- Nhưng mà hắn thật sự đối phó Vương gia hay sao?
Có người hoài nghi, Diệp Phàm một mình đi vào Thần Thành chống lại một thế gia Hoang cổ rễ sâu gốc lớn, thế thì lực lượng quá yếu ớt.
Thạch phường là sản nghiệp trụ cột của Bắc Nguyên Vương gia ở Đông Hoang, lúc này lặng ngắt như tờ, tất cả khách đổ thạch đều chạy sạch. Nơi này sẽ có một trận đại chiến, bọn họ không muốn can dự vào đó.
Trên đường lớn đầy chật bóng người, nhưng không ai đến gần, tất cả đều ở xa xa yên lặng chờ xem.
Vương gia được báo cáo trước, biết Diệp Phàm đến, mọi người liền hành động bày ra sát trận xa xưa, muốn vây kín mảnh địa vực này, để có kẻ vào được không cần ra nữa.
Mảnh thạch phường này rất rộng, như một vùng cung điện, to lớn hùng vĩ, trong sân cỏ cây phong phú, cánh lá xanh tươi, cảnh trí đẹp đẽ.
Diệp Phàm một mình đứng ngoài kiến trúc hùng vĩ này, đối mặt thạch phường rộng lớn, thần sắc nghiêm túc không chút tươi cười, cũng không thấy chút tức giận, hờ hững bình tĩnh.
- Thánh thể ngươi thật to gan, thật sự dám đến nơi này, muốn chết hay sao?
Người trẻ tuổi Vương gia gào thét, mấy ngày qua bọn họ theo lệnh đánh trống
reo hò đã sớm thành thói quen, hôm nay mở miệng phun ra ngay như thật sự không để Diệp Phàm vào mắt.
Thạch phường liên quan quá nhiều, đây là một cái kho tàng lấy mãi không hết, mỗi ngày có thể kiếm được rất nhiều tài nguyên, tự nhiên phải có đại năng tọa trấn.
Một lần là bước ra ba vị, đứng song song trước cửa cung điện, mỗi người thần sắc phát lạnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Vương Đằng có đây không?
Diệp Phàm lớn tiếng hỏi.
- Đường huynh của ta là người nào, mỗi một hành động đều là mưa gió nổi lên, khắp nơi chú ý, vận chuyển chiều hướng thiên hạ, tùy tiện chó mèo nào tới cũng một muốn gặp được hay sao?
Một nam tử trẻ tuổi vẻ mặt không tốt, đứng trước cung điện.
- Ngươi muốn chết phải không, đừng nói có ba đại năng, ta muốn giết ngươi thì có mười đại năng cũng không cứu được mạng ngươi.
-Ha ha...
Một đám con cháu Vương gia đều cười to, phóng đãng không chút kiêng nể, hoàn toàn không để ý. Bọn họ đã bày ra cổ trận, ngay cả các Thánh chủ đến cũng phải bị vây giết, không hề sợ hãi.
- Ta vươn cổ ra đây chờ ngươi tới chém, nhưng mà ngươi có làm được không?
- Ngươi còn mạng không, Thánh thể thì sao chứ, sinh cùng thời đại với đường " huynh ta, trời sinh chỉ có mạng bị chà đạp, ngay cả cành lá cũng không tính nữa.
Mấy con cháu Vương gia trẻ tuổi cười to, toàn nói lời khiêu khích, hồn nhiên không để ý đến Diệp Phàm.
Xẹt!
Diệp Phàm chỉ ra một ngón tay, một đạo chỉ lực thấu vào lòng đất như kích hoạt một con rồng, mặt đất ầm ầm rung chuyển, nguyên khí vô tận sôi trào.
Phốc!
Một đạo thần quang bắn lên từ lòng đất, nam tử trẻ tuổi gào thét ở chỗ cung điện hét thảm, thiên linh cái bị xỏ xuyên, nguyên khí trào ra, thân hình cong vẹo bắn ra ngoài, mất mạng tại chỗ.
- Không biết sống chết, ta đưa toàn bộ các ngươi lên đường.
Diệp Phàm hờ hững.
- Chuyện gì thế này, bày ra sát trận có thể kháng cự tất cả Nguyên Thuật, tại sao còn tiến vào được?
Một tên đệ tử hoảng sợ.
- Mau cản hắn lại, đừng để hắn phát động Nguyên Thuật!
Có người hoảng sợ hét to.
Ầm!
Diệp Phàm chỉ tiến lên một bước, mặt đất rung chuyển, lại một đạo ánh sáng bùng lên từ mặt đất, giống như ánh sáng vĩnh hằng chiếu rọi vạn vật.
- A...
Lại một tiếng thét to, người trẻ tuổi vừa rồi kêu rất lớn tiếng thiêu đốt bừng bừng, nhanh chóng thành một đống tro tàn.
-Bày ra trận đồ!
Một vị đại năng quát lớn, một góc trận đồ lơ lửng ở sâu trong cung điện xuất hiện trên không trung, phát ra dao động kỳ dị cố định vùng đất này.
-A…
-A...
Liên tiếp năm tiếng hét thảm vang lên, lại có năm người mất mạng, chết dưới Nguyên Thuật.
Người trẻ tuổi Vương tộc tim gan lạnh băng, câm như hến không dám nói thêm nửa câu, bị dọa vỡ gan, có người còn phát run.
- Trấn áp!
Một vị đại năng Vương gia quát, trận đồ hạ xuống, lúc này Nguyên Thuật của Diệp Phàm bị cản trở không thể tiến vào.
Một đại năng nhấc bước đi tới, trầm giọng nói:
- Cổ trận đã thành, tuy rằng còn chưa tế ra trận đồ, nhưng có thể cố định được nguyên khí, vì sao ngươi còn có thể thúc đầy nguyên lực?
- Không cần so sánh ta với các Nguyên Thuật Sư khác.
Diệp Phàm đáp, ánh mắt lạnh lùng quét qua một đám người trẻ tuổi vừa này, khiến trong lòng bọn họ nhảy mạnh.
- Mặc kệ ngươi có bao nhiêu thủ đoạn, tất cả Nguyên Thuật ở trước mặt chiến lực tuyệt đối, hết thảy đều là phí công.
Một vị đại năng nói, bay lên, hai người khác cũng bước ra cổ trận lấn tới.
-Cút cho ta!
Diệp Phàm vỗ tay giữa hư không, pháp lực đối đầu với đại năng kia, một tiếng "ầm ầm", chọi cứng một chiêu đầy lui cường giả Vương gia bay ngược ra hét to một tiếng.
- Lĩnh vực Bát cấm!
Mọi người kinh hô, trong lòng rung động.
- Nhưng mà dù là có lĩnh vực Bát cấm, hắn cũng chỉ mới tiếp cận Tiên Thai tầng thiên thứ nhất trung kỳ mới đúng, bằng không làm sao có thể chống lại một vị đại năng?
Rất nhiều người lộ ra dị sắc, Thánh thể đột phá, tốc độ này khiến người ta sợ hãi.
Hai vị đại năng khác có công lực thâm hậu, vượt xa người vừa rồi, bình tĩnh bay lên muốn trấn áp Thánh thể.
- Cũng cút ngay cho ta!
Diệp Phàm đứng ở nơi đó, tay rung lên tế ra mấy khối Thần Nguyên, như cờ lệnh bay ra dừng lại trên những chỗ khác nhau, chắn trước cung điện, trăm vạn phù văn lóe ra ấn vào hư không.
Nguyên khí sôi trào hai vị đại năng bị cản đường không thể đi tới, bước ra một chút cũng mất rất nhiều sức, đều kinh hãi khó hiểu.
- Tế sống Võ Đạo Cổ Đồ!
Trong đám đông có người nhận ra, trận đồ trên bầu trời nhanh chóng diễn hóa, một loại khí tức vương giả đánh xuống, chú văn vô tận chớp động hóa thành hữu hình đóng dấu vào hư không.
Toàn bộ mảnh kiến trúc to lớn bị che bên dưới, hai người kia thừa cơ lao ra * muốn đến gần Diệp Phàm giết chết hắn.
Xoạt! Xoạt!
Diệp Phàm không ngừng một chút, từng khối từng khối Thần Nguyên to bằng nắm tay bay ra, toàn bộ rơi xuống trước cung điện bao vây nơi này. Cùng lúc, hắn liên tục ra tay đánh từng mảnh phù văn vào hư không.
Nhìn từ xa xa, trên không trung khu thạch phường có rất nhiều đốm sáng, đều là tự phù, như dùng nước thép đúc thành, lấp lánh ánh sáng.
- Nguyên Thuật của ngươi đã sớm bị người ta biết tới, còn muốn dùng thứ này đối phó chúng ta, vô dụng thôi.
Một vị đại năng nói.
Võ Đạo Cổ Đồ là đạo văn của các tiên hiền khắc lại, không những giết địch, còn có thể phá đi đại thế thiên địa, có thần uy không thể tưởng tượng, ngay cả Thánh chủ cũng có thể bị vây chết.
Có người dùng võ đồ này giết Nguyên Địa Sư ở Bắc Vực, bọn họ tìm được bảo đồ như thế, tự nhiên dùng đối phó Diệp Phàm, ngừa xảy ra chuyện bất ngờ.
Trên bầu trời, bức trận đồ chậm rãi chuyển động, mỗi một lần đều quét ra lực lượng thần bí cố định hư không, bài xích Nguyên Thiên Thần Văn do Diệp Phàm bày ra.
"Thông một phép, hiểu mọi lẽ, khi một người mạnh mẽ đến mức nhất định, quả nhiên có thể đụng đến tất cả lĩnh vực. Một tấm Võ Đạo Thần Đồ nhưng bao hàm toàn diện, có thể hóa giải đại thế thiên địa."
Trong lòng Diệp Phàm nghiêm nghị, sinh ra báo động, ý thức được dù là ở Bắc Vực thì Nguyên Thuật của hắn cũng chưa chắc vô địch thiên hạ, còn có thủ đoạn khắc chế được.
Bụp... Bụp...
Không trung phát ra tiếng nổ nhỏ, Diệp Phàm không ngừng ra tay, tế ra mười mấy khối Thần Nguyên to bằng nắm tay, mỗi một khối đều có khắc vô số phù văn, có thể làm cả một vùng đất thành tro bụi.
Chẳng qua tất cả những khối nguyên này đều do là gốc rễ để hắn bày ra Nguyên Thiên Thần Trận, không phải sử dụng riêng lẻ, hắn dùng hết chiêu thức di động ngoài cung điện, khắc cấm thuật trong Nguyên Thiên Thư.
- Ba vị đại năng bị cản trở, thật sự không thể xông lên, không thể tới gần Thánh thể.
Ở xa xa, mọi người kinh hãi, Nguyên Thuật vô song có thể cản trở đại năng.
- Phá cho ta!
Ba vị đại năng cũng hét lớn, cùng thúc đầy Võ Đạo cổ Đồ đè xuống, muốn làm tan rã dao động đáng sợ được Nguyên Thuật tạo thành, đồng thời bọn họ cũng rất kinh hãi.
"Tại sao lại thế, cổ đồ này là các bậc tiên hiền tế luyện thành, trả cái giá rất đắt mới trao đổi được, theo lý thuyết ngay cả Nguyên Địa Sư cũng phải bị chém, tại sao không làm gì được hắn?"
Trong lòng ba người tràn ngập nghi vấn.
- Tuy rằng ta là Nguyên Thuật Sư, nhưng có thể thi triển một phần cấm thuật Thiên Sư, các ngươi hưởng thụ đi.
Diệp Phàm tiếp tục ra tay.
Nơi này mây che mặt trời, mười mấy khối Thần Nguyên như có sinh mệnh, trào ra phù văn vô tận bao phủ khu vực này, mỗi một đạo văn lạc như một con rồng nhỏ đang bay lượn.
- Cấm thuật trong Nguyên Thiên Thư, bây giờ hắn có thi triển được không?
- Tại sao lại như thế, hắn còn cách xa Nguyên Thiên Sư, vẫn có thể làm được mọi thứ?
Mặc kệ bọn họ kinh hãi lo sợ, nhưng không cách nào thay đổi mọi chuyện, Diệp Phàm nhàn nhã giam bọn họ trước cung điện, không thể đi ra nửa bước.
- Mở ra!
Ba vị đại năng đánh sâu vào, nhưng bọn họ làm vỡ hai kiện binh khí cấp Thánh chủ cũng không công phá được.
Lúc này, tất cả người trẻ tuổi Vương gia đều mặt trắng bệch, bọn họ dự cảm được chuyện không xong, ngay cả đại năng của gia tộc cũng bị giam ở đây, có lẽ sẽ kết thúc rất bi thảm.
- Thúc tổ, mau nghĩ cách đi, có vượt qua hư không được không?
- Tổ gia gia, phải lao ra ngoài, Thánh thể thủ đoạn ác độc, nếu bị nhốt ở trong này, hắn sẽ luyện hóa tất cả chúng ta.
Những người này đều hoảng sợ, không ai không khiếp đảm, căng mặt thúc giục ba vị đại năng.
Nhưng mà mặc cho bọn họ cố gắng thế nào, dựa vào bọn họ đánh sâu vào cũng vô dụng, mặc dù Võ Đạo cổ Đồ trên bầu trời vẫn xoay tròn, nhưng không phá được Nguyên Thiên Thần Trận. Text được lấy tại
- Thánh thể đang làm gì?
Ở xa xa, những người đang xem trận chiến đều trào ra hơi lạnh, toàn bộ không khỏi rút lui ra xa, bọn họ dự cảm được sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
- Được rồi, không phải người Vương gia các ngươi rêu rao cả ngày hay sao, " hôm nay ta tới đây, đưa tất cả các ngươi lên đường.
Diệp Phàm hét lớn một tiếng.
Tiếp đó, hắn ấn một cái giữa hư không, kích hoạt phù văn vô tận, tia sáng kim loại chợt lóe lên, lập tức bao trùm nơi này, tiếp đó hắn nhanh chóng lui ra.
Ầm!
Toàn bộ thạch phường liền thiêu đốt, ánh sáng hoa lệ bùng lên như pháo hoa nở rộ, xinh đẹp chói mắt, yêu diễm nhưng đáng sợ.
- Một đóa hoa thánh khiết, sáng lạn cùng xinh đẹp trên đời này cũng chỉ như thế mà thôi.
Diệp Phàm cười mỉa.
Ở xa xa, mọi người dựng hết lông tóc, một cái pháo hoa như thế có mấy ai chịu nổi, cái giá phải trả là một tòa thạch phường cấp Thánh địa, còn chưa nói chết bao nhiêu người, nhưng không cách nào cân nhắc được giá trị.
- Cơ nghiệp Vương gia ở Đông Hoang hoàn toàn xong rồi!
- Ba vị đại năng đó, cứ thế bị nhốt chết, quá ủy khuất, căn bản không có cơ hội ra tay.
Ở xa xa, mọi người cảm thấy hơi lạnh chạy từ chân đến đầu, kết quả này làm người ta khó mà thừa nhận.
- Đáng tiếc, những kỳ thạch kia đều có giá trên trời, tất cả đều hủy hoại trong chốc lát.
- Làm ta đau lòng chết được, có mấy khối kỳ thạch mà ta chú ý mấy chục năm, mãi muốn mua lấy, tất cả đều bị hủy rồi.
Có người rất thở ơ với cái chết của cường giả Vương gia, nhưng hết sức đau lòng mấy viên đá lạ trong thạch viên, bóp trán thở dài, đấm ngực dậm chân.
- Đáng tiếc...
Diệp Phàm cũng đáng tiếc, phụ thân của Vương Đằng cùng các nhân vật trọng yếu đều làm khách ở Cơ gia, cầu hôn ở Hư Không cổ Điện, không có ở nơi này.
Chỉ là hắn cũng bình thường trở lại, nếu những người đó có ở đây thì hắn có khả năng nhổ tận gốc được.