trên con đường này không có mấy người có thể trở về.

- Hài tử! Đúng thật là ngươi...

Vài lão nhân lớp nhân vật người già Cơ gia đi nhanh ra nghênh đón, thân thể phát run, biết rõ đây là Cơ Tử Nguyệt vẫn không kiềm nổi hỏi như vậy.

- Là ta... Ta đã trở về!

Cơ Tử Nguyệt lau nước mắt, chớp chớp hàng lông mi thật dài, lộ ra nụ cười, vừa rồi khóc là vì nàng quá vui mừng mà khóc, vì quá kích động mà rơi lệ.

- Mau mau đi báo cho gia chủ, minh châu nhà ta đã trở về!

Có người rung lẻn một hồi tiếng chuông vàng, đây không phải là cảnh báo, mà là tiếng chuông triệu tập nhân vật trọng yếu, réo rắt hồi lâu, chỉ ở thời điểm có việc trọng đại mới rung lên một hồi dài.

Sóng âm tiếng chuông vang vọng phá vỡ sự yên lặng ở gia tộc cổ lâu đời, một đám người chậm rãi xuất hiện, có nam có nữ, có già có trẻ, hoặc là kẻ cầm quyền Cơ gia, hoặc là nhân vật dòng chính, đi ra nghênh đón.

- Tử Nguyệt!

Một mỹ phụ trung niên đẹp đè quy phái khoan thai đi tới, mà lúc này cũng là mặt đầy nước mắt. Cơ Tử Nguyệt sớm đã nhào lại, ôm nàng cũng một chỗ, kêu gọi mẫu thân.

Ngày nay phụ thân của Cơ Tử Nguyệt là gia chủ Cơ gia, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, cố gắng kiềm chế xúc động, hiển nhiên trong lòng rất không bình tĩnh.

- Ca ca ngươi đâu? Hắn...

Vừa khóc vừa cười một lúc lâu, mv phụ trung niên mới run run giọng nói, dường như sợ nghe được tin dữ.

- Huynh ấy rất tốt! Còn ở lại trên cổ lộ tôi luyện bản thân, không muốn trở về!

Cơ Tử Nguyệt lau nước mất cười nói.

Mọi người Cơ gia đều thở phào một cái, rồi sau đó là yên tâm và vô cùng vui mừng. Hai người đều bình vên vô sự, một trở về, một còn đang chinh chiến, không có gì tốt đẹp hơn so với tin tức này.

- Đi lên cổ lộ không có bao nhiêu người có thể trở về, Cơ gIa ta xem như nổi trội rồi!

Một vị nguyên lão kích động kêu lên.

- Đúng vậy! Người của Cơ gia ta bước trên cổ lộ, có thể bình an trở về đã chú định là sẽ huy hoàng vạn năm!

Mọi người đều rất cao hứng.

- May mà năm đó ngăn cản ngươi, không có đi theo Thánh thể chạy loạn, bằng không như thế nào có thành tựu ngày nay. Cũng một chỗ với hắn không có kết quà gì tốt!

Một vị nguyên lão Cơ gia nói, lão xếp thứ tầm, là người năm đó có địch ý sâu đậm nhất đối với Diệp Phàm.

Cơ Tử Nguyệt lập tức nhíu mày, mất hứng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio