- Thật sự là Đại Đế a...!
Đại hắc cẩu kích động, nhảy dựng lên, cả người đều run rẩy.
- Cẩu cẩu...!
Cô bé kinh hô, thiếu chút nữa thì nàng đã bị hất bay ra, may mà được Diệp Phàm giữ lại, một tay ôm lấy nàng, không thì đã ngã xuống đất rồi.
- Thật sự là một đạo thân ảnh, hắn... hắn hẳn là đã phát hiện ra chúng ta rồi, làm sao bây giờ?
Đồ "miệng rộng" bình thường thì mồm mép liến thoắng, lúc này lại lắp bắp nói.
- ngươi bảo hắn là Đại Đế ư?
Lý Hắc Thủy thất kinh, đè nén âm thanh tới mức nhỏ nhất.
Lúc này khoảng cách tới Ngộ Đạo cổ Trà Thụ đã không tới ba trăm trượng, mặc dù có cây cối ngăn cản, nhưng mấy người này ai cũng mắt sáng như điện, tất nhiên có thể nhìn thấy tất cả ở đó.
Đó là một thân ảnh bao phủ trong sương mù, nhìn không rõ hình dáng ra sao, hắn bước vòng quanh Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, giống như chưa phát hiện ra mấy người bọn họ, trên đầu hắn là một cái chuông lớn. có sương mù hỗn độn lượn lờ xung quanh.
dường như nó có thể cố định được cả thời gian, hỗn độn cuồn cuộn buông xuống hàng vạn sợi tơ, vô cùng mông lung thần bí, như dòng sông năm tháng đang chảy vậy.
Xoát!
Hắn ngồi khoanh chân dưới gốc ngộ Đạo cổ Trà Thụ, cái chuông lớn này nâng lên hạ xuống, như một vùng hư vô, giống như đã dung nhập vào trong thiên địa mờ mịt, sắp sửa biến mất.
Không lâu sau, hắn dường như đang suy tư gì đó, đứng dậy nhìn trời, sau đó bước đi về phía xa, hắn như đang ngược dòng thời gian mà bước đi, lướt qua cánh cửa thời gian. một lần nữa trở về những năm tháng thời thái cổ xa xôi trước kia.
- Đại Đế, người đừng đi, mang ta đi cùng đi mà!
Đại hắc cẩu kêu to, vẻ mặt kích động đến cực điểm, sắp sửa lao thẳng về phía trước.
Bàng Bác nhanh chóng vươn bàn tay to lớn của mình ra, cầm lấy cái đuôi trọc của nó, nói:
- Đừng chạy loạn, đi nhầm một bước là có thể tiến vào trong trung tâm Bất Tử Sơn, là đi chịu chết đấy!
Diệp Phàm cũng vươn ra một bàn tay to lớn màu vàng, đè Hắc Hoàng lại, tránh cho nó vì kích động mà làm liều, hắn đã mơ hồ đoán được người kia là ai rồi.
- Đại Đế a! người muốn tiến vào Tiên vực sao? Mang ta đi cùng đi!
Đại hắc cẩu kêu đến khàn giọng, nếu không phải Diệp Phàm và Bàng Bác đè nó lại, thì nó đã sớm nhào lên phía trước rồi.
- Hắn thật sự là Vô Thủy Đại Đế sao?
Bàng Bác kinh hãi.
những người còn lại giật mình, lạnh cả người, đã qua nhiều năm vậy rồi, tối thiểu cũng đã có mười mấy vạn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa, làm sao lại xuất hiện Đại Đế còn sống được nữa?
Thân ảnh Đại Đế cổ biến mất, như quay lại một nơi xa xôi nào đó, cũng không lưu lại cái gì cả, nơi đây dường như chỉ là một giấc mộng mà thôi, không có chút khí tức dao động nào, tràn ngập trong sự yên lặng trống vắng.
- Gâu!
Đại hắc cẩu nhe răng, thiếu chút nữa là đã quay lại cắn Diệp Phàm và Bàng Bác, nó vô cùng thất vọng, thần sắc vẫn mang vẻ kích động như cũ, khó có thể bình tĩnh lại được.
- Lại xuất hiện một người nữa!
Cô bé được Diệp Phàm bế, vươn một ngón tay nhỏ bé đáng yêu, chi về phía Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ cách đó hơn ba trăm trượng.
Vốn đại hắc cẩu đang rất kích động, sau khi nhìn thấy người này, liền lập tức yên tĩnh lại, trực tiếp nằm bẹp xuống đất, giống như chuột thấy mèo, muốn xoay người bỏ chạy, không có chút cốt khí nào cả.
người này lại càng thần bí hơn. chỉ có thể thấy một cái bóng, nơi hắn đứng như có một hắc động to lớn và một cái bình có khắc mặt quỷ đang trôi nổi trên không trung.
Không riêng gì đại hắc cẩu đang mưu đồ chạy trốn, ngay cả Diệp Phàm và Bàng Bác cũng đều dựng tóc gáy lên, chuẩn bị bỏ chạy, điều này thật sự khiến cho người khác phải khiếp sợ.
chỉ riêng khí tức phát ra đã khiến người khác lạnh lẽo toàn thân, cái hắc động dường như muốn nuốt tất cả mọi người vào trong, chỉ có một chút khí tức tràn ra mà đã khiến cho cả thiên địa đều như sắp phải vỡ tan.
- Độc Nhân Đại Đế!
Mọi người đều hết hồn, đệ nhất độc nhân từ xưa tới nay, thực sự là hắn hay sao? Chẳng lẽ hắn cũng chưa chết, điều này khiến cho tất cả mọi người đều thấy khó tin, ai cũng dựng tóc gáy lên.
Nhất là Diệp Phàm, hắn là Thánh thể, còn vị Đại Đế này lại chuyên môn cắn nuốt căn nguyên của các loại thể chất, vạn nhất bị hắn chú ý tới thì đừng nói là hắn, cho dù là Thánh thể đại thành tới đây cũng chỉ có thể nuốt hận mà thôi.
Bóng đen này giống như một cái vực sâu vạn trượng vậy, ngay cả là nam hay nữ cũng không phân biệt được, hắn đứng thật lâu trước Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, suy tư rất lâu, cuối cùng rời đi.
- Vậy mà không đuổi tới đây, không có khả năng a, ta đã từng đào mộ tại đàn tràng của hắn, theo tính tình của hắn thì sao có thể buông tha cho ta được nhỉ?
Đại hắc cẩu thì thầm, âm thanh gần như không thể nghe rõ.
- Biến mất rồi, sao lại thế này?
Mọi người đều cảm thấy lạ thường, hai vị Đại Đế lần lượt xuất hiện, sau đó lại không hiểu sao biến mất, thật sự là rất cổ quái.
- Không đúng a, vừa rồi bọn họ căn bản chưa từng liếc qua chúng ta lần nào, tại sao lại lạ vậy? Ngay cả Đại Đế cổ có tâm tỉnh bình thản tới mức nào, thì cũng không thể coi chúng ta như không khí vậy được.
Bàng Bác cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ tại đây.
- Ta biết rồi...!
Đại hắc cẩu khẽ than, nói:
- Đó là hình ảnh từ trước thời hoang cổ lưu lại, là ấn ký không thể xóa nhòa mà Đại Đế cổ lưu lại sau khi tới Ngộ Đạo cổ Trà Thụ này.
Mọi người đều kinh hãi, nếu là như vậy thì thật là quá rợn người đi, đã trôi qua mười mấy vạn năm rồi, thậm chí hai mươi mấy vạn năm. vậy mà hình ảnh của Đại Đế vẫn còn lưu lại tới lúc này, thật là khó tin được.
- Đại Đế cổ từng tới nơi này tu luyện qua, thật là đáng sợ...!
Bọn họ đều kinh hãi, nơi này người khác sợ hãi tới mức tránh còn không kịp, vậy mà Đại Đế lại dám tới đây trầm tư.
Xem bộ dáng vừa rồi của họ thì có lẽ là gặp phải nan đề trong tu luyện, tới đây để tìm kiếm linh cảm.
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc a, những Đại Đế này rốt cuộc cũng không chống đỡ được năm tháng thời gian, ngay cả là tài ba trác tuyệt, ngạo thị xưa nay, thì cuối cùng vẫn phải trở thành cát bụi mà thôi.
Bàng Bác khẽ than.
Sạu khi đoán ra rằng đó chỉ là hình ảnh do hai vị Đại Đế cổ lưu lại, bọn họ đều vô cùng cảm khái, đó chính là những nhân vật vô thượng, ngạo thị thiên địa khi xưa, có mấy người có thể sánh được đâu?
Nhưng cho dù bọn họ có vang dội cổ kim, có thể đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống chúng sinh, thì cũng không thay đổi được điều gì. Có vĩ đại, có anh hùng, có là tấm sương vô thượng đi nữa, thì cũng khó thoát khỏi số mệnh cuối cùng, rốt cuộc cũng trở thành mục nát mà biến mất trong thiên địa mà thôi.
Bọn họ cùng nhau tiến về phía trước, khoảng cách tới Ngộ Đạo cổ Trà Thụ càng lúc càng gần, tâm tình mọi người cũng buông lỏng xuống, cảm giác bất an kích động vừa rồi cũng đều biến mất.
Ngay cả đại hắc cẩu vốn dao động cảm xúc kịch liệt nhất thì cũng bình tĩnh lại, trong lòng chỉ còn một mảnh tường hòa, không buồn không vui, quên hết tất cả sầu lo.
Đây chính là chỗ bất phàm của Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, chỉ cần tới gần thì tất cả đều khác đi, nó như được đại đạo tẩm bổ, khiến người ta cảm nhận được bình yên, tĩnh lặng trong lòng.
Ba trăm trượng cũng không phải là rất xa, dưới sự chỉ dẫn của cô bé, bọn họ đi xuyên qua các cổ thụ chắn đường, dần đi vào gần, thực sự thấy được gốc cổ thụ trường tồn, từ xưa tới nay không hề khô héo này.
Vỏ cây đã khô nứt ra, như những chiếc vảy rồng dựng lên, nó chỉ to tầm nửa thước, giống như một con rồng uốn lượn, duỗi người lên không trung, chỗ cao nhất cũng chỉ cách mặt đất không đến ba thước.
Thân cây gần như trong suốt, mỗi một chiếc lá lại không giống nhau, có từng luồng ánh sáng lưu chuyển trên đó, tạo thành những hình ảnh khác nhau, có hình tiểu đỉnh. Thần Hoàng, tiên nhân, thần chung. sông núi, đám mây, bắt quái... trông rất sống động, mỗi một chiếc lá như mang trong mình một tiểu thế giới, đại biểu cho một loại đạo không tầm thường, phát ra ánh sáng như mộng ảo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Các loại lá có hình thù kỳ quái, đều có các loại đạo vận quý giá độc đáo, toàn thân cây phát ra ánh sáng chói mắt, khiến cho tâm thần người ta như là bị lạc trong đó.
Thân cây Ngộ Đạo Trà này tràn ngập vẻ cổ kính, đại khí và phong cách cổ xưa, mỗi chiếc lá cũng rất tự nhiên, tràn ngập khí tức sinh mệnh và đạo vận, chúng giao hòa lẫn nhau cũng một chỗ, rất thần bí và huyền ảo.
- Một, hai, ba...!
Cô bé ngửa mặt đếm. tính toán số lượng lá trên cây, mấy người còn lại cũng chợt nhận ra, cây cổ thụ này cũng rất ít lá, chỉ có hơn trăm chiếc mà thôi, nhưng cũng không có vẻ trơ trụi chút nào, do mỗi chiếc lá đều không giống nhau, khiến cho người ta quên mất những chỗ khác.
- Tổng cộng có một trăm linh tám chiếc lá, giống như trong truyền thuyết đã miêu tả, năm nào cũng vậy, không hơn, không ít, vừa đúng con số này.
Đồ "miệng rộng" ngạc nhiên thán phục, không kìm nổi nuốt một ngụm nước miếng.
Lúc này, sự vui mừng đã đánh vỡ tâm cảnh buông lỏng của bọn họ, tất cả đều khó bình tĩnh lại được nữa, trong lòng ai cũng phập phồng.
Hai mắt đại hắc cẩu phóng ra lục quang, trông hệt như một con sói, nước miếng cũng sắp trào ra tới tận mép rồi, lập tức lẻn tới gần, giơ một cái móng vuốt chộp lên cây.
Xoát!
Ánh sáng lóe lên một cái, một chiếc lá giống như một cái hồ lô nhỏ rơi xuống, toàn thân vàng óng ánh, xuyên qua một trảo của đại hắc cẩu, trong nháy mắt rơi xuống đất thì biến mất không thấy nữa.
Đại hắc cẩu vô cùng tức giận, lại vươn ra một cái móng vuốt, chộp vào một chiếc lá giống như Chân Long, phát ra ánh sáng màu vàng xanh, nhưng mọi việc lại vẫn như cũ, chi thấy ánh sáng lóe lên một cái, nó rơi ra ngoài, hạ xuống mặt đất, lập tức biến mất.
- Hắc Hoàng, ngươi đừng có lãng phí như vậy chứ.
Lý Hắc Thủy bất mãn, tuy có tới một trăm linh tâm chiếc lá, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy được.
- ngươi cho là bổn hoàng muốn như vậy à, những chiếc lá này thật là tà môn, tự mình chạy đi, ta cũng không bắt được chúng.
Đại hắc cẩu giận dữ nói.
- Để ta thử xem thế nào.
Bàng Bác tiến lên, kẹp lấy một chiếc lá màu đỏ, giống như một con tiên phượng vậy, nhẹ nhàng hái nó xuống dưới.
Xoát!
Ngay khi rời khỏi cổ thụ, ánh sáng lại lóe lên một cái, nó lập tức bay ra ngoài, chìm sâu vào trong lòng đất, cũng Hắc Hoàng giống nhau, không thể ngăn được nó bỏ chạy.
- Tà môn thật!
Đồ "miệng rộng" cũng bước lên, dùng tay bắt lấy một chiếc lá giống đồ hỉnh bắt quái nhỏ, ánh sáng năm màu chuyển động, trông rất thần bí.
Nhưng kết quả vẫn như cũ, chỉ cần ngắt xuống thì lá trà sẽ bỏ chạy, căn bản không giữ nó lại được.
- Đừng có vật loạn nữa, để bổn hoàng nghĩ cách.
Đại hắc cẩu kêu lên, cổ gắng nghĩ lại, lẩm bẩm:
- Đúng rồi, nên làm thế này!
- Sao lại thế này?
Mọi người đồng loạt hỏi.
- Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ có thể sinh ra đạo, nhưng phải là sau khi nó trưởng thành thì mới có thể ngắt được, nếu không thì chỉ cần ngắt lá xuống, thì nó sẽ chui lại vào trong rễ, không thể mang đi được.
- Tại sao lại như vậy?
Mấy người còn lại ai cũng thất vọng, có thể đi tới trước mặt Ngộ Đạo cổ Trà Thụ đã là cơ duyên trời cho rồi, vậy mà lại không có cách nào ngắt được.
- Trừ khi có thần căn bất tử, mới có thể hấp dẫn những chiếc lá cây này, sau đó mới cố định được chúng.
Đại hắc cẩu nói.
Diệp Phàm trong lòng vừa động, hắn ở trong cấm địa Thái cổ đã đào được một ít rễ của Bất Tử Thần Dược, có lẽ có thể thử một chút, tuy nhiên, đầu tiên hắn lấy ra hạt giống Kỳ Lân để thử trước đã.
Xoát!
Một chiếc lá có hình tiểu đỉnh được ngắt xuống, trên mặt lá tràn ngập sương mù bao phủ, lập tức nó bị hút về phía hạt giống Kỳ Lân thần dược, cũng không rơi xuống đất.
- Tốt, thật là tốt quá!
Mọi người đều mừng rỡ.
Đại hắc cẩu vô cùng hưng phấn, nói:
- Vặt trụi nó đi, chỉ cần rời xa khỏi Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, phong ấn nó bên trong ngọc khí, nó sẽ không chạy thoát được nữa đâu.
- những chiếc lá này còn chưa trưởng thành, có thể sinh ra đạo được không?
Diệp Phàm không muốn lãng phí của trời thế này.
- Cứ yên tâm mà làm đi, tuyệt đối có tác dụng, hai chiếc lá này mà hợp lại với nhau thì cũng đủ để thành một chiếc lá trưởng thành.
Đại hắc cẩu đáp.
-o0o-