Già Thiên

chương 232: nguyên khóa người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không muốn dẫm vào vết xe đổ như những người đi trước, mọi người không ai bảo ai nhanh chóng lùi lại, một cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp nơi.

Sau khi lùi ra xa mấy trăm mét, tám người liền quay đầu nhìn lại. Càng nhìn càng thấy ghê rợn, từng đám khói màu đỏ tươi như máu rờn rợn bốc lên, như nước mắt của các oan hồn nơi đây.

Cả hồ nhỏ nhiều lắm cũng chỉ rộng mười mấy trượng, nhưng nguyên nước hồ là một màu đỏ chết chóc làm ai ai cũng thấy khó thở. Cái hồ ấy giống như một cái hố đen sâu thẳm, có thể cắn nuốt cả trời đất.

- Đây là cái hồ gì vậy, sao lại đáng sợ thế?

Một người trong đám run bần bật, cũng không phải do hắn nhát gan, mà vì bầu không khí nơi đây thật sự quá quái dị. Hồ máu đáng sợ trước mặt làm người ta không thể khống chế được thân thể, cứ run lên liên tục.

Sau khi rời xa một đoạn khỏi vùng đất chết chóc Hoả long phần và Long điệp huyết, tám người đứng ở một vị trí khá cao nhìn lại, đều thấy một hình ảnh khó mà tin nổi. Tổng thể khe rãnh hợp với hồ máu kia liền tạo ra một hình tượng làm chấn động mọi người.

- Đây là một con rồng đang ho ra máu a! Tại sao lại có địa thế kỳ lạ như vậy?

Một người sợ hãi kêu lên, mồ hôi lạnh trên người tuôn ra.

Sao lại giống đến vậy? Cứ y như là tác phẩm được bàn tay ma quỷ làm nên.

Ngọn núi vẫn thế, khe nứt như là được mở ra một cách tỉ mỉ chính xác. Rõ ràng không phải do tự nhiên hình thành.

Mấy người tu sĩ đổ mồ hôi lạnh, nhìn thấy một địa thế như vậy, cả người bọn hắn sững sờ ra, lại thêm mấy phần sợ hãi.

Diệp Phàm ngửa mặt lên nhìn sắc trời, mặt trời đang khuất bóng về phía tây, ánh sáng chiều tà đang dần dần biến mất. Bỗng nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, sắc mặt liền khẽ biến, hét lớn:

- Mau lùi lại.

Nguyên Thiên thư có ghi lại, vào lúc ngày đêm hoán đổi, đó cũng là lúc Hoả long phần và Long điệp huyết nguy hiểm nhất.

Những người khác thấy Diệp Phàm như vậy đều hoảng hồn, lui nhanh về phía sau.

Vừa chạy được mấy dặm, ánh sáng cuối cùng cũng biến mất. Màn đêm chuẩn bị buông xuống. Một âm thanh trầm lạnh làm người ta run sợ vang lên, cái khe rãnh kia bỗng rung động. Nước dưới hồ máu sôi trào rồi lao ra khỏi mặt đất, xông thẳng lên giữa không trung.

Đám người may mắn sống sót có tu vi không giống nhau, người có tu vi thấp nhất bị bỏ lại ở phía sau cách xa đến một dặm. Bỗng nhiên hắn ta gào lên một tiếng thảm thiết.

Bảy người quay đầu nhìn lại, tận mắt thấy tên đó đang phi hành giữa không trung, liền bị một cỗ lực lượng thần bí giữ chặt không thể cử động, rồi lôi thẳng hắn vào trong hồ máu. Cả một chút bọt nước cũng không hiện lên, cứ thế mà biến mất.

Những người kia thấy thế sợ đến nỗi hồn phách muốn thất tán, không dám phi hành nữa mà cắm đầu chạy như điên, đuổi theo Diệp Phàm và lão Đao Cầm đang gần biến mất cuối chân trời.

Mãi đến khi cách xa mười mấy dặm, Diệp Phàm mới dừng lại, sáu người còn lại cũng từ từ phía sau chạy đến. Ai nấy đều nổi cả gân máu lên, không phải do mệt mỏi, mà do sợ hãi quá độ dẫn đến như thế.

- Nếu cho ta được lựa chọn lần nữa, chắc chắn ta sẽ không đi vào nơi quỷ quái này. Dù có trả một ngọn núi nguyên, ta cũng không cần.

Một tên tu sĩ trẻ tuổi không kìm được khóc nức nở.

Những người khác ai ai cũng có nỗi niềm riêng, sắc mặt trắng bệch, ra vẻ có hối hận cũng đã muộn rồi.

- Cấm địa Thái Sơ này cũng thật kỳ lạ. Vị trí này còn cách thần mỏ khá xa, lại xuất hiện một hung địa như vậy, vừa rồi nếu không kịp để ý mà tiến lên.Chỉ sợ chúng ta đã chết hết rồi…

Một người run giọng nói.

- Đó là địa thế đại hung - chân long thổ máu

Sắc mặt lão Đao Cầm ngưng trọng.

- Lão trượng cũng nghe nói qua sao?

Trong lòng Diệp Phàm rất kinh ngạc nhưng bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh.

- Ta thấy tiểu tử còn hiểu rõ hơn ta, nếu lúc nãy không nhờ ngươi kịp thời cảnh báo, sợ rằng không còn ai trong chúng ta còn sống đâu.

Lão Đao Cầm nhìn hắn nói.

- Ta cũng chỉ linh cảm được nguy hiểm, chứ không biết thật sự đó là nơi như thế nào? Lão có thể nói rõ cho mọi người cùng biết hay không?

Diệp Phàm dò hỏi.

- Chuyện này ta cũng không biết nhiều, chỉ là đã từng nghe nói qua...

Lão Đao Cầm lắc đầu, nói:

- Cũng không biết chuyện xảy ra từ khi nào, có lẽ đến từ bảy, tám vạn năm trước, thậm chí còn hơn cả vạn năm. Vào năm đó, có người từng dựng nên một địa thế như vậy ở Bắc vực, đã làm chết không biết bao nhiêu người, rất nhiều người là những nhân vật uy chấn thiên hạ. Cuối cùng, phải chờ đến khi một vị Nguyên Thiên sư xuất thế, hắn ta mới tìm ra cách phá giải loại địa thế này. Nhưng cái giá phải trả cũng cực kỳ đắt, suýt nữa hắn ta đã mất mạng. Mà cũng không được nửa năm, vị Nguyên Thiên sư đó đã mất tích không ai biết.

- Cố gắng phá tan địa thế này…không lẽ trong đó có đồ vật gì trân quý sao?

Một tu sĩ rất nhạy cảm phát hiện ra.

- Dĩ nhiên, nếu không sao lại có nhiều người đi chịu chết như vậy.

Lão Đao Cầm cũng chỉ nói đến đó, sau đó không nói thêm gì nữa.

Trong lòng Diệp Phàm thở dài: "Hỏa long phần và Long điệp huyết đều sản sinh ra thần nguyên."

Ít nhất là là có hai khối, nhưng hắn không có cách nào lấy được, vì địa thế quá nguy hiểm.

Đây là lần đâu tiên hắn thăm dò cảm thấy được thần nguyên, nếu sau này có thực lực cường đại, lại hiểu được toàn bộ Nguyên Thiên Thư, có lẽ sẽ thử xâm nhập nơi này xem.

Hiện tại hắn chỉ có thể kiềm chế, có thể sống sót rời khỏi nơi này đã là may mắn lắm rồi.

Sắc trời mờ mờ, bảy người chậm rãi di chuyển, dù thự lực bọn họ không kém, nhưng cũng không dám đi nhanh. Tất cả đều dán mắt nhìn khắp bốn phương, cẩn thận quan sát địa thế, lo sợ chỉ cần nhầm một bước chân là bước vào tuyệt địa.

Vì nếu đã có địa thế như Hỏa long phần và Long điệp huyết, chắc chắn trong khu vực mỏ cổ này còn những địa thế quỷ dị khác.

- Lão Đao Cầm, lão chắc chắn đây là hướng đi ra bên ngoài ư? Sao ta cảm giác chúng ta đang đi về hướng của Thần mỏ?

Một tên tu sĩ nơp nớp lo sợ.

Ánh sáng mặt trời đã biến mất từ lâu, sắc trời đen kịt, không thấy một vì sao trong đêm. Trên mặt đất hoang vu cô quạnh màu đỏ thẫm có từng lớp từng lớp sương mù bao phủ lượn lờ, làm cho người ta không phân biệt được phương hướng.

Lão Đao Cầm cũng nhíu mày, càng đi càng không định hướng được. Nơi này như một vùng đất mê mang, không khí vô cùng trầm lắng, đất đá màu hồng trải rộng khắp nơi làm cho bầu không khí có chút quỷ dị. Lúc bước đi, gót chân của họ dẫm lên những viên đá, tạo nên những tiếng vang truyền đi rất xa trong bóng đêm u tĩnh trống trải này.

Bảy người không dám khinh thường, vội vàng không dám để chân chạm đất, lo sợ sẽ kinh động tới vật gì. Bởi vì truyền thuyết liên quan tới mỏ cổ Thái Sơ thực sự rất nhiều.

Đi thêm nửa giờ nữa, bọn họ hoàn toàn mất đi cảm nhận về phương hướng, như đang bước vào một mê cung vĩ đại.

Sắc trời càng lúc càng tối.

Ban đầu sương mù còn hơi nhạt, nhưng lúc sau lại trở nên dày đặc, có đưa tay ra phía trước cũng không thấy rõ năm ngón tay.

- Ta cảm thấy chúng ta không nên đi tiếp nữa.

Một tu sĩ dừng chân lại, trong lòng lo lắng, nói:

- Ta luôn cảm thấy phương hướng không đúng.

- Ta cũng có cảm giác này, nhìn cảnh vật không giống đường đi ra bên ngoài.

Một người khác nói theo, trong mắt toát ra sự sợ hãi, nói:

- Nếu thực sự chúng ta đang đi về phía mỏ cổ Thái Sơ, có gặp phải bất trắc thì đúng là kêu trời trời không biết kêu, gọi đất đất chẳng hay đó..

Mọi người cũng cảm thấy lo lắng, nếu như bị mất phương hướng, cũng coi như không tìm được đường về, xem như đã bỏ nửa cái mạng trong cấm địa Thái Sơ này.

Lão Đao Cầm im lặng hồi lâu, sau đó thở dài nói:

- Không đi tiếp cũng không được! Nếu đứng yên, ta sợ sẽ có chuyện xảy ra.

- Nhưng nếu tiếp tục tiến lên sợ rằng chúng ta sẽ bước nhầm một chân vào bên trong mỏ cổ, lúc đó có hối hận cũng đã muộn! Tốt nhất nên chờ tới trời sáng rồi mới tiếp tục đi.

- Dừng lại nơi này không thích hợp, làm sao biết nơi này là đâu!

Quan điểm mấy người khác nhau, cãi nhau ầm ĩ.

- Tiểu ca, ngươi thấy thế nào?

Có người nhìn Diệp Phàm, lão Đao Cầm cũng nhìn hắn.

- Để ta cân nhắc xem sao đã..

Diệp Phàm lo lắng trong lòng, khó mà giữ được bình tĩnh. Từ đầu đến giờ hắn vẫn cảm thấy nơi này có chút quỷ dị.

Ngẩng đầu nhìn trời không thấy ánh sao, một khoảng tối tăm mịt mù như một tấm vải đen trùm lên bầu trời, dõi mắt nhìn ra bốn phương không thấy bến bờ, chỉ thấy đâu đâu cũng là sương mù mờ mờ, có cảm giác như bọn họ đang lạc vào trong một cái hộp đóng kín.

Nơi này cực kỳ giống với quỷ vụ được ghi chép trong Nguyên thiên thư. Người có thể trấn núi định long mạch, phong thần nguyên. Nhưng ngược lại, tà nguyên cũng có thể phong thiên địa, khóa người cho đến chết.

Quỷ vụ bốc lên, đây là một dấu hiệu của đại hung, rất có thể bọn họ đã tiến vào yêu địa, dễ bị vây chết ở chỗ này.

Nguyên giam hãm người là hung hiểm nhất, chính là sát cục đoạt mệnh!

Diệp Phàm nguyền rủa, hắn mới chỉ học được Nguyên Thiên thư, còn chưa phong thần nguyên được. Hắn không muốn mình bị giam hãm ở đây một chút nào.

Quỷ vụ tràn ngập, sát cơ ẩn tàng, một khi dẫn động ra thì mọi người sẽ hóa thành vũng máu ngay.

Có thể nói cửa địa ngục đã mở rộng đón chào bọn họ.

Đến lúc này hắn đã hiểu vì sao từ xưa đến nay Bắc vực chỉ có năm vị Nguyên Thiên thư rồi, bởi vì bọn họ luôn phải đối mặt với sự nguy hiểm đáng sợ, và rất ít người làm nghề này có thể có phúc phận "chết già » đó.

- Chư vị, chúng ta gặp phiền toái rồi, ai có thể dọc theo đường cũ trở về đây?

Mọi người nghe vậy liền lo lắng, nghe được tin tức thế này chính là điều bọn họ sợ nhất.

- Chỗ này như một mê cung, đã sớm mất đi phương hướng rồi, làm sao tìm được đường về?

- Khi nãy ta có để lại ấn ký, nhưng đáng tiếc, khi ta quay đầu lại cảm ứng, phát hiện đã mất hết rồi.

Lão Đao Cầm thở dài một hơi.

Tâm trí Diệp Phàm có chút nguội lạnh. Tà nguyên phản ngược giam hãm chính là sát cục rất khó giải, hầu như là tử cục.

Tuy nói lúc học Nguyên Thiên thư, hắn không có ý định định long mạch phong nguyên, nhưng không ngờ lúc này lại bị nguyên khóa lại. Cái này...thật sự làm cho hắn có cảm giác như mình bị trêu đùa, chỉ sợ mình chính là môn đồ Nguyên Thiên sư xui xẻo nhất.

Diệp Phàm ngồi xổm xuống, rồi dùng tay vẽ lên mặt đất cái gì đó, dường như đang tính toán.

Hắn nói:

- Còn có đường sống! Hiện giờ chúng ta còn chưa đi vào khu vực trung tâm, chỉ mới đi dọc theo bên ngoài mà thôi. Cục diện bây giờ chỉ mới có quỷ vụ, những thứ khác còn chưa thấy, có lẽ còn có cơ may ra ngoài.

- Tiểu ca, ngươi đang nói cái gì? Chúng ta còn có đường sống sao?

- Tiểu đạo trưởng, tất cả phải dựa vào ngươi, ngươi phải nghĩ biện pháp cho ổn thỏa a.

Mọi người xông tới.

Diệp Phàm chăm chú nhìn bọn họ, nói:

- Các ngươi cẩn thận nhớ lại, mỗi người vẽ cho ta một bức bản đồ đường đi. Cứ dựa theo cảm giác của chính mình, vẽ lại con đường các ngươi đã đi tới đây.

Những người khác cũng cảm giác được sự việc nghiêm trọng, nên không dám kéo dài thời gian, vội vàng ngồi xổm xuống vẽ bản đồ trên nền đất đỏ.

Quả nhiên như Diệp Phàm dự đoán, bản đồ mỗi người khác nhau rất lớn, giống như ngay từ đầu đã không đi chung với nhau, mà là từ nhiều phương hướng đi đến rồi gặp nhau ở đây.

Diệp Phàm để bảy tấm bản đồ lại chung một chỗ, cẩn thận suy nghĩ. Thỉnh thoảng hắn có đứng lên, rồi liên tục đo đạc trong một phương viên trăm trượng, từ một vị trí này đi đến một vị trí khác. Bạn đang đọc truyện tại -

Cho đến nửa canh giờ sau, hắn mới thở dài ra một hơi. Bọn họ còn chưa đi vào đường chết, hắn nghĩ ra được một biện pháp có thể thoát khốn.

Nhưng ngay lúc này đây, hắn ngây ngẩn cả người. Cách đó không xa có bảy người, nhưng tính cả hắn thì mới đúng bảy người chứ, sao bây giờ lại có thêm một người?

- Cái kia...là ai?

Nghe thấy hắn thấp giọng nói như vậy, mọi người kinh hãi. Có năm người lập tức đứng lên, nhanh chóng tránh lui khỏi đó.

"Xoẹt"

Thân ảnh thứ bảy chạy đi, nhanh như quỷ mị. Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh đó đã biến mất trong sương mù dày đặc, bóng dáng rất mơ hồ, không thể nào thấy rõ dung mạo được.

Sắc mặt những người ở đây trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dài xuống, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà áo đã bị ướt đẫm.

Đó là vật gì? Không thể nào thấy rõ được.

Một người trong đó run cầm cập, hai hàm răng va mạnh vào nhau, run run nói:

- Hình như...ta...thấy...không phải người đâu, người hắn...toàn lông mao...

Những người khác nghe vậy liền lạnh run cả người, cái đồ vật lông mao đầy người đó khi nãy không một tiếng động ở sát bọn hắn, điều này làm cho mọi người run sợ hẳn lên.

- Hắn...tại sao?

Có một người chưa đứng lên, hắn vẫn ngồi ở dưới đất, giống như hóa thành tượng đá rồi.

Mấy người đi tới phía trước, khi đi tới gần thì ai cũng biến sắc, cảnh tượng thật quá thê thảm, không ai muốn nhìn cả. Sọ của người này bị vén lên, óc ở bên trong giống như một miếng đậu hũ vậy, trắng sềnh sệnh. Bộ óc đã bị nuốt hơn một nửa, chỉ còn lại một chút.

"Xoẹt"

Lão Đao Cầm vung chỉ ra, lập tức có những luồng ánh sáng bảy màu bắn ra, xuyên thủng một mảnh sương mù dày đặc.

Ở nơi đó có một thân ảnh nhanh chóng biến mất, xông về chỗ bóng tối.

Mấy người cùng nhau đi tới, phát hiện ở đấy có một chút óc người dính đầy lông mao màu đen.

Hiển nhiên số óc người này là từ nước miếng của sinh vật kia rơi xuống, cũng là óc của người chết đi kia. Đúng là một loài sinh vật có lông mao rồi!

- Chúng ta mau rời khỏi chỗ này, đừng để ý đến nó.

Diệp Phàm cất bước đi về phía trước. Việc quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi khu vực mê cung này, bởi vì ở dưới chỗ này có thần nguyên, nếu như còn kéo dài thời gian thì sợ rằng bọn họ sẽ không thể đi được nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio