Cấm địa thái cổ bình tĩnh mấy chục tới trên trăm vạn năm, bình thường lặng ngắt như tờ, mọi thanh âm câu tịch, căn bản không phát ra âm thanh gì nhưng hôm nay lại xuất hiện một loại dao động khủng bổ, như thần linh, thức giấc, khiển cả khu vực này rung chuyển.
Ở ngoại giới, bên cạnh cấm địa thái cổ, đám người Diệp Phàm rõ ràng cảm ứng được. Những người đuổi tới phía sau cũng không kìm nổi kinh hãi, bị áp chế phải hạ xuống khỏi trời cao.
Ở chỗ sâu trong cấm địa, dưới vực sâu vô tận, đích xác có thân ảnh muốn đi ra, vừa lộ ra một bộ phận nhưng lại chìm xuống, không ít người đều thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.
Có nhân vật cấp già đời tu thành Thiên Nhãn, dùng đại pháp lực vô thượng lạc ấn những gì nhìn thấy được vào hư không, để mọi người đều được nhận ra.
Chín long thi khổng lồ cả người lóe ra ô quang, vảy rồng dày đặc, như chín bức tường thành bằng sắt thép, kéo theo một Đồng Quan thật lớn, lẳng lặng treo trên cổ vực thái cổ.
- Trời ạ, đó là chín con Chân Long sao?! Có loại này thật không?
Những người tới đây đều nhìn trân trối, gần như không thốt nên lời.
- Cái này... Thật khó tin, ta không phải đang mơ chứ!?
- Rồng ư?! Đó chính là rồng trong truyền thuyết, thoạt nhìn không giống giao mấy, trên đời này có loài này sao?!
Mọi người gần như nhìn không chớp mắt, cấm địa thái cổ sôi trào. Phàm là những ai tới đều há hốc mồm miệng, ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có thể hít sâu một hơi khí lạnh.
Điều này cũng khó trách, vỉ từ xưa tới nay đều chỉ nghe tới mà chưa từng được nhìn thấy, như có chín tiên linh, đang ở ngay trước mặt.
Nó có tính không thực, vượt qua lẽ thường khiến người ta khó có thể tin được, ngoại trừ rung động ra thỉ không còn cảm xúc nào nữa. Có người thậm chí kích động tới run rẩy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Ta ngất mất, không ngờ được nhìn thấy chín con rồng a!?
Khi mọi người dần bĩnh tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ việc vừa chứng kiến, thấy như không thực tể.
- Kỳ thật, không nhất định là Chân Long, có lẽ là chín con Giao Long, vỉ tu luyện tới cảnh giới cực kỳ cao thâm chi nên xấp xỉ như Chân Long!
Một nhân vật già đời nói ra phán đoán hợp lý.
- Chắc đúng thể! Có lẽ là chín con Giao Long vô cùng cường đại!
Mọi người sau khi cân nhắc cũng cho rằng thể là đúng.
Xích Long đạo nhân ở cách đó không xa, ánh mắt nhấp nháy, có hai đạo ánh sáng màu đỏ bắn ra, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong cấm địa, dường như vô cùng kích động.
Hắn là Giao Long tộc, nhìn thấy cao thủ vô thượng của tộc mình tự nhiên phát ra sự rung động vô cùng. Nếu không phải đó là cấm địa sinh mệnh thỉ hắn chắc đã sớm lao vào.
Có người thấy Xích Long đạo nhân ở đây lập tức thỉnh giáo, trong đó gồm cả mấy vị Thánh chủ, bọn họ rất muốn biết được đáp án thật, bằng không kiếp này khó yên được.
- Bần đạo cũng không quá xác định nhưng chắc chắn rằng dù là Giao Long thỉ tối thiểu cùng cấp bậc với Thánh nhân viễn cổ, bằng không tuyệt không thể có cảnh tượng này được.
Lời của Xích Long đạo nhân vừa ra lập tức khiển mọi người nơi này kinh hãi, ồn ào nghi luận. Dù đã có tâm lý chuẩn bị nhưng vẫn cảm thấy đặc biệt rung động.
Giao Long đạt tới cấp Thánh nhân, lại có chín con, quả thật giống như thần thoại hoang đường, khiến người ta hận không tự tát mình một cái xem có phải đang nằm mộng hay không?!
Đương thời chỉ có hai vị Thánh nhân, một là Đấu Chiến Thắng Phật trên Tu Di Sơn. người còn lại chính là Phong Lão Tử của Đông Hoang, mà nay cùng lúc không ngờ xuất hiện tới chín vị!?
- Chúng đã sớm chết đi trong năm tháng vô tận, sinh cơ đều sớm tuyệt diệt, hẳn là thi thể có từ trước thời hoang cổ!
Một vị già đời nói.
Trong lòng mọi người buông lỏng, chín Thánh nhân còn sổng đủ hù chết người, cũng chỉ có ở thời thượng cổ mới có thể sinh ra được cùng lúc chín vị Thánh nhân.
Tuy nhiên, mọi người sau khi nghĩ lại vẫn có chút kinh sợ. Ở thời địa huy hoàng nhất ngày xưa, cùng thời quả thật có thể xuất hiện cùng lúc chín vị Thánh nhân nhưng bọn họ không thể đều là cùng một tộc mà có của Yêu tộc, có của Nhân
Nhưng mà, lúc này đây lại có chín con Giao Long, cùng của một tộc! Điều này thật quá kinh người, gần như là chuyện không thể!
- Thế giới của chúng ta chưa từng xuất hiện cảnh tượng như vậy! Tất cả các chủng tộc Thiên Bằng tộc, Giao Long tộc, Thần Viên tộc, cổ Hoàng tộc, Nhân tộc... cũng có thể có quá chín vị Thánh nhân cùng lúc xuất hiện, nhưng của cùng một tộc thỉ khẳng định không thể!
Thánh chủ Phong tộc khẳng định nói. Hắn vô cùng hiểu biết những sự tỉnh ở thời thái cổ, những điển tàng trong các Thánh địa cũng có ghi lại tỉ mỉ.
- Nói như vậy, đây không phải là Giao Long thế giới chúng ta?!
- Các ngươi xem Đồng Quan kia...
Mãi tới lúc này, mọi người lại chú ý tới Đồng Quan kia, vừa rồi chín con rồng thật sự khiến người ta phải sợ hãi.
- Đồng Quan nhỏ kia bay vào trong quách lớn, nói như vậy, chín con rồi này chuyên kéo quan tài?!
Trong lòng mọi người như một ngọn núi sụp đổ! Điều này khiến người ta sợ hãi, tới giờ còn chưa từng nghe nói có sự phô trương nào thái quá như vậy!
- Hóa ra là tiểu quan trong cự quách, khó trách có thể đổi kháng được Hư Không Kính!
- Đúng rồi, nếu là thi thể thỉ trong quan tài kia nhất định là một vị Đại đế viễn cổ, như vậy mới có thể được chín con rồng kéo quan tài!
Mọi người nhìn quan tài được chín con rồng kéo mà trong lòng sợ hãi, không thể cởi bỏ được sương mù trong lòng.
Trong quá trình này, đám người của một sổ Thánh địa như Cơ gia, Diêu Quang, Khương tộc có chút trầm mặc. Bởi vì bọn họ sớm biết một chút, dù không hiểu hoàn toàn.
Năm đó, chín con rồng kéo quan tài sau khi đi vào Nam Hoang không lâu thì bọn họ biết được một ít. Bản thân là Thánh địa, nội tình, của bọn họ sâu không lường được.
- Lời của các người đều là đoán mò mà thôi, đến tột cùng là thể nào thì không ai có thể rõ ràng được! Thậm chí cấp bậc chín con rồng kia cũng chỉ là phán đoán mà thôi!
Chín long thi khổng lồ kia như được luyện chế từ ô kim, cường đại mà hữu lực, ngang dọc hư không. Phía sau chúng, quách Đồng Quan vẫn không nhúc nhích.
Năm đó, chúng nó ngang dọc vũ trụ trong bóng đêm và sự băng lãnh, rơi vào nơi này, không ngờ hôm nay lại động.
Diệp Phàm và Đàng Bác đứng đổi diện nhau, trong lòng căn bản khó có thể bình tĩnh nỗi. Trong lòng hai người có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.
Dưới vực sâu thật lớn kia thi thoảng có quang hoa ngũ sắc bắn ra, chín long thi và quan tài cực lớn kia chiểu rọi cả một mảnh không gian, vô cùng thần bí mà hùng vĩ.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng động càng lớn truyền ra khiển những người nơi này càng thêm khiếp sợ. Một ít người thực lực kém liền rơi xuống sườn núi, không ít người cũng rơi khỏi trời cao.
- Đó là...
Có người sợ hãi kêu lên.
Một mảnh quang hoa rực rỡ, mênh mông từ dưới vực sâu thái cổ hiện lên, sáng lạn chói mắt, như một thế giới Tiên phủ sắp hiện ra, dẫn nhập hư không.
- Sớm có truyền thuyết nói rằng dưới cấm địa thái cổ có chí bảo vô thượng, có bí mật thành tiên. Năm đó Thiên Tuyền Thánh địa mượn dùng tinh, lực chư thiên, dùng lực lượng toàn giáo đánh vào, cuối cùng hóa thành tro tàn!
- Tương truyền, nó có thể khiển cả Đại Đế thái cổ cũng phải động tâm! Nhất định nó sắp xuất thể rồi!
Trong tiếng kinh hãi của mọi người, ánh sáng ngũ sắc xông thiên, một mảnh tế đàn cổ xưa chậm rãi bay lên, khí thể còn bức nhân hơn cả Tiên Cung.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, trong lòng lại nảy lên kịch liệt! cổ thai trong phiến không gian không trọn vẹn này lại hiện ra. Việc này vô cùng trọng đại, chính là chỗ mấu chốt để vượt qua tinh. vực.
Mà nay, nó không phải là ảm đạm vô quang mà rực rỡ chói mắt, bao phủ cả vực sâu, biển nơi này thành một mảnh xinh đẹp.
Là thần lực trong Đồng Quan kia phát ra.
Tế Đàn cổ xưa phủ đầy bụi, tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng xuất thể khiển nhiều người như ngây ra, tất cả đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Dưới vực sâu thái cổ không ngờ có thứ này, ngoại trừ mấy thể lực truyền thừa xa xưa thì những người khác là lần đầu tiên biết được điều này.
- Là nó! Giống như từng nhìn thấy trên Thái Sơn.
Đàng Bác kích động.
Tế Đàn cổ xưa này dù rất thong thả nhưng vẫn không ngừng bay lên. Quan tài và chín con rồng vẫn ở trên đó, đang chậm rãi tới gần nhau.
- Đây là sao?!
- Cứ như vậy thì chín con rồng và cổ quan sẽ như thế nào?!
Mọi người không biết Tế Đàn ngũ sắc này có tác dụng gì, ai cũng khẩn trương và giật mình chú ý.
Tế Đàn cổ xưa rốt cục bay lên khoảng không nhất định thì dừng lại, mà chín con rồng và chiếc quan tài cũng từ trên trời hạ xuống, dừng trên mặt nó, tràn ngập vẻ yêu dị và thần bí.
Thần quang ngũ sắc xông thiên, là một mảnh hình ảnh bao la hùng vĩ, chấn động tâm thần mọi người. Dùng chín con long thi làm tọa kỵ, đây là khí phách bực nào?!
- Ngũ Sắc Tế Đàn a, ít nhất cũng phải là thủ đoạn của Đại Đế, rất giống với lần thấy ở Vạn Long Sào!
Đại hắc cẩu lẩm bẩm.
Ầm!
Trên Ngũ sắc Tế Đàn lóe ra phù văn đầy trời, như từng đạo thiên ngân, không ngừng lấp lánh, lạc ấn ra một hình ảnh mỹ lệ.
Cuối cùng, tất cả phù văn đan vào nhau, hình thành một bát quái đồ không trọn vẹn, rất là mơ hồ.
- Trời ạ, nó thật sự muốn bay đi!
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, sau đó vô cùng lo lắng. Hắn nếu muốn rời khỏi thế giới này nhưng mọi chuyện diễn biển quá đột ngột.
- Hắc Hoàng, nói hết trận văn ngươi biết cho ta, nhanh!
Hắn vội vã nói.
- Có nói ngươi cũng không hiểu, ít nhất cần tìm hiểu mấy trăm năm, bằng không ngươi căn bản không có tiến bộ!
Hắc Hoàng trợn mắt nói.
- Ngươi có thể nói cho ta biết làm sao để định vị tọa độ chứ?
Diệp Phàm cấp bách hỏi tiếp.
- Không thể nào! Ngươi không phải là muốn cùng đi với cỗ Cửu Long Đồng Quan này đó chứ?! Đừng có nói giỡn, ngươi muốn đi đâu sao?!
Hắc Hoàng mở to hai mắt.
- Không, ngươi có cách gì?
Diệp Phàm dồn dập hỏi.
- Ngũ Sắc Tế Đàn này được hình thành như thế nào, thần văn vô thượng trên đó ra sao thì ta không biết nhưng nếu chỉ là định vị tọa độ thì không phải là khôns thể, tất cả đều nằm ở đám ký hiệu kia. Điều này thật ra ta lại nắm chắc!
Hắc Hoàng vừa nói vừa chỉ về phía tám quái phù.
- Mau, nói cho ta biết định vị như thế nào? Như thế nào quay ngược lại?
Diệp Phàm lại hỏi tiếp.
- Ngươi thật muốn...
Hắc Hoàng thiểu chút nữa cắn cả lưỡi, không ngờ Diệp Phàm thật sự muốn hành động.
- Đừng nhiều lời, mau nói cho ta biết, sự tình quan trọng lắm, ta không thể nói tỉ mỉ lúc này được!
Diệp Phàm vô cùng nóng nảy, cơ hội như thế này có lẽ chỉ có một lần.
Đại hắc cẩu lẩm bẩm nguyền rủa, cũng hiện ra vẻ không vui nhưng thấy Diệp Phàm tức giận cho nên không dám phát tác. Nó cũng bất đắc dĩ đánh một đạo tinh thần lạc ấn vào trong người Diệp Phàm, nói cho hắn biết cụ thể và tỉ mỉ tình huống.
Đông!
Ở sâu trong cấm địa thái cổ, chín con rồng kéo quan tài cùng nhau lóe lên. Phù văn cấu thành Ngũ sắc Tế Đàn hình thành một bát quái mơ hồ, tuy không rõ nhưng đang sắp xuyên qua hư không.
- Diệp Phàm...
Thanh âm Bàng Bác run rẩy, rất không bình tĩnh.
- Đi thôi, chúng ta phải đánh cuộc một lần!
Diệp Phàm lớn tiếng nói.
- Tiểu Diệp tử, huynh muốn đi đâu?
Cơ Tử Nguyệt lo lắng hỏi, không kìm nổi tiến lên, đôi mắt mở lớn lẳng lặng nhìn hắn.
-Ta...
Diệp Phàm nói không ra lời.
- Diệp tử, ta đã thích ứng cuộc sống nơi này, đột nhiên rời đi, có chút không nỡ!
Bàng Bác chần chờ.
- Ngươi mau quyết định đi! Nếu không không còn kịp đâu!
Diệp Phàm nói nhanh.
- Ta... không đi đâu!
Bàng Bác đột nhiên hạ quyết tâm nói:
- Về sau ta nhất định sẽ đi. Nếu thế giới này còn có con đường như vậy, ta tu luyện tới chung cực, nhất định có thể vượt qua tinh không! Đen lúc đó ta sẽ về nhà.
- Ngươi...
Diệp Phàm không ngờ hắn lại lựa chọn như vậy, nhưng cũng không miễn cưỡng hắn.
- Diệp tử, ngươi sau này cố gắng tu luyện, ta ở nơi này cũng vậy, cùng nhau phấn đấu. Tới lúc đó sẽ nỗ lực để hai nơi trông suốt nhau. Chỉ cần tu vi chúng ta đủ cường đại, nhất định có thể vượt qua tinh vực.
Bàng Bác nói tới đây, hắn dừng lại đôi chút rồi nói tiếp:
- Tới lúc đó, Tử Nguyệt và cô bé đều có thể gặp ngươi!
- Được rồi!
Diệp Phàm chấp nhận quyết định của hắn.
Ngoài ra hắn cũng không nắm chắc, không muốn Bàng Bác liều chết với hắn! Bởi vì ai cũng không thể biết được con đường phía trước sẽ như thế nào!? Dù hắn lần này mạo hiểm cũng không nhất định có thể làm được, chỉ là muốn tận lực một lần mà thôi!
Diệp Phàm xoay người lại, nhìn về phía rất nhiều cố nhân, trong lòng cũng tràn ngập không nỡ. Dù sao hắn đã sống nơi này mười năm, đột ngột rời đi cũng thấy rất mất mát.
Hai mắt Cơ Tử Nguyệt tràn ngập một mảnh sương mù, tràn ngập hơi nước. Với trí tuệ của nàng, tất nhiên hiểu rõ hết thảy. Diệp Phàm muốn rời đi, mà khoảng cách với nơi này cũng dùng tinh vực làm đơn vị đo đếm.
- Tiểu Diệp Tử...
Nàng nhẹ nhàng hô lên, trong mắt ngân ngấn lệ, mỗi giọt đều trong suốt như kim cương, rất là thương cảm.
- Quá bất ngờ, ta không ngờ ngày này lại tới đột ngột như vậy! Rất nhiều lời còn không kịp nói. Nhưng ta muốn quay lại cố hương! Ta đã rời nhà mười năm rồi...
Diệp Phàm nhìn nàng, vươn tay ra nhẹ nhàng lau khô mấy giọt nước mắt trên mặt.
- Cố hương của huynh ở tinh không xa xôi... Ta không còn gặp lại được huynh nữa...
Hai mắt Cơ Tử Nguyệt tràn ngập nước mắt, nhẹ giọng nói, không hề chớp mắt nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm muốn nói gì nhưng chung quy không thể thốt nên lời, không biết làm gì...
- Ta ở tinh không nơi này, ngươi ở tinh không xa xôi, cách nhau quá xa...
Cơ Tử Nguyệt nhẹ nhàng nói, giàn dụa nước mắt nói tiếp:
- Vĩnh hằng sáng lạn, xa xôi vô tận, ngay cả Thánh nhân cũng không thể đi xa như vậy, chúng ta sẽ không còn được gặp lại nữa...
Đối với tương lai, Diệp Phàm không biết, đối với con đường phía trước, hắn không hiểu rõ. Mấy chục, mấy trăm năm nữa sẽ như thế nào!? Quá mức mờ mịt...
Ánh mắt Cơ Tử Nguyệt ảm đạm, nhẹ nhàng hỏi:
- Nhiều năm nữa, huynh còn có thể nhớ rõ tinh không này không?! Có còn nhớ rõ tên của ta không?!
- Sẽ nhớ rõ, ở tinh không này có một cô gái xinh đẹp tên là Tử Nguyệt, bất kể trôi qua bao nhiêu năm, ta cũng sẽ không quên.
Diệp Phàm giúp nàng vén mái tóc vừa xòa xuống, lau đi hàng nước mắt trong suốt.
- Ta cũng sẽ nhớ rõ huynh!
Cơ Tử Nguyệt mỉm cười rơi lệ nói:
- Ban đêm, ta sẽ nhìn lên tinh không, nhìn về phía nơi xa xôi, chúc phúc cho huynh...
Diệp Phàm có chút trầm mặc nhưng không nói gì.
Cơ Tử Nguyệt tươi cười sáng lạn nhưng nước mắt cũng liên tục rơi xuống, nhẹ giọng nói:
- Nếu huynh cũng nhớ ta, hãy nhìn lên tinh không trên đầu, chúng ta ỡ hai bờ tinh không... nhìn nhau!