Tương truyền nó đều sắp hóa rồng rồi nhưng năm đó bị cao nhân biến thành gỗ thường. Tất cả linh khí đều xuyên thấu qua giếng cổ, làm dịu khu thạch phường này.
Còn có một loại cách nói khác: Ở trong Thần Thành, bất kể là cây xa xôi cỡ nào đều không có khả năng hóa yêu thành tinh, linh khí tích tụ chỉ có thể tẩm bổ cho tòa thành.
Yêu tộc thiếu chủ Yêu Nguyệt Không tiến lên. Hắn dáng vẻ hiên ngang, có một cỗ khí chất Yêu Thần, mũi nhọn giấu vào trong, ở sâu trong con ngươi như sao sáng kia mơ hồ có thể khiến người cảm thấy thần vận duy ngã độc tôn.
- Hai vị tiểu huynh đệ. Nếu là lát nữa cắt ra trân bảo, có thể cân nhắc đến Thiên Yêu bảo khuyết ta đấu giá hay không?
- Không thành vấn đề. Nếu là cắt ra trân phẩm, nhất định sẽ làm phiền Nguyệt Không huynh.
Nếu đối phương có ý vươn cành ô- liu, Diệp Phàm tự nhiên nguyện ý kết giao.
Vườn đá hiệu chữ Thiên rất vắng vẻ, không có bao nhiêu người lui tới nhưng hiện tại chỉ một thoáng liền náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người ở vườn đá khác đều bị kinh động, không ít người tụ tập tới đây.
- Ta tưởng tám tên điên kia tới, hóa ra là những người khác tới vườn đá hiệu chữ Thiên chọn đá.
- Là Đại Hạ hoàng tử cùng người khác cược, có vẻ có trò hay để xem.
Nơi này có cao thủ tọa trấn, người bình thường không thể vào đây chỉ có thể đứng ngoài xem, chỉ có người chọn đá mới được tiến vào. Dù sao đá nơi đây quá quý báu.
Trong vườn có một lão đạo cô ngồi xếp bằng trên bồ đoàn không nhúc nhích, nhìn không ra tuổi tác. Bên trong còn có bốn năm lão nhân đang chọn đá.
Khi Đại Hạ hoàng tử, tiểu ni cô, Diệp Phàm, Lý Hắc Thủy đi vào, bà ta cũng không nhúc nhích, giống như một cái cây đã khô héo.
Những người khác cũng không dám ồn ào, vây quanh vườn đá hiệu chữ Thiên lẳng lặng quan sát. Cũng may là không có tường vây, có chỉ là thảm thực vật, mọi thứ đều có thể nhìn thấy.
Diệp Phàm vừa bước vào khu vườn này liền cảm giác được khí tức của Thái Sơ, phi thường dày đặc. Hắn dường như nhớ tới cái đêm đó, đặt mình ở trong vùng cấm.
Tuyệt đối đều là trân thạch.
Diệp Phàm đoán những vật liệu đá này hơn phân nửa có một số lấy ra từ trong vùng cấm hoặc là vô hạn tới gần vùng cấm Thái Sơ.
- Trước kia tuy rằng vòng qua vườn đá hiệu chữ Thiên vài lần nhưng vẫn là lần đầu tiên đi vào.
Lý Hắc Thủy truyền âm.
Diệp Phàm mỉm cười truyền âm đáp lại:
- Sau này cơ hội nhiều hơn. Các đại Thánh địa đều đang chờ chúng ta đó.
Đại Hạ hoàng tử cùng tiểu ni cô hiển nhiên không phải lần đầu tới, có vẻ vô cùng quen thuộc.
Rất nhiều người khó hiểu. Vì sao Đại Hạ hoàng tử luôn dẫn theo muội muội của mình. Chỉ có Diệp Phàm đoán ra được một ít, Đại Hạ công chúa này gửi thân Phật giáo, hiện giờ có thể là vào đời tu hành.
Vườn đá hiệu chữ Thiên không hề ít trúc ngọc, xanh biêng biếc, tăng thêm vài phần u tĩnh.
Vật liệu đá nơi này cũng không phải rất nhiều, nhưng đều có vị trí riêng. Người của Đạo Nhất Thánh địa đều tuần tra mỗi ngày, bởi vì thật sự rất quý báu.
Tuy nhiên số vật liệu đá này đều bày biện rất tự nhiên. Hoặc ở dưới khóm trúc, hoặc ở bên dòng suối róc rách, hoặc ở giữa khóm mây.
Đá cùng cảnh vật giao hòa, hết sức hài hòa. Có một loại hương vị thiên địa quy nhất, phản phác quy chân.
Một vị Nguyên sư phó tận tâm tận lực đi cạnh bọn họ, không ngừng giới thiệu.
Cho dù Diệp Phàm sớm chuẩn bị tâm lý vẫn bị dọa cho nhảy dựng. Rất nhiều tảng đá không lớn nhưng đều trị giá vài ngàn cân Nguyên.
Càng thái quá chính là có một số vật liệu đá, một cân trị giá ngàn cân Nguyên khiến hắn cảm giác ăn không tiêu, chịu không nổi.
- Lão sư phụ à, giá này cũng quá đắt hả. Có người mua nổi sao?
Diệp Phàm nói.
Nguyên sư phó nói:
- Ngày thường nơi này rất ít khi nhìn thấy người trẻ tuổi, đều chuẩn bị cho một số lão già bảo thủ, các ngươi quả thật chịu không thấu. Đối với những người đó mà nói, nếu có thể từ nơi này đánh liều ra một hy vọng, một tương lai, bọn họ nguyện dốc hết mọi thứ.
- Nơi này từng cắt ra bảo bối gì?
Lý Hắc Thủy hỏi.
- Từng cắt ra Thần Nguyên, cũng từng bóc ra một ít kỳ trân, diệu không thể nói rõ.
Nguyên sư phó mỉm cười.
- Tảng đá này trị giá mười vạn cân Nguyên?
Lý Hắc Thủy kêu sợ hãi.
Một tảng đá đắt tới mức khiến người ta không thể chấp nhận, nặng tới hơn trăm cân, lẳng lặng nằm trong rừng trúc, lại có một cỗ đạo vận đang lưu động.
- Quá đắt rồi. Các ngươi đây là bán vật liệu đá hay là bán Thần Nguyên?
Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.
- Nó đáng giá đó.
Nguyên sư phó nói.
Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm nói:
- Tảng đá này quả thật rất đặc biệt, hình như có đạo vận. Linh giác của ta trời sinh nhạy bén, cảm thấy được nó.
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Khối vật liệu đá này rất khó nói, ta cũng nhìn không chuẩn. Trong ngoài không đồng nhất, nói không chừng là cắt xuống từ trên chủ thạch có đại đạo thần vận khác. Không dễ lựa chọn. Bằng không đặt ở nơi này lâu như vậy, vì sao không ai chọn nó?
- Điều này cũng đúng. Đạo vận động lòng người lại không ai dám động, nhất định là có đạo lý. Dù sao những lão già bảo thủ tới đây chọn đá đều tinh hơn cả hồ ly.
Lý Hắc Thủy giật mình.
Sau khi xem qua không ít vật liệu đá, trong lòng Diệp Phàm chấn động dữ dội. Vườn đá hiệu chữ Thiên của Thánh địa quả thật rất không đơn giản, hắn cũng không thể không cẩn thận.
- Tảng đá này...
Lý Hắc Thủy kinh ngạc.
Bọn họ lại gặp được một tảng đá, dài không quá một xích nhưng lại sinh ra cửu khiếu, cực giống một người đá.
- Đây là trời sinh hay là mài ra?
Lý Hắc Thủy hỏi.
- Tự nhiên là kỳ thạch trời sinh, bằng không làm sao lại trị giá chín vạn cân Nguyên?
Nguyên sư phó nói.
- Ngươi có thể nhìn ra cái gì không?
Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm hỏi Diệp Phàm.
- Tảng đá này nhìn không thấu, trước tiên không nên động vào.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Các ngươi chọn xong chưa?
Đại Hạ hoàng tử cách đó không xa xôi. Hắn đã chọn một khối vật liệu đá, chỉ nặng bảy tám cân nhưng giá cả lại cao tới hai phương Nguyên.
- Hoàng tử điện hạ, ngươi chẳng qua có hơn vạn cân Nguyên, hiện tại thoáng cái tiêu hai phương Nguyên, chỉ còn dư một phương, làm sao cược với chúng ta?
Lý Hắc Thủy hỏi.
-Ta còn có...
Tiểu ni cô áo trắng mở miệng, mắt to đen lúng liếng, chớp mắt mấy cái nhìn hai người nói.
- Lát nữa thua đừng có khóc nhè...
Diệp Phàm trêu đùa.
Tiểu ni cô chun mũi, trượn trắng mắt nhìn hắn, Đại Hạ hoàng tử thì hừ lạnh một cái.
Diệp Phàm đi ngược lại, nói:
- Chúng ta cũng chọn xong rồi, chính là khối này.
Hắn chọn chính là một khối vật liệu đá phi thường lớn, cao hơn thân người nhưng giá cả cũng không phải đắt đỏ cỡ nào, trị giá ba ngàn cân Nguyên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tuy rằng vẫn còn là rất đắt nhưng tương đối với vật liệu đá trong khu vườn này mà nói, khối lớn như vậy đã xem như là giá sàn.
Chung quanh vườn đá, đám người vây xem rất giật mình. Hai người này tiêu phí quả thật rất nhiều.
Tuy nhiên, Ngô Tử Minh vẫn đả kích nói:
- Thật sự cho rằng chọn khối vật liệu đá lớn có thể cắt ra kỳ trân sao. Thật là cái gì cũng không hiểu.
Lý Trọng Thiên cũng cười nhạo nói:
- Ở trong vườn đá hiệu chữ Thiên lại chọn đá như vậy, thật là buồn cười!
Lý Hắc Thủy trực tiếp miệt thị:
- Đều thua sạch nguyên rồi còn chỉ điểm giang sơn cái gì. Đứng sang một bên học tập đi.
- Ta xem ngươi có thể cắt ra cái gì?
Đám người Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên cười lạnh nói.
- Vậy nhìn cho kỹ, chậm rãi học.
Lý Hắc Thủy cười ha ha.
Diệp Phàm nhìn về phía Đại Hạ hoàng tử nói:
- Điện hạ, lần này là vạn cân Nguyên, ai cắt ra Nguyên trân quý giá trị cao thì người đó thắng, được không?
- Cứ như vậy đi, cắt đá!
Đại Hạ hoàng tử gật đầu nói.
Diệp Phàm đáp. Lần này hắn rất cẩn thận, tự mình cắt đá, chậm rãi lột ra từng lớp vỏ đá.
- Ngươi nắm chắc không?
Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm.
- Khối vật liệu đá này hẳn là có thể cắt ra đồ vật. Ta cảm giác bên trong có vật quý hiếm, nhưng không cắt hẳn ra, vẫn khó chính thức xác định.
Diệp Phàm đáp.
Roạt... Roạt...
Lớp đá ngoài chậm rãi bóc ra, Diệp Phàm cẩn thận hạ đao. Lần này không tùy ý giống như ném vỡ Tây Qua Thạch, mỗi một đao đều rất cẩn thận, chỉ sợ cắt hỏng cái gì.
Rắc-
Đột nhiên Diệp Phàm lại nhẹ nhàng hạ xuống một đao, tảng đá tự nhiên nứt ra. Một vùng hào quang chói mắt bắn ra, cực kỳ đẹp mắt. Rồi sau đó, một đạo quang ảnh xông lên, bay lên phía bầu trời.
- Trời ạ, cái gì đó, cái gì bay lên kia?
Rất nhiều người kêu lên kinh ngạc.
- Như là một bóng người!
- Không sai, một người bay ra sao?
Người vây xem bên ngoài vườn đá hiệu chữ Thiên lập tức sôi trào.
- Thạch Trung Phi Tiên!
- Quả thật như là một bóng người.
Diệp Phàm thật sự bị kinh sợ. Cùng lúc đó, lão đạo cô nhắm mắt vẫn không nhúc nhích cũng lập tức mở mắt.
Một luồng ánh sáng đẹp mắt phát ra, chiếu rọi khắp không trung, khiến cả bầu trời trông như một quả cầu thủy tinh sáng chói.
Lý Hắc Thủy ra tay đầu tiên, lao lên bầu trời, chặn lại đạo ánh sáng hình người này.
Diệp Phàm thì nhanh chóng vung hai tay lên, sau đó mạnh mẽ nhấn một cái, từng tia chỉ lực bắn ra, hoàn toàn phong ấn khối đá nứt này lại.
Cùng lúc đó, lão đạo cô đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn bỗng nhích người, trong đôi mắt bắn ra hai chùm sáng, một bàn tay to lớn vươn ra, chộp thẳng về phía không trung.
Ba!
Ánh sáng hình người tan rã, phát ra một tiếng vỡ nhẹ, Lý Hắc Thủy lao xuyên qua nó, không bắt được cái gì cả.
Bàn tay to lớn của lão đạo cô chụp vào hư không, một màn sáng phát ra bao phủ khắp cả thạch viên chữ Thiên, che lại mảnh không gian này, phòng ngừa thần vật bỏ chạy.
Tất cả mọi người đều dại ra, ai cũng biết là nhất định sẽ cắt ra được vật phẩm gì đó tuyệt thế quý hiếm, e rằng nó gần như là vô giá.
- Rốt cuộc là cái gì vậy, đã rất nhiều năm không được thấy cảnh tượng này rồi, cuối cùng ta cũng được thấy dị tượng Thạch Trung Phi Tiên.
- Nhất định là kỳ trân dị bảo hiếm có gì đó, e rằng nó có giá tới tận mười mấy vạn cân Nguyên.
- Thật là không thể tin được, nhất định nó có thể so được với Thần Nguyên, ta thật sự muốn lập tức được nhìn thấy trân bảo khiến lòng người dao động này, xem nó rốt cuộc là vật gì.
- Đó là một đạo ánh sáng hình người, chẳng lẽ là cắt ra được một sinh vật nào đó?
Tất cả mọi người đều sôi nổi bàn luận, vô cùng kích động, cứ như là chính mình cắt ra được bảo vật hiếm có này vậy, đều dài cổ ngóng về phía thạch viên được bao phủ trong quầng sáng.
Thạch Trung Phi Tiên là một loại cảnh tượng kỳ dị, từ xưa tới nay nó là điềm báo mà những người cắt đá mong gặp nhất, một khi xuất hiện thì chắc chắn sẽ có bảo vật không tầm thường nào đó xuất thế.
- Ha ha ha...!
Lý Hắc Thủy cười lớn, hạ từ trên không trung xuống, vừa rồi hắn còn sợ bóng sợ gió một phen.
Rất nhiều người cũng không biết Thạch Trung Phi Tiên là cái gì, nhưng lúc này thì đều hiểu rõ, người vừa rồi thốt lên đã giải thích kỹ cho mọi người rồi.
- Nhất định là cắt ra được trân bảo tuyệt thế quý hiếm, ngàn vạn lần đừng có làm hỏng nó đó!
Lý Hắc Thủy rất kích động, vừa xoa tay vừa tới gần.
Vài lão già chọn đá tại thạch viên chữ Thiên này cũng xông lên, kẻ đầu tiên hô Thạch Trung Phi Tiên cũng chính là bọn họ, ánh mắt họ vô cùng nóng bỏng, nhìn về phía tảng đá bị Diệp Phàm phong ấn.
- Điềm báo này đã rất lâu không xuất hiện rồi!
Thiếu chủ Thiên Yêu Cung là Yêu Nguyệt Không trong hai mắt bắn ra ánh sáng màu lam, nhìn không chớp mắt về phía trước.
-o0o-