Diệp Phàm rung động, thân thể và chiến lực của cổ Lực Thiên tức thời tăng lên mấy lần, khiến hắn cảm giác được nguy hiểm vô cùng.
- Trong nửa năm qua, có tổng cộng năm tên tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh bị ta xé thành mảnh nhỏ, ngươi khiến cho ta phải vận dụng thần thuật thân thế giao Long Biến, cho dù chết thì ngươi cũng có vốn để kiêu ngạo rồi.
Sau khi thân thể cổ Lực Thiên biến thành giao long hình người màu tím, toàn thân hắn toát ra một cỗ thú tính, vô cùng dữ tợn, nói:
- Ta đã từng nghe nói qua hương vị của thánh huyết thái cổ, hay là ta lưu lại tính mạng cho ngươi, nhốt ngươi cả đời lại, mỗi ngày hút thánh huyết trên người ngươi ra, rèn luyện thân thể của ta!
- Ngươi nói câu này còn quá sớm đó!
Diệp Phàm không chút sợ hãi, trực tiếp đánh Bảo Sơn Ấn ra.
Một ngọn núi hiện ra vắt ngang trời, che phủ cả mặt trời, khiến mặt đất chìm trong bóng tối, tạo thành áp lực không gì sánh được.
Cổ Lực Thiên nhe răng cười, hắn vô cùng ngang ngạnh, căn bản không thèm tránh, tay phải hóa thành một giao trảo màu tím, chộp thẳng về phía trước.
Ba!
Giao trảo màu tím lập tức ngập sâu vào trong ngọn núi màu đen, khiến ngọn núi này vỡ ra, biến thành mấy mảnh vỡ to lớn, văng ra bốn phía.
Hắn dùng tay không đánh vỡ Bảo Sơn Ấn, khiến nó biến thành cơn gió lốc bằng năng lượng, mây đen che trời.
Diệp Phàm nhướng mày, thân thể đối phương thực sự mạnh tới mức khó tin, khó có thể so được với hắn.
- Hương vị thánh huyết, thật là khiến người ta phải say mê a...!
Sau khi Cổ Lực Thiên hóa thành giao long hình người, vô cùng khủng bố, cường đại hơn giao long rất nhiều, kết hợp tất cả sở trường của nhân loại và giao long.
Khuyết điểm duy nhất của hắn chính là thú tính tăng lên, thậm chí còn chuẩn bị áp đảo cả nhân tính.
- Chỉ là sa đọa mà thôi, thân thể con người vô cùng kỳ diệu, không đi tìm hiểu mà lại biến thành bộ dáng quỷ quái nửa người nửa thú, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết được cái gì mới được gọi là thân thể vô song!
Diệp Phàm hét lớn, hóa thành một tia chớp màu vàng lao tới, mặc dù chiến lực của đối phương tăng lên, nhưng hắn lại không sợ mà còn mừng.
Nắm tay màu vàng mang theo từng đạo lôi điện, không gì không phá được, đánh cho cả không gian phía trước cũng phải sụp đổ, hắn lập tức lao tới trước mặt.
Ông!
Không gian như một bức tranh bị một bàn tay to lớn màu vàng nắm lấy, kéo cho rung chuyển, đây là một cảnh tượng khiến tất cả mọi người tại đây đều kinh sợ.
Lực lượng thân thể Diệp Phàm quá cường đại, căn bản không thứ gì có thể cản được hắn, thậm chí hắn sắp phá được trói buộc của không gian, giãy ra khỏi cái lồng giam trời đất này.
Ba!
Nắm tay màu vàng và giao trảo của cổ Lực Thiên va chạm lẫn nhau, phát ra một vùng sáng chói mắt khắp trời đất, ánh sáng màu vàng và màu tím cùng nhau bắn lên.
Cảnh tượng này như thế thái cực sinh lưỡng nghi, sau đó va chạm, như hai ngọn núi lửa đồng thời phun trào, cả trời đất chìm trong ánh vàng rực rỡ, ánh tím mông lung, tạo thành một mảnh sáng bừng.
Trên mặt đất lặng im xuất hiện một cái hố rất sâu, hai loại năng lượng này đã đánh cho đất đá biến thành tro bụi, biến mất cả một mảng.
Cổ Lực Thiên rống to, giống hệt như một con dã thú, lao ra từ bên trong luồng sáng màu tím, hai chân chấn động như giao long quẫy đuôi, vồ thẳng tới Diệp Phàm, trong hai mắt lóe ra ánh sáng hung bạo.
Diệp Phàm lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Mất đi tâm trí bản thân, cho dù có được lực lượng và năng lực cường đại thì thế nào, cũng có khác gì một con dã thú đâu cơ chứ?
Diệp Phàm rất đơn giản và trực tiếp, mạnh mẽ vung nắm đấm màu vàng ra, đánh vào hai móng vuốt của đối phương, phát ra âm thanh chát chúa.
Mười cái móng vuốt trên giao trảo đã bị đánh vỡ thành từng đoạn, bong ra, cổ Lực Thiên kêu thảm một tiếng, cả mười ngón tay đều phun máu ra.
Ngay cả khi hóa thành giao long hình người, nhìn qua thì có thể so được với Diệp Phàm, nhưng thân thể hắn vẫn không thể chịu được, đau đớn khiến cho thú tính của hắn bị yếu đi một chút, thần trí hơi thanh tỉnh lại.
- Thánh thể thái cổ thực sự khủng bố như vậy sao?
Hắn phun ra một ngụm máu màu tím, sau đó toàn thân bùng phát ra tinh khí, ánh sáng tím bao phủ khắp thân thể, như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, vô cùng rực rỡ.
Diệp Phàm như một Thần Vương đứng trên không trung, cả người tràn ngập ánh sáng vàng, ngay cả mái tóc đen cũng nhiễm ánh vàng, từng bước đi về phía trước.
Cổ Lực Thiên thi triển bí pháp, tăng lên cường độ thân thể và chiến lực, sắc mặt lại càng thêm dữ tợn, trên mặt phủ đầy long lân, hình dáng khiếp người.
- Giao Long Cửu Biến!
Hắn hét lên một tiếng, các khớp xương di động vang lên không ngừng, một cỗ khí tức kinh người tràn ra, thân thể hắn khom xuống, như rồng vặn mình, như giao cong người, sau đó "xoát" một tiếng, lao thẳng tới.
Sát khí hiện ra!
Sát khí thấu trời!
Luồng sáng tím lao thẳng lên bầu trời, thân thể hắn biến dạng, nhưng lại càng cường đại hơn, Giao Long Cửu Biến, hắn gần như hóa thành một con rồng chân chính.
Giao Long Cửu Biến! Từ giao hóa thành rồng!
Cổ Lực Thiên vọt tới, một đôi tay màu tím to lớn vỗ tới khiến cho không gian cùng phải rung chuyển, bụi đất bốc lên tận trời, tất cả đều rung động, tạo thành một màn sương mù màu tím bao phủ.
Ông!
Diệp Phàm dùng lực đấu lực, dùng cứng đối cứng, đánh ra bàn tay màu vàng to lớn, một bàn tay xé rách vòm trời, chấn động trời đất.
Ầm... Ầm...!
Liên tiếp mười mấy lần va chạm, Diệp Phàm vẫn đứng yên không nhúc nhích trên không trung, toàn thân bao phủ bởi luồng sáng màu vàng, còn cổ Lực Thiên thì không ngừng phun máu, từng bước lùi lại.
- Tại sao, tai sao ta rõ ràng cảm giác được có thể áp chế ngươi, nhưng lần nào cũng rơi xuống hạ phong?
Cổ Lực Thiên cảm thấy khó hiểu, cả nửa người hắn nhiễm đầy máu màu tím.
- Ngươi đang cạn kiệt tiềm năng rồi, một lần thì còn có thể, hai lần đã là cố sức, lần thứ ba là đã suy yếu rồi, theo ta thấy thì ngươi đã suy yếu rồi đó.
Diệp Phàm lao về phía trước, hắn không muốn cho đối phương thêm cơ hội nữa.
- Giao Long Cửu Biến của ta, từ giao hóa thành rồng, hóa thành rồng trong loài rồng trong loài người.
Cổ Lực Thiên rống to, há mồm nuốt viên nội đan màu tím vào.
Giao Long Đan, vô cùng dương cương mãnh liệt, toàn thân hắn tóe ra tia điện màu tím, vô cùng dữ tợn, như một con hung thú thượng cổ sống lại.
Cả người hắn bò rạp xuống, tứ chi biến dạng, như một con bò sát, dữ dằn dọa người, ngay cả ánh mắt cũng biến thành màu tím.
- Hương vị thánh huyết a, nếu đoạt được máu của ngươi, ta sẽ ngày càng mạnh hơn………..
Dã tính của hắn lộ ra, gần như đã mất đi thần trí bản thân. Bạn đang đọc truyện tại -
Diệp Phàm trông như một vị thần, ánh sáng thần thánh lưu chuyển toàn thân, tay trái thi triển Nhật Ấn, tay phải đánh ra Nguyệt Ấn, hai vòng tròn lớn bằng cái cối xay lao thẳng ra, như nghiền nát cả bầu trời, bị hắn đẩy về phía trước.
Huy động được cả nhật nguyệt, thật sự như là Thần Vương hạ phàm nhìn xuống chúng sinh, không gì là không làm được.
Nhật nguyệt tranh nhau phát sáng, dưới tay hắn thúc dục, bắn ra hàng vạn luồng sáng, chói mắt tới mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, tràn ngập khí tức thần thánh hùng vĩ.
- Tiềm năng của ngươi đã cạn kiệt rồi, không còn gì nữa đâu!
Thanh âm Diệp Phàm vang vọng mà uy nghiêm.
Ấm!
Cổ Lực Thiên như một con thú hoang, vô cùng điên cuồng hung ác, vồ thẳng tới hắn, nhưng chào đón hắn chỉ là một vòng mặt trời to lớn, ánh sáng thánh khiết chiếu rọi bốn phía, đánh thẳng lên người hắn.
Phốc!
Cổ Lực Thiên giống như một con rối bằng gỗ, bị vầng mặt trời to lớn này đánh văng ra ngoài, một chuỗi hoa máu màu tím vẩy ra, hắn vừa giận vừa kinh hãi.
Xoát!
Hắn uốn người, bắn trở lại như một mũi tên, lại tiếp tục ra tay, lần này đón lấy hắn chính là một vầng trăng sáng rực rỡ, đập cho miệng hắn phun ra mấy ngụm máu tím, rơi từ trên trời xuống đất.
- Nên kết thúc thôi!
Diệp Phàm đuổi theo xuống dưới, hắn đánh ra Bảo Sơn Ấn, tuy nhiên, lần này khác với lần trước, ngọn núi màu đen này dính trên tay hắn, càng thêm chân thực.
Cổ Lực Thiên gào thét, trong mắt lóe ra ánh sáng màu tím, chụp thẳng vào ngọn núi, muốn đánh vỡ nó như lần trước, nhưng lần này hắn căn bản không thể đánh nó nhúc nhích chút nào.
Ầm!
Diệp Phàm tay cầm ngọn núi lớn, đánh thẳng vào người hắn, chấn động lan ra bốn phía, cả trời đất cũng rung động.
Cổ Lực Thiên gào lên một tiếng, thân thế giao long nứt ra từng mảng, tiếng vỡ nát không ngừng vang lên, long lân trên người nhanh chóng bị bong ra, máu tươi tuôn chảy đầm đìa.
Phốc!
Diệp Phàm giơ tay, ánh sáng thần thánh tràn ngập, nhẹ nhàng chém xuống, đầu của Cổ Lực Thiên lập tức rời khỏi cổ, sau đó hắn đánh ra Bảo Sơn Ấn, đập cho thi thể không đầu này hóa thành tro bụi.
Hắn hạ xuống đất, khắc một chữ "Diệp" lên trên tảng đá vừa vị máu nhuộm đỏ, nói:
- Mười đại cao thủ trẻ tuổi của Diêu Quang đều xuất hiện, muốn tiêu diệt ta, ngươi là người đầu tiên ta tiêu diệt!
Diệp Phàm chỉ lưu lại một chữ "Diệp", hắn tin rằng ai cũng hiểu được ý nghĩa của nó, một chữ mười mạng, tất nhiên sẽ lan rộng ra khắp Bắc Vực.
- Mười đại cao thủ, ta lần lượt tới gặp các ngươi đây!
Diệp Phàm xoay người, lưng đeo Đả Thần Tiên, đi vào sâu trong vùng đất màu đỏ này.
Trong trận chiến này, Diệp Phàm không thi triển Cửu Bí, không lấy cái đỉnh ra, hoàn toàn dùng lực đấu lực, cùng cứng chọi cứng.
Hắn phải dùng dịp này để kiểm nghiệm lại tu vi của mình, giao chiến với mười đại cao thủ Diêu Quang là cách tới luyện tốt nhất, dùng những kẻ này để tế đao.
Tới trưa, Diệp Phàm gặp tên địch nhân thứ hai, sau một hồi đại chiến, tiêu diệt tên này.
Trước khi mặt trời lặn, hắn gặp người thứ ba, tên này mặc dù có tu vi Đạo Cung ngũ trọng thiên, nhưng có chiến lực so được với cường giả Tứ Cực, vô cùng mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc cũng bị Diệp Phàm tiêu diệt.
Cả mặt đất đều bị máu nhuộm thành đỏ, Diệp Phàm viết lên chữ "Diệp" thứ ba bên cạnh cái đầu người này.
Ánh mặt trời chiều tà đỏ như máu như hòa vào mặt đất đỏ thẫm này, vô cùng đẹp đẽ một cách thê lương.
Có thể tưởng tượng được, không tới vài ngày nữa, toàn bộ Bắc Vực sẽ chấn động, trưởng lão ẩn thế của Diêu Quang dạy ra được mười tên đệ tử, đã bị hắn giết chết ba người.
Gió nổi lên, quét qua sa mạc trống trải, phát ra âm thanh ô ô vang vọng.
Đột nhiên Diệp Phàm quay đầu lại, ngay phía sau hắn là ba bóng người đang ngược gió mà đi tới, không nói bất cứ lời thừa nào, vừa tới đã hạ sát thủ.
Trong lòng hắn thầm kinh hãi, trong số này có một người là Đạo Cung ngũ trọng thiên, hai người khác đều là cường giả Tứ Cực nhất trọng thiên.
Ổng!
Trên bầu trời, ánh sáng màu vàng lấp lánh, một cái hồ lô vô cùng to lớn màu vàng lao xuống hắn, uy lực vô cùng cường đại, có thể sánh được với một ngọn núi màu vàng.
Diệp Phàm né người, tránh cái hồ lô màu vàng này.
Đột nhiên, trong lòng hắn cả kinh, nhanh chóng lấy ra cái đỉnh che trên đầu, hàng vạn đạo Huyền Hoàng khí phủ xuống, bảo vệ thân thể hắn.
Đương!
Gần như cũng lúc đó, có một vật thể đánh thẳng vào người hắn, là một kích long trời lở đất, ngay cả người hắn và cái đỉnh cũng bị đáng văng ra xa hơn trăm trượng.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, nếu vừa rồi không có linh giác cảnh báo, vội vàng dùng cái đỉnh để bảo vệ thân thể thì tất nhiên sẽ bị thứ kia đánh trúng người, đó là một kích bao trùm thần lực kinh người.
Hắn lắc người nhìn lại, phát hiện ra một cái vòng màu bạc lấp lánh, lơ lửng giữa không trung, chính thứ này vừa va chạm với hắn.
Ở phía trước, có ba người đứng song song với nhau, trên đầu một người lơ lửng một cái hồ lô màu vàng, tên còn lại thì có một cái quạt lông năm màu, còn trên đầu người đứng giữa thì lơ lửng một cái vòng màu bạc.
Ba tên nam nhân này khá trẻ tuổi, đều khoảng tầm hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, đều rất oai hùng, tài năng ngút trời, khí thế bất phàm, anh khí kinh người.
- Vạn Vật Mẫu Khí quả nhiên không tầm thường chút nào, ngay cả Kim Cương Trác của ta cũng không thể đánh xuyên qua được.
Tên nam tử ở giữa nói.
Diệp Phàm lập tức cả kinh, vừa rồi hắn chỉ hơi nghi hoặc mà thôi, hiện tại mới thực sự giật mình, cái vòng màu bạc kia ấy vậy mà lại là Kim Cương Trác.
Trong thần thoại, truyền thuyết tại một vùng tinh không khác, có một cái Kim Cương Trác, uy lực vô cùng to lớn, có thể bao phủ cả trời đất, chẳng lẽ nó cũng bị đưa tới thế giới này?
Diệp Phàm rút Đả Thần Tiên trên lưng ra, cầm trong tay, giằng co cùng bọn chúng.
-o0o-