Từ trước đây rất lâu, Diệp Phàm đã từng có một ý nghĩ, đó là trở lại Thái Cổ cấm địa, hắn muốn thu hoạch được 1 Thiên đại cơ duyên (1)!
(1): Thiên đại cơ duyên: Cơ duyên rất lớn
Cho dù nhân loại có là 1 chủng tộc mạnh mẽ hơn các sinh vật khác, cũng không dám xâm nhập vào khu vực sinh mệnh cấm địa kia.
Bên trong đó, cây cối tốt tươi, linh dược vô tận, trải qua vô tận năm tháng bồi dưỡng, có rất nhiều linh quả sắp biến thành Thần Dược, mảnh cấm địa này chính là 1 thần thổ vô giá.
Diệp Phàm đã từng ăn Thánh Quả, uống nước Thần Tuyền, hắn cảm thấy mình có thể sống ở khu vực tuyệt địa đó 1 thời gian, trước đây hắn từng nghĩ sau khi tới 1 cảnh giới nhất định, thì hắn sẽ trở lại sinh mệnh cấm địa.
"Thực lực của ta bây giờ rất yếu, không thích hợp để tới nơi đó, thế nhưng do hoàn cảnh ép buộc..."
Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách liều mạng một phen.
"Hống..."
Sâu trong sơn mạch, tiếng man thú gào động trời, giống như thiên lôi đang bổ xuống, làm cho lá cây rừng bay tán loạn.
Diệp Phàm biến sắc, khoảng cách đến Thái Cổ cấm địa vẫn còn rất xa, ở ngoại vi địa vực đã xuất hiện dị thú kinh khủng đến mức này, muốn đi xuyên qua nơi đây đúng là vô cùng khó khăn.
Nhưng mà, nếu không đi tới, thì làm sao có thể thoát khỏi sự truy đuổi của tên kỵ sĩ kia đây? Chính điều này làm cho Diệp Phàm tiến thoái lưỡng nan.
"Khương Dật Thần ngươi chờ đấy, cho dù ngươi là đệ tử của Khương gia, thì ta vẫn phải giết ngươi!"
Diệp Phàm chưa từng thống hận người nào như vậy, đối phương tham đoạt bảo vật của hắn, tàn nhẫn vô tình, đuổi tận giết tuyệt.
Đột nhiên, Diệp Phàm cảm giác được sự nguy hiểm, tên kỵ sĩ kia dường như đang ở gần đây, hắn hoảng sợ vội vàng tìm chỗ trốn.
Ở giữa bầu trời xanh, xuất hiện 1 thân ảnh, chính là tên kỵ sĩ cường đại của Khương gia, thế nhưng lúc hắn đang ngồi trên đầu dị thú, thì phải chịu sự kinh sợ nào đó, liều mạng nhảy xuống, sau khi nhảy xuống thân hình vẫn còn run lẩy bẩy.
Ở cách đó không xa, Diệp Phàm chứng kiến tất cả cảnh này, không khỏi thất kinh, con dị thú đó cường đại tới như vậy, thì làm sao lại bị dọa thành bộ dáng như thế này?
Tên kỵ sĩ kia cũng vô cùng khiếp sợ, hóa thành 1 làn khói nhẹ, trốn vào trong bãi loạn thạch.
Đúng lúc này, toàn bộ khu rừng trở nên mờ ảo, ảm đạm, một trận cuồng phong thật lớn thổi ngang qua, rất nhiều cây cối bị thổi gãy tan tành, trên mặt đất in dấu 1 cái bóng thật lớn, chiếm 1 khu vực rất rộng.
Tại trên bầu trời, có một con chim khổng lồ đang che khuất cả mặt trời bay qua, toàn thân của nó kim quang xán lạn, giống như được đúc thành từ Hoàng kim, thế hình của nó lớn tới mức khiến người ta phải trợn mắt há mồm, giống như 1 đám mây màu vàng bay qua, chắn ngang thái dương, che kín bầu trời.
"Kim Sí Bằng điểu!"
Diệp Phàm chấn kinh, cảm thán không ngớt.
Bằng Điểu trong truyền thuyết tỏa ra uy áp bức người, toàn bộ sơn mạch trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, tất cả những âm thanh man thú kêu gào đều biến mất, rất lâu sau khi nó bay qua rồi, khu rừng mới dần dần trở lại bình thường.
Tên kỵ sĩ của Khương gia kia lại tiếp tục leo lên dị thú, bay quanh bầu trời, cường đại như hắn cũng chỉ có thể tránh né.
Diệp Phàm suy nghĩ, nếu như hắn tiếp tục đi tới, sẽ gặp phải không biết bao nhiêu hung cầm man thú, có thể đến được sinh mệnh cấm địa hay không?
"Thái Cổ cấm địa có chín ngọn Thánh sơn, nối liền với nhau tạo thành 1 vực sâu vô tận, tương truyền, trên mỗi ngọn Thánh Sơn đều có 1 loại Thánh Quả và 1 Thần tuyền, nhưng chúng lại khác nhau..."
Diệp Phàm nói ra sự hấp dẫn như vậy để khích lệ chính bản thân mình. Bạn đang đọc truyện tại -
"Ta cũng mới chỉ ăn 1 loại Thánh quả, uống 1 loại Thần Tuyền thì đã có biến hóa thoát thai hoán cốt, nếu như đến được 8 ngọn Thánh Sơn khác..."
Mặc dù đang khích lệ chính mình, nhưng Diệp Phàm thực sự e ngại, hắn có cảm giác nếu cứ tiếp tục đi tới thì sẽ dữ nhiều lành ít.
Khi một ngày nữa sắp qua đi, suy nghĩ của Diệp Phàm về Thánh sơn bị phá tan, ở ngọn núi phía trước, hắn phát hiện 3 tu sĩ cường đại, không ngừng bay qua bay lại trên bầu trời của sơn mạch nguyên thủy.
"Thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt ta ư, cần gì phải phái nhiều kỵ sĩ cương đại đến như vậy!"
"Hống..."
Ở ngọn núi phía xa, truyền tới tiếng gầm đinh tai nhức óc của man thú, 3 tên kỵ sĩ trên bầu trời trước mặt đã đi xa, Diệp Phàm lại phát hiện 1 con Cửu Đầu Xà đang đằng vân giá vũ, xuất hiện trên bầu trời cao.
Nó khổng lồ như 1 ngọn núi nhỏ, uy áp của nó rất kinh khủng, những luồng khói đen tỏa ra xung quanh, làm thân thể khổng lồ của nó như ẩn như hiện, hình thể trông giống như Kỳ Lân, nhưng trên đầu lại mọc ra 9 cái đầu rắn, trông dữ tợn vô cùng.
Nó rống to 1 tiếng, trực tiếp dọa chạy 3 tên kỵ sĩ của Khương gia, uy áp kinh hồn thỉnh thoảng truyền đến, làm cho người ta cảm thấy kinh hồn táng đởm.
Diệp Phàm tâm tình nguội lạnh, hắn không dám tiếp tục tới gần Thái Cổ cấm địa nữa, mới đến chỗ này đã xuất hiện nhiều dị thú kinh khủng tới vậy, nếu đi tiếp không biết còn xuất hiện loại gì nữa đây.
Nếu như không thể phi hành, mà chỉ đi bộ, thì không có cách nào để vượt qua sơn mạch nguyên thủy này cả, chẳng trách mấy tên tu sĩ cường đại của Khương gia chỉ phong tỏa những khu vực riêng biệt.
Diệp Phàm đi xuyên rừng vượt núi vô cùng cẩn thận, cho tới 1 ngày, hắn phát hiện những khu vực an toàn đều bị mấy tên kị sĩ cường đại phong tỏa, không có cách nào để vượt qua.
"Ta đoán rằng trong tâm tư của bọn chúng, nhất định đang nghĩ ta trốn chạy đào vong, thì sẽ tiếp cận Thái Cổ cấm địa để thoát khỏi sự truy đuổi..."
Diệp Phàm trốn trong một khu rừng nguyên thủy, cẩn thận suy nghĩ, hắn cảm thấy không thể tiếp tục tiến lên được nữa, tiến lên chỉ có chết mà không thể nào sống được.
"Không thể phi hành thì không thể tiếp cận được với sinh mệnh cấm địa..."
Diệp Phàm không quay đầu lại nữa, mà bắt đầu đi dọc theo đường cũ trở về, thừa dịp mấy tên kỵ sĩ còn chưa có phản ứng, hắn muốn ra khỏi sơn mạch nguyên thủy này, trốn vào trong biển người mênh mông.
Khi Diệp Phàm chạy trốn tới biên giới của sơn mạch, đột nhiên hắn phát hiện 1 tên kỵ sĩ đang điều khiển 1 con Mặc Lân man thú không ngừng bay đi bay lại trên bầu trời.
"Tên kỵ sĩ cường đại thứ 5.."
Diệp Phàm kinh ngạc đang nhìn bầu trời, tự nói:
"Tất cả đều do Khương Dật Thần phái tới hay sao?"
"Tổng cộng bọn họ chỉ dẫn theo có mười mấy tên kỵ sĩ, tới bây giờ đã xuất động 5 tên, chẳng nhẽ Khương Dật Phi và Khương Thải Huyên không biết hay sao? Chẳng lẽ không có phát hiện ra!"
"Hay là 2 người bọn họ đã ngấm ngầm đồng ý?"
"Hay là, bọn họ cũng phái người tới..."
Trong lòng của Diệp Phàm phát lạnh.
Khương Dật Phi, toàn thân mặc bạch y còn trắng hơn tuyết, nho nhã phiêu dật, phong thần như ngọc, có thể nói là siêu trần thoát tục.
Khương Thải Huyên yêu kiều thướt tha, thanh lệ động lòng người, tuy rằng có chút cao ngạo, nhưng đối với Tiểu Đình Đình rất thương yêu, lưu lại ấn tượng trong Diệp Phàm không tồi chút nào.
Nhưng mà trước mắt, hắn không có cách nào làm rõ, trong việc này 2 người đóng vai gì. Hắn cũng không biết có phải hắn đang phỏng đoán hay không, tính tình con người rất phức tạp, khó có thể nói rõ được
.
"Hi vọng không có quan hệ gì với 2 người bọn họ, bằng không Tiểu Đình Đình sống trong 1 gia tộc phức tạp như thế này, thật không biết là phúc hay là họa..."
Diệp Phàm có chút lo lắng cho Tiểu Đình Đình và Khương lão bá.
Buổi tối hôm đó, Diệp Phàm thần không hay, quỷ không biết trở lại quán cơm nhỏ của Khương lão bá, lúc này thậm chí hắn còn nhìn rõ 2 con dị thú đang không ngừng bay đi bay lại ở sơn mạch ngoài trấn, nhưng chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, hắn thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi 1 đêm.
Cho tới chiều ngày thứ 2, Diệp Phàm mới tìm cách ra khỏi tiểu trấn, chạy thật nhanh về phương xa.
Lại tiếp 3 ngày nữa, khi Diệp Phàm đang ngủ bên ngoài 1 khu vực hoang dã, thì thấy 1 con dị thú chở 1 kỵ sĩ Khương gia bay vọt qua, bay về phương hướng xa xa trước mặt.
Điều này làm cho tâm tình hắn hoảng sợ, đối phương nhanh như vậy đã đuổi kịp, làm cho hắn có cảm giác khó hiểu, không biết họ dùng cách gì mà phát hiện ra mình?
"Thái Cổ thế gia quả là đáng sợ, không thể tiến vào khu vực sinh mệnh cấm địa kia, ta làm như thế nào mới thoát khỏi bọn họ đây?"
Tâm tính Diệp Phàm rất u sầu, lo buồn.
Cuối cùng, Diệp Phàm quyết định tiến vào 1 thành lớn của Yến quốc, hắn cảm thấy chỉ còn cách ẩn giấu trong biển người mênh mông mà thôi.
Đây là thành thị lớn thứ 2 Yến quốc không tính Đô Thành, nhân khẩu không dưới trăm vạn, cực kỳ phồn hoa, đường phố rộng thênh thang, ngựa xe như nước, dòng người lui tới không ngừng, hai bên đường phố cửa hàng san sát, âm thanh mua bán không ngừng vang lên bên tai.
Diệp Phàm một mạch chạy trốn mấy ngày, mệt mỏi không thể tả được, mãi đến khi tiến vào tòa thành thị này, hắn mới thở dài 1 hơi, người của Khương gia chẳng lẽ lại dám điều động dị thú ra giữa đường lớn này ư?
Lúc này là buổi trưa, âm thanh trong bụng Diệp Phàm vang lên ùng ục, nhưng hắn lại cười khổ, hắn không có 1 xu dính túi. Lần sinh tử đại đào vong này, làm cho hắn rất chật vật, khốn đốn tới mức không thể tả.
"Trước hết, phải tìm cách ăn no cái đã, không thể tự ngược đãi bản thân mình, ta còn phải tích cóp lương thực để chạy trốn bảo mệnh."
Diệp Phàm không có tâm tư để du lãm tòa thành thị phồn hoa to lớn này, hắn bây giờ phải đi kiếm cơm ăn.
Đột nhiên, thần sắc của Diệp Phàm ngưng trọng, hắn nhận ra 1 bóng người quen thuộc, đó là Lý Tiểu Mạn!
Dung nhan của nàng không còn già nua nữa, mà đã khôi phục thanh xuân, thân cao 1m70 cm, duyên dáng yêu kiều, mặc một bộ y phục trắng, phấp phơ bay theo gió, tỏa ra 1 khí chất không dính bụi trần.
Cho dù là quá khứ hay hiện tại, thì dung mạo của Lý Tiểu Mạn cũng vô cùng xinh đẹp, thanh lệ thuần khiết, không biết có phải do duyên cơ tu luyện hay không, mà da thịt của nàng lấp lánh ánh ngọc, trắng mịn như tuyết, trơn như mỹ ngọc.
Lý Tiểu Mạn bạch y phất phới, tóc đen tung bay theo gió, làm da thịt của nàng càng lấp lánh, đôi mắt của nàng rất lớn, lông mi rất dài, mang theo linh khí, giống như Bạch thiên nga xinh đẹp tuyệt trần, cái eo nhỏ có lẽ không đủ 1 vòng tay, hai chân thon dài thẳng tắp, vóc người duyên dáng thướt tha, vô cùng hoàn mỹ.
So sánh với quá khứ, sự nghiêm túc của nàng dường như đã bớt đi, mà lại thêm 1 phần linh động, giống như Nghiễm Hàn Tiên Tử xuống trần, khí chất xuất trần càng tăng thêm.
Diệp Phàm tuyệt đối không thể nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được nàng, đương nhiên không tránh khỏi việc nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, có hình ảnh ngọt ngào, cũng có hồi ức cay đắng, hắn xoay người, hắn không muốn ở trong hoàn cảnh này mà tương phùng với nàng.
Lý Tiểu Mạn đương nhiên là không nhìn thấy Diệp Phàm, nàng như hạc giữa bầy gà, phiêu dật linh động, dung mạo mỹ lệ xuất trần làm cho rất nhiều người quay đầu lại quan sát, nàng hiển nhiên không thể chú ý tới 1 thiếu niên dung mạo tiều tụy được.
Diệp Phàm xoay người rời đi, hắn muốn rời khỏi nơi này, nhưng do vội vã lại đụng phải một người.
"Tiểu khất cái, ngươi đi đường kiểu gì vậy, đường phố rộng như thế, hết lần này tới lần khác va vào người của ta!"
Có mấy nam nữ trẻ tuổi ở phía trước, trong đó có 1 nữ tử xinh đẹp lộ ra bộ mặt không vui, lúc này là do Diệp Phàm không cẩn thận mà đụng phải nàng.
"Thật xin lỗi!"
Diệp Phàm vội vàng nhận lỗi.
"Sư muội xem lại xem có mất thứ gì hay không, đây chính là thủ đoạn mà bọn khất cái thường ăn trộm."
Một nam tử trẻ tuổi nhắc nhở, đồng thời hắn ngăn Diệp Phàm lại, không cho hắn rời đi.
Diệp Phàm mấy ngày hôm nay đào vong, y phục trên người vừa bẩn vừa rách nát, trên mặt tràn đầy vết bẩn, đúng là rất giống 1 tiểu khất cái.
"Sư huynh, sư tỷ..."
Đúng lúc này, Lý Tiểu Mạn đi tới, trên đường lúc này có rất nhiều người, nhưng thấy nàng mỹ lệ như vậy, không tự chủ được mà mở cho nàng 1 con đường, đi tới chỗ sư huynh, sư tỷ của nàng.
"Thả hắn đi đi, ta không mất thứ gì cả."
Cô gái mới bị đụng lúc nãy, nhíu mày nói.
Diệp Phàm muốn xoay người rời đi, thế nhưng Lý Tiểu Mạn đã đến trước mặt, đúng là này nhìn thấy hắn.
"Là ngươi!"
Diệp Phàm dừng lại, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải tương phùng với nàng.
"Sư muội, ngươi quen biết tên tiểu khất cái này?"
Mấy nam, nữ trẻ tuổi bên cạnh cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này, Diệp Phàm quần áo lam lũ, cả người đều là bụi bặm, thần sắc tiều tụy, mệt mỏi vô cùng.
Mấy ngày đào vong, hắn mệt mỏi rã rời, hơn nữa quần áo thì rách nát, nhìn đi nhìn lại quả thực quá giống 1 người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội.
thanks nha thanks nha