Một lão già tiến lên, lạnh lùng vô tình quyết định vận mệnh của Diệp Phàm, muốn lập tức chém giết hắn.
- Lão già khú đế kia làm tàng cái gì, không thấy bổn hoàng ở đây hả, còn không lãn tới đây thăm hỏi!
Hắc Hoàng ngông nghênh, ấn bốn móng xuống đất, thè cái lưỡi dài trách mắng.
Thán là Thái thượng trưởng lão Thánh địa vô cùng tôn quý, ai dám nói với hắn như vậy, một con chó mà cùng dám chế giễu hắn, khiến hắn tức giận không thôi, rất muốn mắng lại ngươi là cái thứ gì, đáng tiếc ngại mặt mũi thân phận, hắn chỉ có thể nghẹn họng mà thôi.
- Cái lão già dê kia, bổn hoàng nói ngươi đó, có nghe không hả?
Đại hắc cẩu liếc xéo hắn, nói:
- Không phải ngươi thích phán tội kẻ khác hay sao, ta cùng thưởng cho ngươi một cái, tới đây chịu chết đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Ta làm thịt ngươi!
Tượng đất cũng có ba phần nóng tính, càng không nói đại nhân vật thân phận hiển hách, ai dám trái nghịch hắn? Lập tức nổi giận.
- Con bà nó, chờ đã!
Đại hắc cẩu vươn một cái chán to ra, cản người này lại.
- Ngươi với ta là đơn đấu, hay là quần ẩu?
Đại hắc cẩu nhe răng hỏi, miệng phun lời bẩn tliiu lại làm ra bộ dạng thế ngoại cao nhân.
- Không phải giết một con chó thôi sao, cần gì nói nhiều.
- Nhiều con bà ngươi, hai ta quyết chiến sinh tử, hay là một đám già khụ các ngươi tới đánh một mình bổn hoàng?
Đại hắc cẩu há mồm bậy bạ, làm đám người tức giận đau ngực.
- Má nó, bây giờ ta bóp chết ngươi!
Rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa, mắng ra tiếng.
- Người như ngươi nha, sống một đống tuổi rồi còn nói năng không biết lựa lời, không có một chút hàm dưỡng gì hết!
Đại hắc cẩu xia xói.
Mọi người choáng váng, con chó này hùng hùng hổ hổ, lại còn nói người ta không có hàm dưỡng, đúng là thứ cực phẩm mà.
Vũ!
Thái thượng trưởng lão kia không nhịn nổi nửa, cảm thấy đầu sắp xì khói, chỉ tay ra, ô quang xé trời đâm thẳng tới đầu Hắc Hoàng.
- Đúng là không có nhân phẩm, ngươi đánh lén ta!
Đại hắc cẩu gào lên, há to miệng nói:
- Bổn hoàng muốn quyết một trận tử chiến quang minh chính đại công bình công chính với ngươi!
Mọi người đều ngứa răng, con chó này đúng là thiếu bị đánh, có người hận không thể lập tức xách nồi trụng chín nó, sau đó bỏ thêm dầu muối dấm tương vào, khuấy đều ăn ngay cho nóng.
- Đế cho công bằng, chúng ta ra ngoài đại chiến sinh tử, một chọi một, bổn hoàng ra tay nhất định truyền lại đại chiến kinh điển cho đời sau.
- Con chó này đúng là dài dòng, Tế lão ngài nhanh đi ra ngoài, nhanh bóp chết nó đi!
Rất nhiều người đã không chịu nổi.
Đại hắc cẩu liền xông ra ngoài nhanh như chớp, nhanh còn hơn cả thô, trực tiếp bỏ trốn mất bóng.
- Khốn khiếp, con chó kia đứng lại cho ta!
Tế lão đầu đầy chi đen, nổi giận muốn điên.
- Cút con bà ngươi, ngươi cho là bổn hoàng thật sự không chấp nhặt với ngươi hả, chúng ta chưa xong đâu, năm trăm năm sau sẽ gặp lại!
Đại hắc cẩu vát chán lên cổ chạy như điên, quay đầu dây dưa hô:
- Diệp tiểu tử ngươi cố lên, năm trăm năm sau ta sẽ tới báo thù cho ngươi.
Con chó cực phẩm này được tất cả mọi người nguyền rủa.
Đáng tiếc, nó vui quá hóa buồn, đùng một cái bị người ta đánh trở về, trong bóng tối không thiếu cao thủ phong tỏa khắp nơi, ngay cả một con chim cũng không thể bay qua.
- Ngao...
Đại hắc cẩu hét thảm một tiếng, bị thương bay ngang qua thuận thế rơi xuống gần Liễu Y Y.
Nàng bị người ta ném sang một bên, đều cảm thấy nàng vô dụng cho nên không ai chú ý tới. Hắc Hoàng thành công lèn tới cồng nàng lên lưng.
Trong bóng tối không ít cao thủ không xuất thế tiềm ẩn, một vị cường giả cấp đại năng đi ra.
- Con bà nó, bổn hoàng liều mạng với các ngươi!
Hắc Hoàng giận dữ.
"Hắc Hoàng qua đây!"
Diệp Phàm âm thầm truyền âm.
Đáng tiếc có cao thủ ngăn cách đưa bọn họ, không thể tụ lại một chỗ, im áng có mấy lão già xuất hiện trấn áp bốn phía, còn có nhân vật cấp đại năng
- Đúng là để mát tới ta...
Diệp Phàm than thở, ngay cả đại năng cùng tới.
- Con chó chết kia, a....
Tế lão tiến lên chợt bịt cổ họng, hét thảm một tiếng, thi thể không đầu ngã xuống, một đạo ánh sáng đỏ bay qua chém đầu thành sương máu.
- Đó là cái gì?
Mọi người đều chấn động.
Đại hắc cẩu nắm giữ một cái hộp gỗ đen, ở giữa có một thanh kiếm nhỏ dài một tấc đang rung lên phun ra kiếm quang, vừa rồi chính nó bay ra chém một vị Thái thượng trưởng lão.
- Thật không ngờ, cái thứ nho nhỏ này cùng dùng được.
Không cần phải nói cũng biết, đây là đại hắc cẩu lấy ra từ trong cổ Hoàng Sơn.
Mấy lão già vây quanh, liền hình thành cục diện giằng co, không dám tiến lên.
Giữa gió tuyết, băng tùng cứng cáp, chạc cây chỉ thẳng lên trời, gió lạnh gào thét cuốn theo một đống tuyết, băng tuyết tung tóe.
Bên này bóng người rậm rạp, Diệp Phàm bị vây giữa, không để ý tới tình huống bên phía đại hắc cẩu, mọi người chuẩn bị cùng nhau đồng loạt ra tay giết Diệp Phàm, không cho hắn cơ hội bỏ trốn.
Vạn Sơ Thánh nữ đứng trong đám đông, sắc mặt tái nhợt, một cánh tay ngọc bị xé xuống, cả người đầy mồ hôi lạnh, từ eo trở xuống đầy máu, thiếu chút chết ngất.
- Không ai trong các ngươi dám quyết đấu với ta hay sao?
Diệp Phàm nhìn về phía mười ba Thánh tử, mang theo thần sắc đùa cợt.
Mỗi một Thánh tử ở đây đều biến sắc, từ bé đến giờ có ai dám nói với bọn họ như thế, lại còn hàm chứa một tia miệt thị!
Bọn họ là con cưng ở Đông Hoang, trước giờ luôn được người đời chú ý, ngạo mạn tôn vinh, chưa từng bị người ta khinh thường?
Nhưng mà lúc này lại không có ai tiến lên, trong bọn họ không có một ai tin tưởng trấn áp nổi Diệp Phàm, mới vừa rồi mỗi người đều đã thử qua.
Mười ba Thánh tử đều không làm gì được Diệp Phàm, còn có người vì thế mà trọng thương, còn có một người mất mạng, vết xe đổ có máu làm chứng.
-Ha ha...
Diệp Phàm cười to ngông cuồng, tóc rối tung, ánh mắt như điện.
Loại khí thế hào hùng, duy ngă độc tôn đó quả thật làm bọn họ tức giận, nhưng vẫn không ai dám đối đầu.
Thánh thể trưởng thành đến bây giờ, đã không có mấy ai trong một đời trẻ tuổi Đông Hoang có thể chống lại được, đó là bi ai bất đắc dĩ của bọn họ.
Trừ Diêu Quang Thánh tử, Đông Hoang Thần Vương. Hoa Ván Phi... mấy người ít ỏi ra, còn có ai chống lại được? Bọn họ thật sự không nghĩ ra.
Tự chém tu vi? Gặp quỷ đi, ai mà tin.
- Nếu đã thế, các ngươi cùng xông lên đi, ta đưa các ngươi ra đi cùng lúc!
Diệp Phàm ngạo nghễ quần hùng, căn bản không để ý, muốn chém tất cả.
Thấy hắn như thế, trong lòng mọi người không yên, nhưng không ai tiến lên, sợ hắn có "sát chiêu
r
, do dự không quyết định.
-Ha ha...
Diệp Phàm cười to, quét qua mười ba Thánh tử, lại liếc các Thái thượng trưởng lão cùng nửa bước đại năng.
Tiếng cười hết sức chói tai, mọi người đều cảm giác mang theo khinh miệt, đều cực kỳ phẫn nộ, đông người vây quanh hắn mà còn dám như thế.
- Ta giết hắn!
Một vị trưởng lão Hóa Long biến thứ sáu từ Vạn Sơ Thánh Địa đạp bước đi tới, trước kia người cấp bậc này có thể đuổi giết Diệp Phàm, ai cũng biết rõ.
Ầm!
Hắn nâng một tòa tháp đồng, khí thế như núi cao trấn áp xuống, đứng trên đỉnh tháp khí thế hùng hồn, đè núi tuyết sụp đổ, xảy ra tuyết lở như sóng thần làm người ta kinh hãi.
Ầm!
Diệp Phàm bay lên không như rồng, tinh khí toàn thân sôi trào, kích hoạt bí quyết chữ Giai, chiến lực tăng lên gấp mười, một quyền đánh lên trời.
Keng!
Tiếng vang chấn động vang ra, tháp đồng là bí bảo thu Diệp Phàm vào trong, mọi người đều mừng rờ.
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp cười xong, liền đông cứng lại, tháp đang nứt nẻ, cổ tháp như núi đang sụp đổ.
Nhất là phần đỉnh, Diệp Phàm lao ra đánh cao thủ đứng trên đỉnh tháp thành mấy khúc.
Nam đấm màu vàng như tiến vào đất bùn, chỉ tiến không lùi đánh trưởng lão này thành mấy đoạn, xương cốt máu thịt vãng tung tóe.
Cường giả Hóa Long biến thứ sáu, kể cả Pháp bảo bị Diệp Phàm một quyền giải quyết, không có chút dây dưa, điều này làm mọi người hít một hơi lạnh.
- Hắn là Tứ Cực đại viên màn hay sao?
Trước kia Diệp Phàm ở Tứ Cực lường trọng thiên đã có thể chiến đấu với cường giả Hóa Long biến thứ tư, căn cứ điều này suy đoán, mọi người biết được nhất định là hắn đã thăng cấp.
- Không đúng, hắn ở Tứ Cực tam trọng thiên, còn chưa đại viên màn.
Có người nhìn ra manh mối.
- Nhưng mà sao ta cảm thấy hắn đã đại viên màn?
Có người không đồng ý.
Không phải bọn họ sợ chiến lực của Diệp Phàm lúc này, mà là giật mình vì tốc độ tu luyện của hắn thật sự quá nhanh, không tới một năm, chẳng lẽ liên tục vượt qua hai trọng thiên?
- Không phục thì cùng lên đi, ta chém tất cả các ngươi!
Diệp Phàm tự tin ngông cuồng khiến mọi người nổi giận, nửa bước đại năng tiến lên muốn diệt hắn.
Ầm!
Trên đỉnh đầu Diệp Phàm xuất hiện một tòa cổ đỉnh, phát ra tiếng như chuông chiều vang lên, chấn động linh hồn, vạn đạo mẫu khí phủ xuống bảo hộ hắn chặt chè.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nóng rực, đó là nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí, là thánh vật Thiên Đế cổ lưu lại.
- Không biết sống chết!
Nửa bước đại năng cười lạnh mang theo một tia trào phúng, vươn tay ra chộp tới muốn trực tiếp lấy đỉnh.
- A....
Đột nhiên bàn tay của hắn không ngừng phun máu, xương thịt nát bét như gặp phải núi cao nghiền ép, xương ngón tay cùng nát.
- Ngươi... trong đỉnh của ngươi có gì?
Nửa bước đại năng hoảng hốt lui ra sau, hắn nổi gai ốc cảm giác như có một con Phượng Hoàng đang ngủ đông, có thể tliiêu đốt vạn vật.
Tự nhiên là Thánh nhân hoang cổ phong ấn trong Thần Nguyên, ngay cả Diệp Phàm tới gần cũng có cảm giác hình thể muốn sụp đổ, càng không nói thân thể người khác mò vào trong đỉnh thì chắc chắn tự làm minh bị thương.
Mấy nửa bước đại năng đều bước tới, muốn hợp lực đối phó Diệp Phàm đánh chết hắn.
Ngao ó...
Ở bên kia, đại hắc cẩu kêu thảm, chiếc hộp gỗ bị người ta đánh bay, nó phun máu thiếu chút rơi vào tuyết cốc, Liễu Y Y cùng tuột khỏi người nó.
Xoạt!
Vạn Sơ Thánh nữ lao qua, bát lấy Y Y cười lạnh tàn nhẫn.
- Diệp Phàm, ngươi lập tức quỳ trước mặt ta, cầu xin ta như chó!
Nàng mất đi một tay, cho dù ngày sau có thể mọc lại được, nhưng lúc này vẫn trở nên điên cuồng.
- Bảo ta quỳ trước mặt ngươi, kiếp này ngươi không có cơ hội thử qua đâu.
Diệp Phàm cười lạnh.
- Ngươi không quỳ xuống, ta lập tức cho ngươi ươ mát nhìn ả ta chết.
Ánh mắt Vạn Sơ Thánh nữ lóe tia sắc lạnh.
Trên cổ nhỏ nhắn của Liễu Y Y xuất hiện vết máu một cây đao đặt ngang ở đó, vết máu đỏ tươi tràn ra, vẻ mặt nàng thê lương, thời gian như ngưng lại.
Trái tim Diệp Phàm cùng sắp ngừng đập, hắn vô cùng phẫn nộ, ngón tay nắm chặt phát xanh, tóc đen rối tung không gió mà bay.
- Trước mặt mọi người quỳ xuống cầu xin ta...
Vạn Sơ Thánh nữ cười lạnh không thôi.
- Diệp Phàm đi đi...
Liễu Y Y lên tiếng.
Diệp Phàm bình tĩnh lại, lấy đỉnh trên đầu xuống hóa thành cờ nắm tay, cầm trong tay nhìn mọi người nói:
- Ai là người đầu tiên chém tiện nhân kia, cứu ra Y Y, ta đưa đỉnh này cho hắn.
Những người này đều không biết nhau, đều che giấu tung tích đến đây, nghe vậy liền không ít người động lòng, sát ý tuôn trào, có ai mà không động lòng với thánh vật Thiên Đế cổ?
- Ngươi...
Vạn Sơ Thánh nữ kinh hãi, ném Liễu Y Y ra ngoài, đại hắc cẩu nhảy lên đón lấy nàng.
- Bây giờ nói cái này cùng vô dụng, không cần thảo luận đỉnh này thuộc sở hữu của ai, giết hắn trước đã!
Có đại năng lên tiếng, bước tới trước, mọi người đều vây quanh.
Đỉnh!
Diệp Phàm ném đỉnh xuống đất, lập tức làm đám người kia xôn xao, tất cả những người trong bóng tối đều đi ra, tới gần sát sợ lọt ở sau.
- Đế ta xem làm sao ngươi sáng tạo kỳ tích!
Tiếng nói trong bóng tối vang lên, mang theo hận ý vô tận.
- Chém giết Thánh thể ngay ở trước mắt!
Mọi người rống to, sát khí cùng tràn ngập sơn mạch.
- Các vị, chúng ta cùng nhau chầu trời, tiễn các ngươi lên đường!
Diệp Phàm cười to.
Hắn tự nhiên có bài tẩy, bằng không tuyệt đối sẽ không tới đây chịu chết uổng phí, sẽ không hy sinh tánh mạng vô ích.
Chỉ là không phải lợi dụng Thánh nhân hoang cổ kia ra tay, đó là thanh kiếm hai lưỡi, một khi thả ra thì chính hắn cũng phải chết.
Ảm! Biển sấm sét lập tức bao trùm nơi này, trở thành một mảnh đại dương sấm
sét.
- Má nó, tiểu tử ngươi bỏ quên ta hả, cùng tính kế cả ta trong đó, đúng là tội lỗi
mà!
Đại hắc cẩu gào thét, liều mạng bảo vệ Y Y.
Diệp Phàm bế quan không phải vì đột phá, chỉ là vì điểm giới hạn này, hắn luôn luôn áp chế, tới hôm nay phóng thích ở đây, độ kiếp vào lúc này.
-o0o-